96- THÔNG MINH LÀ DO HUÂN TẬP
HIỂU BIẾT TỪ NHIỀU ĐỜI
(52:41) Phật
tử 12: Con bạch Thầy ạ, năm nay con bảy mươi tám tuổi. Thế thì từ khi
mà con quy y Đại Thừa được bao nhiêu năm, nhưng con đi chùa rất là nhiều, bạch
Thầy, con chưa thấy giải thoát là cái gì. Mà từ khi là có pháp của Thầy mang về
đây là con xin ra đây để con học pháp của Thầy, thì con cũng thấy là giải thoát
được.
Vì cho nên
là con có nhớ được một câu Thầy dạy chúng con là: "Sống về nhân quả,
và chết thuộc về nhân quả”; “đừng làm khổ mình, đừng làm khổ người”, và “ly
dục ly ác", thì chúng con cũng hiểu được, chúng con cũng là để vào
trong tâm can được.
Thì hôm nay
là Thầy về đây để cho chúng con cúng dường Thầy, thì chúng con rất là vui mừng,
phấn khởi quá. Mà chúng con học tập được đến đâu là chúng con biết chúng con giải
thoát được.
Và vì có cô
Liễu Hương là đi trước chúng con một bước, là dìu dắt chúng con và mang sách vở
về đây để cho tất cả các bà mà ít tuổi hơn chúng con, là biết chữ thì đọc để
cho chúng con được nghe, chứ chúng con thì mù tịt chữ ạ, không biết một chữ nào
ạ.
Con bạch Thầy
ạ!
Trưởng
lão: Con của Thầy
dốt quá! Mù tịt, đọc chữ không được. Tội mấy con quá! Phải Thầy có ở gần, Thầy
đọc cho mấy con nghe. Tại vì mấy con mù tịt, để mấy con nghe, mấy con hiểu.
Phật tử
13: Bạch Thầy,
là chúng con thì chúng con nhiều khi sám hối Thầy rằng là rất là nghèo khổ.
Nhưng mà bây giờ cũng hết mất cái sức khoẻ rồi, cũng gần tám mươi tuổi rồi, mắt
thì mờ, chân thì chậm, mà văn hoá, chữ cũng không biết. Là chúng con nghèo, đủ
ba thứ nghèo, nghèo khổ quá.
(54:53) Trưởng
lão: Nghèo cơm, nghèo áo, rồi nghèo chữ. Tội quá! Kỳ này không nghèo nữa.
Có Thầy, nhất định là con không nghèo nữa. Con bây giờ già như vậy vẫn cầm viết,
viết chữ được như thường, đọc chữ được. Thầy sẽ dạy, phải không? Thầy mở lớp học.
Người nào dốt Thầy sẽ dạy biết chữ hết. Không có để mấy con dốt mà chết, phải
không mấy con?
Mình chết,
mình huân cái hiểu biết, sau đó đời sau mình sinh lên làm người, mình thông
minh có phải không? Còn bây giờ mình dốt, mình lên tới chừng mình sinh làm đứa
trẻ, mình vô học, học thua người ta.
Tại người ta
có học sẵn rồi, phải không? Chứ ai mà thông minh đâu trong bụng mẹ. Nhưng mình
đã học biết rồi. Đời này mình biết, đời sau mình học giỏi, người ta nói mình
thông minh chứ mình đã học rồi đó mấy con.
Mấy con hiểu
điều đó không? Tại vì mình học đời nay, mình mang theo đời kia chứ. Chứ đâu mất
đi đâu. Cho nên con của Thầy là phải biết chữ hết. Không có đứa nào dốt, không
có mù tịt đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét