90– TẬP NHIẾP TÂM HƠI THỞ DỄ
BỊ CĂNG THẲNG THẦN KINH
(35:20) Phật
tử 7: Con bạch Thầy là con xin Thầy là dạy cho con một pháp tu.
Bây giờ con
trình bày Thầy là hàng ngày thì con vẫn chưa là xếp sắp được cái thời gian tu của
con, Thiện Hóa. Con thì rỗi lúc nào con ngồi con theo dõi năm hơi thở và con đi
kinh hành hai mươi bước. Thì có lúc buổi sáng, có lúc buổi tối, mà có khi chiều
chiều thì con rỗi.
Như giờ này
thì con rỗi nửa tiếng thôi, con ngồi con tranh thủ, con ngồi con theo dõi năm
hơi thở. Nhưng mà lúc con thở thì con cũng đã chưa được an trú, vì cái tâm con
nó cũng phóng dật, tức là con ngồi con hay nhức hai bên thái dương này, cái mắt
con nó mờ. Thế thì con xin hoan hỉ Thầy để cho con tu hành?
Trưởng
lão: Con đừng
tu hơi thở con. Tu hơi thở trong Thọ Bát Quan Trai để biết cho người còn tuổi
trẻ. Còn mấy con lớn tuổi rồi, mấy con tu thì mấy con bị nhức ở hai bên thái
dương, nhức cái đầu. Mấy con đừng tu hơi thở, vì đó nhiếp tâm và an trú tâm ở
trong đó, trong hơi thở thì nó căng thần kinh con. Mấy con lớn tuổi rồi, không
có đủ sức tu đó đâu.
Mấy con như
hồi nãy Thầy dạy mấy con, mấy con nhắc: "Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự". Rồi mấy con ngồi, không tập trung vô pháp nào hết, không có
nương đâu hết.
Nhưng mà rồi
có một cái niệm nào khởi lên thì mấy con tác ý: “Các pháp vô thường” phải
không? Con tác ý nó: "Các pháp vô thường, hãy đi đi! Ở đây chỉ có
thanh thản, an lạc, vô sự mà thôi!" Các con nhớ không? Rồi cái niệm
đó nó sẽ dừng đi, nó để lại cho mấy con một trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự.
Rồi nó khởi
một niệm khác chứ nó đâu phải nó ngồi yên được đâu. Rồi mấy con lại nhắc: "Đây
là nhân quả, đừng buồn, đừng lo, đừng sợ, các pháp đều vô thường. Không có pháp
nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta. Hãy buông xuống! Tâm phải thanh thản,
an lạc, vô sự!" Rồi mấy con lại ngồi im lặng cho thanh thản, an lạc.
Không tu tập,
nó đâu có nhức đầu mấy con! Chỉ mình xả thôi, nhưng mình xả hết tất cả các niệm
đó thì mình thanh thản, an lạc, vô sự là giải thoát, có phải không? Nó đâu còn
nghĩ nhớ niệm này, niệm kia đâu. Tức là giải thoát. Nhớ tu nhiêu đó thôi.
Khi có buồn
ngủ thì mấy con bước đi kinh hành: "Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi
đi kinh hành!" Đi cảm nhận bước đi mình, chứ đừng tập trung. Con
tập trung nhiều con bị nặng đầu đó mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét