97- CÒN GIỮ ĐƯỢC TÂM THANH
THẢN LÀ CÒN BÊN THẦY
Phật tử
14: Con bạch Thầy!
Con đi luôn một năm. Nhưng các cô bảo con học, con bảo giờ mắt loá, con không
thể nào con học được. Thế các cô bảo cứ phải học một ngày học một chữ. Thế thì
dạy con học thuộc lòng. Thì bây giờ con học thuộc lòng vào trong tâm con được,
con nhập vào tâm được. Thì bây giờ con lại nhìn thấy chữ, con lại viết được cả
chữ.
Trưởng
lão: Vậy giỏi rồi,
hết mù tịt rồi. Được rồi.
Phật tử
14: Con thì mới
học được khoảng hơn một năm nay học chữ. Còn trước bà Soạn đây thì con cứ bảo
không biết đường nào mà học. Cô cứ bảo cứ ngồi đây mà chỉ cho, giờ con có học
được.
Trưởng
lão: Thầy đọc
báo Thầy có nghe một cụ già bảy mươi tuổi, mà vẫn vào trường Đại học học để lấy
bằng tiến sĩ. Hồi giờ gần chết rồi mà vẫn lấy bằng tiến sĩ mấy con. Thì bây giờ
mấy con học để mà lấy bằng chứng quả A La Hán chứ! Thế được đúng không?
(57:00) Phật
tử 15: Con bạch Thầy, con năm nay con bảy mươi chín tuổi (…).
Trưởng
lão: Cứ yên tâm
đi, Thầy sẽ dạy mấy con tu học. Miễn làm sao mà Thầy xin phép được, Thầy sẽ ra
Hà Nội Thầy sẽ dạy mấy con. Thì mấy con có Thầy dạy, có Thầy thương xót mấy
con, lo lắng mấy con.
Mấy con đừng
có buồn, Thầy có nghĩa là mấy con ráng vui vẻ, chứ mấy con buồn rầu, lo lắng,
suy tư. Khi Thầy trở về Hà Nội thì có người đã ra đi rồi. Mấy con cứ nghĩ, tuổi
bảy mấy, tám mươi rồi, nó sẽ đi chứ ở đó. Một trận giông, một cơn nóng, một cơn
lạnh thì sức mấy con đề kháng đâu được. Chừng đó, mấy con sẽ ra đi. Các con hiểu
không?
Nhưng dù sao
mấy con cũng nhớ lời Thầy dạy: "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự".
Đi thì đi nhưng vẫn thanh thản, không sợ hãi, phải không? Khi mà Thầy trở về
đây, tuy rằng mấy con không gặp Thầy nữa, nhưng thanh thản, an lạc, vô sự thì mấy
con gặp Thầy kiếp sau. Các con có mất cái chỗ nào?
Mà mấy con bỏ
cái tâm thanh thản là mấy con mất Thầy đó. Không có nắm chân được Thầy đâu, phải
không? Nhớ tâm thanh thản là mấy con đã bám chân Thầy rồi. Thầy đi đâu là dính
đó đó, nhớ chưa? Nhớ rồi phải không? Rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét