98 – TRONG HOÀN CẢNH NÀO
CŨNG TU TẬP LY THAM, SÂN, SI ĐƯỢC
Phật tử
16: Dạ, cho con
sám hối Thầy, con ít tuổi nhất ạ. Con mới được nghe pháp của Thầy chỉ mấy tháng
nay, mà vì điều kiện của con là con vẫn còn phải đi làm, con không có nhiều thời
gian để con học được pháp, thỉnh thoảng con học được pháp của Thầy.
Thế trước
kia thì con không biết thì con cứ đi lễ, đi bái này khác. Nhưng mà từ khi con
nghe được pháp của Thầy là con thôi, con thanh thản, con nghe pháp của Thầy.
Nhưng mà vì điều kiện của con là con quá là vất vả con vẫn phải đi làm, Chủ Nhật
có khi vẫn phải đi làm thêm nên con không làm sao học pháp được. Con chỉ thỉnh
thoảng con đi ra buổi chiều, con học có làm sao được Thầy chỉ dạy cho con?
(59:36) Trưởng
lão: Dễ mà, Thầy sẽ mở một cái lớp học. Con đi làm, ngày Chủ Nhật con
nghỉ, thì con vào ngày Chủ Nhật con học, Thầy dạy con, có gì đâu. Rồi về tối
khuya ai ngủ, mình ráng mình thức dậy, mình tu chừng một tiếng đồng hồ thôi. Có
gì đâu, phải không?
Rồi khi mà
con làm công việc gì đó, con cũng nhắc. Con thấy cái tâm mình nó hay giận hờn
con nhắc: "Cái tâm này phải ly cái tâm sân này đi! Sân là đau khổ,
phải lìa ra!" Con nhắc tâm mình vậy thì cái tâm sân hận, dễ giận
hờn con nó sẽ ly ra.
Con thấy tâm
con hay lo lắng, buồn phiền, con hãy nói: "Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự, không có buồn phiền nữa nhe. Buồn phiền là đau khổ".
Con nhắc vậy
rồi con cứ lo làm công việc. Rồi cứ thỉnh thoảng con nhắc. Riết rồi cái tâm con
nó không có buồn phiền, nó sống thản nhiên lắm. Trước cảnh nào nó cũng thấy
thanh thản, nó không có buồn phiền.
Thầy ví dụ
cho mấy con nghe, để cho mấy con biết cách, làm công việc vẫn tu được. Chớ đâu
phải làm không tu được. Mấy con nhắc rồi mấy con tiếp tục mấy con làm chứ gì?
Bây giờ thí
dụ như mấy con cày ruộng cũng được. Thì vừa cày vừa nhắc. Đi cày là đi cày chứ.
Vẫn nhắc được chứ: "Tâm cục đất, ly sân ra hết nhe! Còn ở đây là
mày chết!" Phải không? Ly sân là ly cái giận hờn chứ gì? Có phải
không mấy con? Rồi bắt đầu cuốc cày, cày một hơi nhắc nữa. Cứ nhắc tâm mình biết,
ai chửi không giận, có phải không?
Tu dễ dàng quá
mà, đâu gì khó. Không có khó đâu mấy con. Pháp của Phật dễ dàng lắm. Lúc nào tu
cũng được. Chỉ mình siêng năng thôi.
(1:01:15) Để
mình làm thinh, nó nghĩ ngợi cái này, nó nghĩ ngợi cái kia, nó làm cho cái đầu
mình nó rối bù. Có phải không mấy con? Mình làm thinh là nó nghĩ cái này, cái
kia dữ lắm. Còn mình nhắc nhắc vậy chứ nó không có nghĩ bậy, có phải tốt không?
Phải không? Nhớ vậy mà tu mấy con. Tâm mấy con sẽ được an ổn.
Có duyên thì
mấy con sẽ được vào khu an dưỡng. Mấy con sẽ ở trong một tháng, hay là một tuần
lễ, mấy con được hướng dẫn dạy kỹ lưỡng hơn, tu tập cách thức rõ ràng hơn thì mấy
con không có sai. Còn ở xa Thầy mấy con tập, coi chừng sai, rồi nặng đầu, nhức
đầu.
Nhiều khi mấy
con bị thần kinh nữa là khác, phải không mấy con? Tu gì mà cái miệng méo qua,
méo lại hoài vậy. Bởi vì nó bị hành tưởng. Cái tưởng hành nó giật qua, giật lại.
Do đó cái miệng mình kiềm giữ không được. Tu gì mà nghiến răng trèo trẹo. Do đó
nó bị tưởng hành rồi, cho nên răng nó kéo qua, kéo lại.
Con thấy mấy
người lên đồng nhập cốt không? Họ lúc lắc lia lịa chứ đâu phải họ ngồi yên mà họ
lên đồng được. Cho nên mấy con tu sai nó cũng giống như mấy người lên đồng nhập
cốt đó, có đúng không mấy con?
Phật tử
17: Con bạch Thầy
ạ, con ít nhất là con có một… (Không nghe rõ) con hấp tấp ạ.
Thầy thích đặt tên cho con pháp danh là Thích Nữ Thanh Nhẫn.
Trưởng
lão: Nhẫn, ráng
nhẫn nghe không.
Phật tử
17: Con thích
điều đó nhưng nhiều bạn khuyên con hơn chục năm rồi con đi ra (…) con cứ học
nhưng con hay đãng trí, hay quên lắm. Đọc trước rồi hay quên, nhiều khi đọc qua
lại không nhớ được mấy. Thế mà con hay quên nhiều, đơn giản nhất Phật pháp Thầy
giảng con nhớ hơn.
Mà con rất
phấn khởi con gặp pháp Nguyên Thủy của Thầy là con học thì không dám học. Con học
ít, nhưng mà con không nhớ được lắm Thầy ơi. Học nhiều nhớ đâu quên đấy, nhưng
mà con thấy sướng ở trong lòng con mà mỗi một sáng con tu theo pháp môn khác
thì (…).
Mỗi một tuần
là phải đi một buổi và Chủ Nhật, ngày mồng một con ở nhà học Thọ Bát Quan Trai.
chúng con cố gắng là xong việc gia đình là bớt thời gian, mỗi một tháng cố gắng
là con một ngày là con xin Thọ Bát Quan Trai cùng các bác ở trên này. Con thấy
nó được thanh thản quá, mà con (…) gia đình, con cố gắng quyết tâm (…).
Thế thì con
cứ nói: “Thôi, mẹ xa, các con không nên nói mẹ” Thế là con
cũng cố gắng con quyết tâm lắm, học bỏ ngay pháp từ trước. Chúng con ăn chay
cách đây khoảng chục năm, thế mà sang đến đây thực hành, học pháp môn của Thầy
là con sướng quá con bỏ hết tất cả kinh sách những gì ở nhà con đốt bằng sạch
(…).
Trưởng
lão: Đốt sạch.
Mấy con giỏi lắm. Rồi, ráng mà tu tập đi con. Rồi mai mốt Thầy mở lớp học tập
nhiều, bữa nay tập ít.
Phật tử
17: Trước kia
con sợ lắm, họ sợ quá. Đốt bỏ không dám sai. Dạ, được cô Hữu hướng dẫn bảo
không có việc gì cả (…). Con quyết tâm là cứ được tất (…) pháp môn của Thầy
chính xác, mà học đâu được đấy, có thể là được gần biết ngay. Thế là con bốn
năm tháng con bảo xóa hết tất cả các cái sách niệm Phật. Con lạy Phật, xin sách
của Thầy trao cho là con cứ quyết tâm con học cũng phải được hai năm có dư.
Lạy Phật, thế
là chúng con làm đồng ít khi được học tối. Tối ăn uống xong là tắm rửa coi ít
là chúng con cố gắng
Trưởng
lão: Phải rồi,
ráng mà tập tu đi con. Mai mốt Thầy mở lớp thì học tập nhiều, bữa nay học ít.
Phật tử
17: Sám hối Phật,
sám hối Thầy là chứng tâm cho con là con học cái thời gian con cố gắng.
Trưởng
lão: Phải rồi.
Ráng một tháng được một ngày là quý lắm rồi.
Phật tử
17: Cố lắm ạ, lạy
Phật. Con cố quyết tâm chứ nếu không có thì bao nhiêu các bạn cười chê, cùng lứa
tuổi thì là mắng, nói, người ta bảo dè bỉu này khác. Đơn giản nhà xa, con khổ,
cứ bảo rằng: “Thôi, chúng mày, ở gần tao không có duyên chứ làm sao đến được?”
Lạy Phật, thì con cứ cố gắng để con đi ạ.
(1:06:23) Trưởng
lão: Ráng tập tu con, khắc phục từng bước.
Thôi, mấy
con được nghe Thầy nói, thôi bây giờ Thầy về mấy con, phải không? Rồi, Thầy về.
Chúc mấy con ở lại tu tập tốt. Mai mốt Thầy mở lớp, Thầy dạy mấy con tu học. Chờ
đợi Thầy có duyên. Chứ không có duyên thì mấy con chết mất rồi. Thầy về đây lần
nữa, chắc mấy con có người đã mất hết. Đừng chết nha mấy con. Chờ Thầy dạy học.
Thôi bây giờ
Thầy về con. Thầy chào mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét