61- ĐỨC HIẾU SINH LÀ LÒNG
YÊU THƯƠNG VỚI VẠN VẬT
(00:26:05) Cho
nên vì vậy trong cuộc đời, chúng ta theo được Phật pháp chúng ta tu, chúng ta sẽ
sống bằng thiện pháp.
Từ lâu tới
giờ mấy con đã thọ Tam Quy Ngũ Giới rồi chứ gì? Giữ Tam Quy Ngũ Giới đến nay là
mười năm, hai chục năm rồi mà ăn chay chưa được. Như vậy là mấy con có giữ gìn
giới thứ nhất không? Đức Hiếu Sinh, lòng thương yêu sự sống.
Tại sao bây
giờ giữ giới để chơi sao? Nói là bây giờ tôi thọ Ngũ Giới rồi mà nay mười năm,
hai chục năm tôi vẫn còn ăn thịt chúng sanh được thì như vậy là mình có tu tập
tâm từ bi chưa? Chưa! Chưa có lòng thương yêu thì làm sao mình không ăn thịt
chúng sanh được mấy con?
Mục đích của
Đạo Phật không có nghĩa là cấm chúng ta sát sanh như pháp luật bắt buộc chúng
ta, mà làm chúng ta phải hiểu và chúng ta phải thực hiện lòng thương yêu.
Lòng thương
yêu ấy gọi là Đức Hiếu Sinh, lòng thương sự sống của muôn loài. Khi chúng ta
thương yêu, làm sao chúng ta gắp miếng thịt bỏ vào miệng mà nhai nuốt được mấy
con?
Chúng ta
chưa thương yêu cho nên chúng ta còn ăn được, chúng ta còn nhai nuốt được. Chứ
còn khi mà thương yêu rồi, thì miếng đồ chay mà làm giống miếng thịt người ta
cũng không ăn đâu mấy con. Vì hình ảnh đau khổ của chúng sanh làm sao chúng ta
nuốt được?
Mặc dù miếng
đồ ăn đó là miếng đậu hũ nhưng không ăn, các con hiểu không? Cho nên những
chùa, những nơi làm đồ chay hình dáng thịt gà, hình dáng tôm, hình dáng thịt
heo, hình dáng đùi gà thì chắc chắn không bao giờ mà người tu chân chánh của Đạo
Phật nhai nuốt được mấy con, không bao giờ!
Đức Phật nói
như thế nào? Ăn không thấy, thấy ở trên đĩa đồ ăn mình mà ai cũng nói là đồ
chay mà tôi thấy hoàn toàn là đùi gà không, hoàn toàn là cái thịt heo không,
thôi tôi nghỉ. Đồ chay gì mà như vậy, chắc bây giờ thôi tôi ăn miếng nước tương
với muối thôi, chứ tôi xin không ăn, không ăn cái thực phẩm đó đâu, có phải
không mấy con?
(00:28:06) Bởi
vì lòng từ của chúng tôi mà, tôi thấy như vậy làm sao tôi ăn, tôi nuốt được?
Cái hình ảnh một miếng thịt heo, một miếng thịt bò, một miếng thịt gà, một khúc
cá làm sao tôi gắp, tôi nhai, tôi nuốt được?
Tôi giả vờ
chứ sự thật trong tâm tôi, tôi ăn như thế này, tôi nghĩ là tôi sẽ ăn chay, tôi
làm Phật, tôi sẽ ăn chay, tôi tu hành, nhưng hình ảnh tôi ăn được miếng cá bằng
đậu hũ, tôi ăn được đùi gà bằng đậu hũ, bằng đậu nành gì đó, người ta làm giống
như đùi gà, thì nhất định tôi không ăn được!
Mà tôi ăn được
tức là tôi còn thèm, tôi giả vờ tránh, tôi không ăn thịt nhưng mà sự thật tôi
nhìn thấy mà tôi còn nhai, nuốt được tức là lòng tôi chưa có sự thương yêu.
Lòng tôi thật sự thương yêu chắc chắn tôi không bao giờ nhai, nuốt những thứ
này. Đó là ăn không thấy.
Ăn không
nghe, mặc dù là trong đồ ăn, người ta làm, ở trong đó người ta bằm nát hết, người
ta nói ở trong này tôi có ít mỡ heo, tôi chiên, tôi xào đó. Thôi, nói mỡ heo,
thôi tôi không rớ đâu!
Nếu con heo
không chết làm sao lấy mỡ? Nó phải chết người ta mới ép nó, người ta thắng nó mới
lấy mỡ. Bây giờ đem chiên cái thực phẩm này, mặc dù chiên đậu hũ, tôi không ăn
đâu.
Tại vì trước
khi con heo chết, người ta phải đâm cổ nó, lấy máu, lóc nó ra từng miếng thịt,
nó kêu la cho đến khi nó chết thôi mấy con. Nỡ nào mà chúng ta nghe nói trong
đó có mỡ heo mà chúng ta ăn được?
Đây Thầy có
một lần Thầy nghe người ta nói kem đánh răng, kem cà răng, người ta làm mỡ heo ở
trong đó. Ui chu cha! Nãy giờ ai biết được cái điều này, sao lại có người nói vậy,
nói không tin nữa. Đi xuống chỗ người ta làm kem đánh răng. Người ta làm mỡ heo
ở trong đó. Thôi từ đây về sau tôi lấy muối tôi súc miệng chứ tôi không lấy kem
đánh răng đâu, không lấy kem súc miệng đâu!
(00:30:02) Cho
nên mấy con thấy trong tất cả những điều kiện mà người ta nói thì chúng ta lắng
nghe sự đau khổ của chúng sanh.
Cho nên
trong khi đó mấy con nghe người ta nói về những người lấy yến, con yến nó khạc
nước miếng ra, nó ói nước miếng ra, nó làm ổ cho con nó để con nó nằm trên đó
mà lớn lên, mà sống. Thậm chí ăn chất đó, con chim con nó rỉa nó ăn, nó sống,
nó lớn lên.
Chúng ta nói
bổ quá, về gỡ hết, nghĩa là con chim yến vừa làm cái ổ, chưa đẻ thì chúng ta đã
gỡ lấy rồi, về chúng ta đập bể, ăn uống cho bổ, thì con chim yến bây giờ nó sắp
đẻ, làm sao bây giờ, nó ói ra từng máu đó mấy con! Thành ra ổ yến đỏ đỏ, họ nói
cái chất này còn bổ nữa!
Trời ơi,
nghe đến con, nó để con ra mà không có chất để nuôi con nó, khổ nó mấy con. Thầy
nói nghe đến đó Thầy không làm sao mà những cái hộp yến, những chất yến, người
ta nói để cho bổ dưỡng Thầy, để Thầy sống lâu, chắc Thầy, thôi thà Thầy chết
hơn là Thầy sống mà để ăn ổ yến đó mấy con! Thật sự lòng thương yêu của Thầy
không nỡ mấy con. Con chim yến nó khạc máu để nó nuôi con mà mình nỡ lòng nào
mà mình ăn nó, đau khổ quá!
Còn mấy con
nghe sữa bò không, người ta nuôi con bò, người ta dùng máy người ta ép để vắt sữa.
Con bò đau quá, con bò mẹ đau quá, nó quỳ xuống mấy con. Mà khi nó sanh con nó
ra, người ta đâu có cho nó nuôi con nó đâu, để lấy sữa mấy con. Con nó bỏ ra,
người ta nuôi cách khác để người ta làm thịt, cho nên mẹ con không được gần
nhau. Các con có thấy con bò mẹ liếm con bê không? Mẹ con thương nhau lắm mấy
con. Sinh ra rồi bị người ta bắt đi, rồi mình chỉ còn là cái máy để lấy sữa.
Thầy nghe
nói đến đó, thôi Thầy từ giã không dám uống sữa, sữa bổ gì Thầy cũng không uống.
Thầy nói thật sự mấy con, Thầy đã nghe điều đó, mà những điều đó ở trong sách vở
chăn nuôi của nước Mỹ người ta đã làm những máy móc đó. Ghê lắm, khổ lắm mấy
con. Đừng ham bổ mấy con.
(00:32:07) Thầy
chỉ sống làm sao có tình thương yêu, thương yêu sự sống của muôn loài. Cho nên
thôi Thầy từ giã sữa, bơ, không dám nữa mấy con. Cho nên ở đây sự thật chưa
nghe thấy, đã nghe thì thôi không dám, mà thấy thì không dám.
Mà đã nghe
được những đệ tử của Thầy viết những bài nói về Nhân Quả, họ viết những bài về
chăn nuôi. Thầy nói xót xa vô cùng, thôi từ giã không dám uống sữa nữa.
Bây giờ uống
sữa gì mấy con biết không? Sữa thảo mộc, bằng đậu, đậu xanh, đậu đỏ, đậu vàng
gì, mình có thể xay ra hoặc là cơm nguội, cơm thiu, mình phơi khô, mình xay rồi
đổ nước sôi vô thì nó cũng thành sữa, mình uống được. Đâu cần gì mà phải sữa bò
mấy con, phải không?
Cho nên vì vậy
mà trong cuộc đời tu của Đạo Phật, một người ăn không thấy, không nghe, không
nghi. Ăn mà thấy, nghe, nghi người ta nói đến sự đau khổ của chúng sanh thì nhất
định là không ăn. Như vậy mới là người để tử của Đạo Phật, mới là Đạo Từ Bi chứ,
mấy con hiểu?
Cho nên
trong những lớp học Chánh Kiến, Thầy cho tất cả tu sinh làm bài, người ở nước
này, người ở nước kia, người ta làm bài vì người ta đã từng trực tiếp, người ta
thấy được sự nuôi súc vật làm thực phẩm, để lấy sữa, làm chất bổ cho chúng ta
ăn.
Bao nhiêu sự
tội lỗi mà con người đã gây nên, cho nên thế giới này không an là phải, không
bình an là phải! Nay chỗ này lũ lụt, mai chỗ kia lũ lụt, mai chỗ nọ động đất, bữa
kia chỗ nọ sóng thần, lôi mà dập xuống đáy biển hết cho rồi, ba cái thứ ác ôn này
để làm gì! Có phải không mấy con?
Thầy nói thực
sự mình ác là mình phải chịu chết thôi! Còn mình làm thiện làm sao mà có những
người đó? Cho nên Thầy ước ao là những người đệ tử đang ngồi trước mặt, phải sống
thiện mấy con. Sống đem lại sự bình an cho mình, cho muôn vật, cho những loài
thảo mộc.
Nếu trên
hành tinh chúng ta không có cỏ cây, không có màu xanh của cỏ cây, chúng ta sẽ
khô cằn, cỗi vàng chúng ta không sống được phút giây nào. Cho nên chúng ta
thương vạt cây cỏ cây, ăn phải tiết kiệm, đừng phí bỏ, thừa thãi rồi đem cải,
rau đổ trong thùng rác, đau xót lắm mấy con, còn một chút xíu không ăn hết.
(00:34:24) Cho
nên khi mà chúng ta ăn đủ, đừng làm đồ ăn nhiều, vừa đủ thôi. Chúng ta ăn cơm
nó đầy đủ chất bổ, đồ ăn chỉ là phụ thôi mấy con. Nhiều khi mấy con làm nhiều
quá để ăn cho ngon, cho đầy, bổ nhưng thừa rồi bỏ, mà ráng ăn thì đau bao tử.
Nó khổ nỗi bỏ
thì phí uổng mà ăn thì bệnh, làm sao mấy con? Cho nên thà mấy con làm thiếu, đồ
ăn thiếu, nhưng cơm nhiều đi thì không sao mấy con. Cơm lỡ có thừa thì mấy con
đem phơi khô, rang làm sữa, sữa gạo có gì đâu, chúng ta sẽ uống, bổ lắm, chứ
không sao.
Đói bụng mà
làm một ly sữa cơm nguội thôi cũng đủ khỏe rồi mấy con, đâu có gì, đâu có bỏ
đâu! Còn rau cải làm sao chúng ta để lại được, nó sẽ hư và nó hư, nó úa thì sự
sống của nó đã chết bây giờ chúng ta lại phí sự sống sao.
Cho nên tại
sao mấy con thấy, rót ly nước Thầy không cho mấy con rót đầy, sức của Thầy uống
ít, mà Thầy uống còn thừa lại đem đổ, phí lắm mấy con! Nước là sự sống, mà
thương yêu sự sống thì phải thương yêu nước, mấy con có thấy những sa mạc
không? Họ tìm ra một giọt nước khó lắm mấy con.
Cho nên
chúng ta đừng phí nước. Chúng ta ở những nơi nước đầy đủ, đó là phước báu của
chúng ta. Những nơi không có nước khổ lắm. Cho nên chúng ta phải biết thương
yêu sự sống trong không khí, nếu chúng ta làm cho nó ô nhiễm là chúng ta đã
không đạo đức rồi, chúng đã làm khổ mình, khổ người rồi.
Cho nên một
nắm rác, một bọc, một miếng giấy, mấy con hãy bỏ vào thùng rác. Loại nào có thể
sử dụng tiêu được, loại nào chưa tiêu được, dùng cái mà làm cho nó tiêu. Đừng
có nắm bừa bãi, quăng tứ tung làm cho nó mục nát trở thành trong không khí
chúng ta, chúng ta tự vô đạo đức với chúng ta, làm chúng ta đau khổ đó mấy con.
Cho nên về môi trường không khí chúng ta phải giữ gìn trong sạch.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét