56- PHẬT TỬ TRÌNH BÀY KINH
NGHIỆM TU TẬP
(01:22:16) Phật
tử: Bạch Thầy con xin phép Thầy cho con hỏi một câu hỏi để con tu. Con
đi vào tu viện Chơn Như thì Thầy cũng dạy là con cứ ngồi theo dõi hơi thở, quán
mười tám đề mục, thế xong rồi tu nhuần nhuyễn rồi thì đến Ngũ triền cái rồi Thất
kiết sử. Cứ… (không nghe rõ), ba mươi phút con đi kinh hành, ba mươi phút là
Chánh niệm tỉnh giác, rồi lại cứ mười bước dừng lại năm hơi thở. Thế xong rồi lại
nghỉ ba mươi phút rồi xả tâm, coi như là không nghĩ đến việc gì. Nếu mà cái gì
nó loạn đến tâm, là cái phiền não đấy thì con bảo “Cái phiền não là đau
khổ, mày đi đi”, thế rồi ngồi nghỉ để cho thân tâm thanh thản, an lạc, vô sự,
không được nghĩ lung tung. Thế xong hết ba mươi phút thì con lại đi Chánh niệm
tỉnh giác.
Như năm
ngoái là con được vào Thầy phát cho con là quyển kinh Giới đức, thánh đức Sa Di
là mười điều đấy là điều không sát sinh. Khi nào con đi kinh hành ấy, con cứ đi
kinh hành mười bước là con bảo “Chúng sinh đều đau khổ như nhau, sợ chết
như ta, ta phải thương yêu chúng như chúng thương yêu ta”, cứ mười bước con
lại nhắc một câu như vậy con để mình không bị phân tâm. Xong rồi con lại ngồi
ba mươi phút con nhiếp hơi thở xong con đọc lại “Chúng sinh đều đau khổ
như nhau, cũng sợ chết như ta, ta phải thương yêu chúng như chúng thương yêu
ta”, thế, con lại nói như thế.
Thế xong rồi “Lòng
từ bi thương xót chúng sinh phải phủ trùm khắp mười phương, không bỏ sót một
chúng sinh nào cả, Tôi biết tôi đang hít vô, tôi biết tôi đang thở ra”, cứ
mười hơi như vậy. Thì con thấy tu pháp môn như vậy con thấy nhuần nhuyễn mà người
con nó cứ tỉnh táo lắm, mà con thấy nó thay đổi lắm. Thì con cũng muốn trình
bày với Thầy, sẵn đây với các quý sư ở đây, với bạn bè con ở đây biết cái pháp
môn. Còn con nghĩ là, đây là con xin phép Thầy với các quý sư, với các bạn bè,
đồng hữu tại gia, con cũng nói với anh con là bác sĩ, nhưng mà anh nói: “Thím
làm sao thím ăn chay, ăn một ngày một bữa thím chịu được mà anh không chịu được?”, thế
con cũng bảo “Anh xem thế giới động vật đi, con cá to nó ăn con cá bé,
bây giờ anh ăn thì nó cũng như động vật, anh đừng giận nhé, đây là sách của Phật,
của Thầy, không phải là của em”.
Thế anh bảo:
“Ừ đúng như vậy đấy, đúng như vậy sao mà anh không chịu được anh ăn như thím
thì anh không chịu được”. Vâng thế con mới đả thông cho anh bảo: “Chắc
là nghiệp của anh nó còn, bây giờ anh cố gắng, Thầy cũng như anh, cũng như mọi
người, thế mà Thầy bây giờ già yếu, Thầy bảy mấy tuổi rồi, Thầy ăn có một bữa
mà Thầy còn suốt ngày in kinh này, suốt ngày Thầy photo rồi đánh máy vi tính,
Thầy lại chả mệt. Ai đến một cái là Thầy một tay như này Thầy đứng Thầy giảng
cho họ về đạo. Thầy cũng là con người mà Thầy làm được thì chúng tôi là con thì
chúng tôi cũng phải giống giống Phật, giống giống Thầy. Chẳng lẽ bây giờ đi tu
vào đấy về cứ ăn lung tung, hay là nói lung tung, không học Thầy được tí nào thế
cái công Thầy dạy chúng tôi thì tu làm gì? Mà chúng tôi có nhớ đến Thầy hay nhớ
cô Út Diệu Quang tôi trả công thì tôi cũng chẳng thể nào vì tôi cũng chưa làm
chủ được sinh tử, nhưng mà tôi chỉ biết là cố gắng tu, cố gắng in kinh, còn của
Thầy của Phật Thích Ca để biếu bạn bè”. Thế, con nói như thế có được không
Thầy?
(01:25:13) Trưởng
lão: Con nói như vậy rất đúng đó con. Vừa lấy thân giáo của mình, vừa
hướng dẫn cho người khác bằng thuyết giáo của mình, bằng cái sức thuyết phục của
giáo pháp của Phật, bằng cái kinh nghiệm thật.
Phật tử: Con xin phép Thầy, thôi bây giờ
cũng là 11 giờ, gần 11 giờ rồi, xin phép tất cả, chúng ta nghỉ một chút. Các cụ
cũng già yếu rồi thế nên không ngồi lâu được. Sau bữa thọ trai. Chúng con xin gặp
Thầy là 1 giờ hay 1 rưỡi ạ. 1 giờ, Thầy cho phép 1 giờ.
(Phật tử
trao đổi, nói chuyện)
Trưởng
lão: Từ từ, rồi
hướng dẫn cụ đi con, để đấy đi con.
(Trưởng
lão, quý sư, ban tổ chức trao đổi…)
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét