92– CÁCH TẬP TỈNH THỨC ĐỂ
PHỤC HỒI TRÍ NHỚ
(42:33) Phật
tử 8: A Di Đà Phật! Con xin đảnh lễ thầy Thích Thông Lạc, con rất là
vui mừng khi biết pháp Phật.
Con cũng là
bảy mươi ba, con biết tu pháp thực hành, thì cũng không có thực hành nhiều, tu
thì nó cũng chỉ đến tu có là đi kinh hành hai chục bước và tu hơi thở, thí dụ
như con đi như vậy.
Nhưng tu hơi
thở con biết cũng có những cái tạp niệm mà nó đến, thế khi nào con cũng tu tập
đúng thì cũng có cái nó chuyển một cách không định được. Và hai nữa là con mới
thấy là vướng mắc không biết tại sao như thế? Nó hay mất niệm, hay quên. Bạch
Thầy, Thầy dạy cho chúng con cho khỏi quên!
Trưởng
lão: Con muốn
cho cái niệm đừng quên phải không con? Con ngồi xuống đi con, đừng quỳ con. Con
ngồi xuống đi, đừng có quỳ.
Thầy dạy cho
mấy con đi kinh hành mấy con. Đi mình biết mình đi, mấy con nhắc. Mình tập tỉnh
thức để trí tuệ mình nó nhớ lại mấy con, thiếu sức tỉnh thức nó quên.
Do đó mấy
con nhớ nhắc: "Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành".
Rồi mấy con bước đi. Dở chân này lên, bước đi, mấy con đếm “Một”. Mấy
con cảm nhận cái giở chân bước lên mấy con. Rồi mấy con bước chân này ra mấy
con đếm “Hai”. Mấy con chú ý mấy con đếm cái bước chân mấy con, đếm tới
mười mấy con đứng lại, mấy con nhắc: "Tôi đi kinh hành, tôi biết
tôi đi kinh hành", rồi mấy con giở chân bước đi, và cứ tập như vậy.
Có lúc nào
mà Thầy về đây Thầy tổ chức, Thầy dạy thêm cho mấy con, để cái trí của mấy con
không có quên, tức là không có lẫn. Chứ sau này cái hiện tượng của con mới có bảy
mấy tuổi mà mấy con đã muốn quên rồi, lớn một chút nữa, tám mươi tuổi chắc mấy
con sẽ không nhớ đâu, ăn rồi nói “tôi chưa ăn”. Cho nên vì vậy nó sẽ
quên, cái trí nó không nhớ.
(45:12) Cho
nên nhớ cố gắng tập và tác ý: " Cái trí tuệ, cái ý thức phải nhớ,
không được quên! Phải như người còn trẻ, phải nhớ!" Con nhắc nó vậy
để nó cho phục hồi nó lại.
Cái trí của
con bây giờ nó không hoạt động nữa, cho nên nó quên, vì vậy mà bắt buộc nó phải
nhớ trên bước đi, nó biết bước đi nó không quên.
Rồi đồng thời
mình tác ý bảo nó đừng quên, phải nhớ như một người còn trẻ. Nhớ như hồi con
còn bốn mươi, năm mươi tuổi. Bảo nó như vậy, nhắc nó như vậy: "Cái
trí nhớ này phải nhớ như lúc hồi còn ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, không được
quên".
Con nhắc nó
vậy, rồi con tác ý: "Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh
hành". Rồi con bước chân, con đếm một, cảm nhận bước đi, con bước thứ
hai, con cảm nhận bước đi. Và đến mười bước con đứng lại tác ý: "Tôi
đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành".
Tức là mình
tập để mình nhớ đó con. Mà tập như vậy thì lần lượt mấy con tăng lên từ mười
phút đến ba mươi phút thì mấy con dừng lại nghỉ ngơi, tới thời gian nào rảnh
thì mấy con tập nữa.
Tập như vậy,
tác ý như vậy thì cái trí nhớ của mấy con nó sẽ nhớ, nó không quên. Cũng như Thầy
bây giờ tám mươi tuổi rồi, không quên một cái gì hết, là nhờ Thầy có tập sức tỉnh
thức. Còn con không tập cho nên bây giờ hay quên. Mấy con hiểu, mấy cụ già lớn
tuổi rồi chứ bây giờ hay quên lắm.
Cố gắng nhớ
lời Thầy dạy, tập, mấy con tới chết mấy con không quên một cái gì hết đâu. Cái
gì cũng nhớ hết. Phải tập. Tập luyện nó mới được như thế.
Thôi, bây giờ
mấy con còn hỏi Thầy gì thêm nữa không con? Ráng tập, thế nào mấy con gặp Thầy,
rồi có ngày gặp lại nữa, Thầy dạy mấy con nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét