63- ĐÃ CÓ TIẾN BỘ THÌ NÊN
CHUYỂN ĐỔI CÁCH TU TẬP
Trưởng
lão: Đến đây Thầy
xin chấm dứt. Mấy con có thưa hỏi gì trên sự tu tập của mấy con?
(00:46:47) Thầy
thấy ở đây có cô Hòa phải không con? Hôm nay tu ra sao đây con, mà cô ngồi làm
thinh vậy? Con thì hay cười, mà nghe nãy giờ trầm ngâm lắm, có phải không? Rồi
bây giờ mấy con có hỏi gì Thầy không? Các con cứ hỏi.
Phật tử 1: Thưa Thầy…
Trưởng
lão: Con cứ thưa hỏi,
rồi để cho cô và mấy chú hỏi.
Phật tử 1: Thưa Thầy…
Trưởng
lão: Con của Thầy
mà, nó cười không à.
Phật tử 1: Thưa Thầy xin Thầy bố thí cho con.
Con muốn hỏi Thầy là Thọ Bát Quan Trai một ngày, một đêm thì con xả. Đến lúc,
con thọ một tuần, đến cuối ngày của tuần đó con xả có được không ạ?
Trưởng
lão: Được chứ,
vậy là con giỏi quá.
Phật tử
1: Vâng. Bạch
Thầy là con Thọ Bát Quan Trai thì con tu Chánh Niệm Tỉnh Giác với lại…
Trưởng
lão: Con tu làm sao?
Thọ Bát Quan Trai ở đây Thầy nói đúng rồi, nhưng mà coi chừng tu trật mới chết
đấy.
Phật tử
1: Con tu Định
Vô Lậu, con tu Thân Hành Niệm. Con bạch Thầy, Thân Hành Niệm thì thật con đi đứng
một lúc cũng được, con chẳng thấy mệt gì cả. Thế thì con, con cũng sợ, nhưng mà
con chỉ sợ tưởng ra đấy.
Bạch Thầy
con chỉ muốn gặp Thầy, muốn có duyên là con hỏi Thầy, Thầy bố thí cho con, như
thế con đi một tiếng có được không ạ? Nhiều khi con đi nửa tiếng xong con lại
đi mười năm phút nữa mà con không thấy mệt. Đi như là có một cái lực đẩy con
đi, nó nhẹ nhàng, nó thoải mái, chỉ muốn đi một tiếng thôi. Nhưng con không dám
đi nhiều, con sợ cái tưởng nó lại đến, con sợ lắm.
(00:48:35) Trưởng
lão: Thôi sợ như vậy là tốt, con khỏi đi nhiều. Nhưng mà con biết
không? Từ lâu tới giờ con theo Thầy, con tu rồi thì bây giờ phải dừng cái này lại
chứ tu hoài có nhiêu đó thì đi tới đâu, phải tu cái khác chứ. À bây giờ phải hỏi
tu cái khác chứ đừng tu cái đó nữa, phải không?
Con tu bây
giờ, con đã tu ba mươi phút rồi lên một tiếng mà còn muốn tu nữa. Thôi dừng lại
đi, đừng tu nữa, bao nhiêu đủ rồi. Con nói với pháp Thân Hành Niệm: “Tao
bây giờ tu bấy nhiêu đủ rồi, đừng có ham nữa, tao không có ham đâu. Thầy dặn
tao tu không có tu mày nhiều!” Phải không? Còn con tu Định Vô Lậu làm
sao?
Phật tử 1: Con kính thưa Thầy! Con tu Định Vô
Lậu, nhiều khi con cứ quán về nhân quả đấy, với lại thân bất tịnh. Nhiều khi những
trường hợp mà con, trong cái hoàn cảnh của con, nhiều cái chướng ngại lắm. Thế
mà chưa hết chướng ngại nọ đã đến chướng ngại kia rồi.
Nhưng nếu mà
con không chịu tu Định Vô Lậu, con không chịu quán xét tư duy thì đúng con khổ
lắm, không thể nào mà được người như thế này. Thế nhưng mà qua tất cả con nghĩ
rằng là tất cả đây là cái nhân quả của con cho nên con cứ vui vẻ trả cái nhân
quả đó. Dù ai muốn nói con kiểu gì thì nói, thôi con cũng phải tiếp nhận cái
nhân quả đó để mà vui vẻ trả cái nhân quả đó.
Con thấy
thân tâm của con thanh thản, an lạc, vô sự. Con coi như là không có buồn phiền
gì cả. Tuy là con cũng có buồn phiền một tí thôi, nhưng mà nó đi ngay, chứ con
không như người ta.
(00:50:12) Trưởng
lão: Con giỏi lắm, tu vậy là giỏi lắm. Con giỏi lắm, nhưng rồi con phải tu
nữa chứ. Cứ tu bấy nhiêu đó hoài làm sao nó tới, có phải không? Phải tu cái
khác nữa, thôi để Thầy dạy cái khác cho con tu.
Thôi bây giờ
Thầy dạy cái khác, không có tu Định Vô Lậu nữa, mà tu xả tâm. Ngồi chơi, không
có chọc ghẹo nó nữa đâu. Cho nên bây giờ khỏi cần quán nữa, con khỏi cần quán
gì hết. Cho nên mình ngồi chơi. Bắt đầu có cái gì đó thì con mới quán còn không
có thì thôi, đừng quán.
Bây giờ ngồi
chơi, không có đi pháp Thân Hành Niệm nữa. Buồn ngủ thì đi kinh hành vài vòng
thôi, chứ đừng đi nhiều, phải không? Còn không buồn ngủ thì ngồi chơi, tới chừng
đó, hết giờ thì đi ngủ. Ngủ cho thẳng giấc, ngủ không chiêm bao, có được không?
Còn nó có
chiêm bao thì con dặn nó “Ngủ không chiêm bao nha! Mày chiêm bao là ta
xách mày vô, tao mách Thầy cho mày biết”, thì nó hoảng, nó sợ, nó không
chiêm bao, biết chưa?
Con nhớ như
vậy, tác ý như vậy thì nó sợ, rồi ráng mà tu đi con. Chứ con cứ tác ý hoài, nó
lẩm nhẩm trong miệng con thì không được, con hiểu chưa?
Phật tử
1: Con Bạch Thầy!
Xin Thầy an ủi bố thí cho con nữa. Chẳng hạn như coi như là con thường thường đến
những ngày mà con Thọ Bát Quan Trai con cũng thọ đúng hai giờ, đúng y như là
trong Tu viện, nhưng mà bình thường con lại có hôm ba giờ.
Con nghĩ là
Thầy bảo con chỉ nghĩ đến tâm thanh thản, an lạc, vô sự, con chưa biết nó như
thế nào, cái giờ giấc như thế nào. Thì con cũng bảo là thôi, nếu như Thọ Bát
Quan Trai thì con đúng giờ như một ngày bốn thời đầy đủ như thế.
Cho nên bây
giờ Thầy ra ngoài Thầy bố thí cho con, chẳng hạn thí dụ giờ giấc như thế nào
thì con theo được hết. Thế nhưng mà con thức cứ một rưỡi là con tỉnh rồi.
(00:52:13) Trưởng
lão: Con giỏi quá. Thay vì người ta hai giờ, con một giờ rưỡi đã thức rồi.
Vậy con hơn rồi đó, con tu tiến rồi đó.
Nhưng mà
thôi bây giờ Thầy nói như thế này. Bây giờ thay vì tu Định Vô Lậu, tu Thân Hành
Niệm thì con tu chừng khoảng nửa tiếng, cao lắm một tiếng thôi, đừng tu hơn, phải
không.
Còn về tu Định
Vô Lậu thì bây giờ con ngồi chơi thôi, đừng có ngồi quán tư duy gì hết. Có niệm
thì con xả, không niệm thì thôi, con nhớ chưa? Buồn ngủ thì đứng dậy đi kinh
hành hoặc là buồn ngủ con đứng dậy tu pháp Thân Hành Niệm. Khi nó hết buồn ngủ
rồi thì con đừng có tiếp tục nó nữa, con xả nghỉ để con trở về tu Định Vô Lậu,
con hiểu không?
Rồi, như vậy
con cứ tiếp tục tu, khi nào có duyên Thầy ra Thầy mở ở đây lớp đạo đức thì con
sẽ vào học, con là học trò giỏi nhất, có được không?
Phật tử 1: Con chưa biết, thưa Thầy con, Thầy
bố thí cho con nữa. Chẳng hạn như ví dụ Thầy bảo con giữ tâm thanh thản an lạc
vô sự, chẳng hạn như ví dụ nhiều lúc con tu chẳng hạn cái bệnh nó đến cứ liên
miên triền miên, thế là con cứ ngồi con tu Định Niệm Hơi Thở xong rồi con đuổi
bệnh đi thì hết hai tiếng đồng hồ Thầy ạ, thì con mới hết cái bệnh đó.
Thế thì
thôi, xong rồi bắt đầu con lại đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác, rồi con tu
Thân Hành Niệm. Đấy là những ngày con Thọ Bát Quan Trai thôi Thầy ạ, còn những
ngày thường thì con chỉ đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, còn bình thường con chỉ giữ thân
tâm tâm thanh thản an lạc vô sự như lời Thầy dạy thôi.
(00:54:01) Trưởng
lão: Được rồi, như vậy là tốt rồi, nhưng mà con đừng nhắc nó con. Hồi trước
kia con hay nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”. Bây giờ con
chỉ nhắc một lần rồi ngồi chơi suốt buổi, chứ không nhắc nữa mà mình biết thanh
thản, an lạc, vô sự. Bây giờ nó tiến bộ rồi.
Hồi đó thì
mình chưa tiến bộ thì mình nhắc hoài, còn bây giờ mình tiến hơn thì mình không
nhắc nữa, có phải không? Đó là mình tiến bộ, Thầy dạy mấy con phải tiến chứ. Tới
chừng không nhắc mà nó thanh thản thì tức là con chứng đạt chân lý rồi, thì là
chứng đạo rồi chứ gì, có gì đâu. Dễ dàng quá mà. Thôi ráng lo tu đi con.
Bây giờ ai
còn hỏi Thầy gì nữa không? Con hỏi Thầy? Có người nào hỏi không? Con hỏi Thầy
đi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét