91- SỐNG TRONG GIA ĐÌNH THÌ
CỨ TU TẬP LÚC NÀO RẢNH RỖI
(37:59) Phật
tử 6: Con bạch Thầy là con bệnh mà bên Tây y là con bị thần kinh, với
lại con bị bệnh tim nữa Thầy. Con bạch Thầy là con học được pháp môn của Thầy
con rất sung sướng.
Mà con là
cái mắt của con nó mờ, con không xem được nhiều pháp. Con chỉ xem rất ít, nhưng
mà con cũng được ngộ là từ rằm tháng bảy năm ngoái tới nay là con đi bệnh viện
về là con ăn chay luôn. Nhưng mà gần hai năm nay là con chưa một viên thuốc
nào.
Con rất là mừng,
con phấn khởi, con sung sướng lắm, tâm con lúc nào là con cũng được thanh thản.
Con không suy nghĩ một cái điều gì hết. Là con lúc nào con cũng chỉ ước mong là
con được về đất Phật là con rất sướng! Con bạch Thầy!
Trưởng
lão: Rồi, Thầy
sẽ dẫn con về đất Phật. Ráng tu đi! Rồi có bệnh thì mấy con dùng cánh tay đưa
ra, đưa vô, như nãy Thầy dạy mấy con, để đẩy lui bệnh mấy con. Nhớ không? Nhớ rồi,
mấy con nhớ hết mấy con. Đừng quên nghe.
Thì mấy con
lớn tuổi rồi mấy con tu bây nhiêu đó thôi. Lúc nào rảnh tu chứ không có theo thời
khoá như trong Thọ Bát Quan Trai đâu mấy con. Lúc nào rảnh mấy con tu cũng được
hết. Rảnh một phút, tu một phút. Rảnh năm phút, tu năm phút. Rảnh một giờ, tu một
giờ. Phải không?
Nó yên tĩnh
thì mình tu. Giờ nào mình ngủ rồi mình thức dậy mà mình thấy bây giờ tỉnh,
không có buồn ngủ nữa, ngồi dậy tu. Được chứ không có sao. Rồi buồn ngủ thì nằm
xuống ngủ. Không có gì hết mà sợ. Mấy con cứ tu vậy đi thì mấy con sẽ được giải
thoát, chứ đừng nghĩ rằng phải áp dụng giờ giấc.
Như mấy người
ở trong Tu viện rồi thì người ta phải có giờ giấc, còn mình, gia đình của mình
nó đủ thứ chuyện mà.
Bây giờ nó mắc
khách rồi, nói chuyện với người ta rồi nói: “Thôi khách đi về đi để tôi tu”
thì đâu được, phải không? Mình nói chuyện cho nó vui vẻ, rồi khách về rồi vắng
thì mình tu, có gì đâu. Các con hiểu không?
Rồi tới giờ
nấu cơm rồi nói: “Thôi để tu” rồi lát nữa lấy cơm đâu mà ăn? Ai nấu cho?
Có phải không mấy con? Thôi, tới giờ nấu cơm đi nấu cơm. Khuya nấu cơm xong rồi,
giờ chưa có ai hết, thôi mình ngồi tu chút.
Rồi người ta
có về thì dọn cơm lên ăn, có phải không? Như vậy mình tu không có giờ giấc. Mà
giờ nào rảnh thì tu. Mấy con tu vậy là tốt lắm đó. Nhớ lời Thầy nghe. Đừng có
theo thời khoá mà tu đó là tu trật đó. Rồi làm cho gia đình nó xáo trộn lên.
(40:17) Phật
tử Hảo: Dạ, con xin bạch Thầy ạ. Con là Nguyễn Thu Hảo, Thầy đã đặt
con pháp danh là Thích Thanh Ngọc. Con năm nay sáu mươi mốt tuổi, con tu tập
theo pháp môn của Thầy thì con cũng rất là sung sướng, và con cảm nhận trong
tâm con là con thanh thản và an lạc. Mà con cũng thoải mái và lúc nào con cũng
vui tươi để con thiền tập.
Bạch Thầy,
mà con cũng có những cái lời ước nguyện: “Mong tất cả được tìm đến với kinh
của Thầy”. Và được đứng ở đây, con đã được gặp Thầy và có toại nguyện, là
con rất là sung sướng và phấn khởi.
Bây giờ là
tháng bảy, năm kia thì con đã bị một cái bệnh nan y rất là nặng, con phải nằm
con kiểm tra ba tháng rưỡi. Thế thì khi con được ra bệnh viện thì con về và con
được pháp môn của Phật và của Thầy trao cho.
Con được tu
tập thì đến bây giờ là con được mạnh khoẻ, và con hạnh phúc khi ăn chay ngay từ
đó. Thì hiện bây giờ bệnh tật an ủi cho con mạnh khỏe thì con cũng biết ơn. Con
chỉ xin Thầy chỉ dậy cho chúng con được tu tập, theo của Phật của Thầy để chúng
con về với đất Phật khi chúng con được về cuối đường.
Con bạch Thầy!
Trưởng
lão: Hôm nay thấy
Thầy rồi phải không mấy con? Hồi nào tới giờ không thấy Thầy, bây giờ thấy Thầy.
Phật tử Hảo: Dạ, chúng con sướng lắm ạ.
Trưởng lão: Nhớ, mấy con là những đứa con
ngoan của Thầy. Tuy chưa biết Thầy nhưng vẫn cố gắng tu tập làm chủ được thân
mình. Từ chỗ đau mà bây giờ sống được Phật pháp, theo đúng lời Phật dạy. Tâm mấy
con được an ổn. Thân mấy con ít bệnh. Đấy cũng là mấy con tu tập biết cách,
siêng năng tập luyện đúng, cho mấy con được an ổn, mấy con được yên vui.
Thầy mong điều
đó lắm mấy con. Mấy con cố gắng lên mấy con. Phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét