60- NHÂN QUẢ TRÙNG TRÙNG
TÁI SANH NGAY TRONG HIỆN TẠI
(00:15:33) Thầy
nói như vậy để mấy con biết, các con ngồi trước mặt đây, từ lâu các con cứ nghĩ
rằng một người sẽ sanh ra một người. Cái đó là có đúng không?
Đó là thuyết
linh hồn mấy con. Bởi vì trong một người này thì có một cái linh hồn, thì cái
linh hồn đó, khi mình chết thì cái linh hồn đó còn sống, nó đi đầu thai hoài,
phải không? Hoặc là nó làm con mèo hoặc là nó làm con gà, hoặc là nó làm con
cá, con tôm, thì cái linh hồn đó nó phải thay thân nó bằng con cá…
Sự thật
không phải vậy. Mình tái sanh luân hồi trong cái nhân quả, nhân quả sanh mình
ra. Cho nên vì vậy mà nhân quả đó nó không phải sanh một người. Từng cái nhân
thì nó phải có cái quả, mà cái quả thì nó phải có cái nhân.
(00:16:13) Thầy
ví dụ cho các con thấy, như trái ớt thì có nhiều hạt ớt ở trong đó. Một trái ớt
là cái quả chứ gì, tức là Thầy muốn nói một cái quả đau khổ của chúng ta thì nó
phải có những cái hạt của nó ở trong đó.
Thì bắt đầu
bây giờ trong cái thân của chúng ta này, ăn thịt, ăn cá, giết hại chúng sanh
này, bây giờ thân chúng ta đau nhức, rên la, lăn lộn. Thì cái quả là rên la,
lăn lộn chứ gì? Nhưng không ngờ trong cái quả đó có những cái hạt như hạt ớt.
Các con thấy hạt ớt nó cay, do đó nó là quả ác.
Thì từ cái hạt
đó, tức là cái hành động lăn lộn trên giường bệnh của mấy con, như mấy con rên
la, như mấy con đau khổ đó thì cái từ trường đó phóng ra tương ưng với sự đau
khổ đó. Với sự đau khổ mà mấy con từng ăn thịt con gà, con heo, con cá, con tôm
thì nó tương ưng với sự đau khổ của loài vật đó.
Tại vì hồi
đó mấy con cắt cổ, mấy con đập đầu nó, nó mới đau chứ sao, nó cũng lăn lộn. Bây
giờ mấy con cũng lăn lộn, đau khổ thì từ trường đó sẽ phóng ra. Phóng ra thì nó
tương ưng với sự đau khổ của loài vật khác thì nó sẽ sinh ra làm con gà, con
cá, con tôm. Các con còn sống nhăn, chưa chết mà nó đã sinh ra những con vật
đó.
Rồi các con
lại tiếp tục cắt cổ, đập đầu, ăn nó nữa thì mấy con sẽ bệnh đau. Rồi từ bệnh
đau đó nó phóng ra nó thành con cá, con gà. Do ai mà mấy con ăn qua, ăn lại như
vậy? Các con thấy nhân quả! Thì một hạt ớt, cây ớt chưa chết mà nó ra trái, rồi
những hạt ớt đó lên thành những cây con, cây con ra những trái ớt nữa.
Các con thấy
nhân quả trùng trùng duyên khởi mà, Đức Phật đã nói mà. Nhân quả trùng trùng
duyên khởi, duyên sanh chứ nó đâu có dừng lại sanh một cây ớt đâu, một cây ớt
đâu sanh một cây ớt?
Một cây ớt
nó sanh vô lượng cây ớt, trùng trùng duyên sanh. Một hành động ác của chúng ta
thì nó cũng trùng trùng duyên sanh, duyên khởi, nó cũng sanh biết bao nhiêu,
các con hiểu. Đâu phải đợi mình chết mấy con, có phải không?
Mấy con thấy
nhân quả của thảo mộc thì nhân quả của con người đâu có khác. Cho nên trong khi
hiểu nhân quả rồi, chúng ta sống thiện thì thân chúng ta không đau bệnh, không
gặp tai nạn, không có gì hết thì làm sao có từ trường ác đi sanh?
Tại vì mình
đã làm đau khổ tất cả những loài chúng sanh, (00:18:27) mình chửi lộn
người ta thì từ trường ác nó sanh, mình tức quá thì cơn sân, tức giận của mấy
con nó sẽ phóng xuất ra, nó tương ưng với những cơn sân kia, nó sẽ sanh ra làm
con người quá sân, có phải không?
Mình đang ở
đây trong cơn sân của mình, mình được sanh ra làm con người. Không biết cơn sân
của cái người nào đó mà tương ưng mà bây giờ sanh mình lên. Các con hiểu, chứ
không phải cha mẹ mình sanh mình ra đâu.
Cha mẹ mình
sanh ra mình là duyên hợp để cho có thân mình, có cha, có mẹ hợp duyên nhau để
tạo ra năm uẩn này cho đúng cái duyên để hợp ra con người của mình. Chứ về tinh
thần của nó, tinh thần là sân, giận hờn, tức giận đó, cái vô hình đó, nó tương
ưng cho nên nó hợp duyên nó mới sanh mình ra.
Con người
mình bây giờ tức giận, giận hờn, ai nói gì mình cũng dễ giận hờn. Đó mấy con thấy
chưa, thấy cái luật, quy luật nhân quả chưa?
Cho nên một
phần thân xác chúng ta là do cha mẹ, còn về tinh thần, các con thấy tinh thần
này, cảm thọ này, các con có cảm nhận được nhưng các con có thấy hình dáng nó
không? Đâu có thấy hình dáng được cảm thọ mấy con. Tôi đau cái tay đây chứ mấy
người kia có thấy được tôi đau cái tay đâu. Tôi đau tôi biết chứ. Cái cảm thọ
nó vô hình.
Còn cái hiểu
biết này, cái biết trong đầu mấy con, mấy con biết, nó có hình dáng gì không?
Nó đâu có hình dáng đâu. Nhưng mà nó có chứ nếu mà không có thì mấy con thành gộc
cây rồi chứ đâu còn biết, có phải đúng không? Cho nên có cái biết, có cái cảm
thọ và có cái hành.
Có cái hành
như bây giờ thân mấy con đi, thở biết thở này, đó là thân của mấy con. Còn cái
hành của tâm mấy con, bây giờ mấy con ngồi im lặng, bây giờ nó khởi ra một cái
niệm, đó là nó khởi, nó có hành nó mới khởi niệm chứ nó không hành làm sao nó khởi
niệm mấy con, phải không?
Nó có hành của,
nó vô hình của nó, cho nên hành nó không có hình tướng của cái tâm. Mà hành tướng
của cái thân chúng ta thấy có rõ ràng là chúng ta bước đi, tay chân chúng ta động
đậy, có phải không? Hơi thở, chúng ta hít thở, đó là cái hành của thân. Còn cái
hành của tâm mấy con đâu có thấy, ngồi đây im lặng bỗng dưng nó hành, có cái niệm
ra. Nếu không hành làm sao lòi cái niệm ra, các con thấy không.
(00:20:30) Rồi
còn còn về cái phần biết nữa. Các con thấy bây giờ mình nằm ngủ, lẽ ra ngủ thì
im lặng sao lại chiêm bao, rồi lại thấy, biết, nghe, nói chuyện ở trong đó. Như
vậy còn có một cái biết khác nữa, nó đâu phải là cái biết của ý thức của mấy
con mà là cái biết của tưởng thức, các con thấy chưa?
Cho nên
trong những cái vô hình của cái thân của chúng ta, Đức Phật gồm cho chúng ta biết
năm uẩn, có năm duyên để hợp lại mới thành cái thân của chúng ta. Cho nên phần
sắc thân chúng ta là phần của cha mẹ kết hợp, có cha mẹ mới sanh mình ra là cái
thân, cái sắc uẩn của chúng ta, cái thân của chúng ta. Cho nên cái thân Tứ Đại
này là do cha mẹ, máu, xương của cha mẹ kết hợp lại thành con người của mình.
Còn về phần
tinh thần mấy con, nó có phải của cha mẹ mình làm ra đâu. Các con thấy nó tương
ưng với cha mẹ mình chứ đâu có khi không mà nó có được. Cho nên nó tương ưng
qua một cơn sân, qua một sự đau khổ, qua một sự phiền não, buồn rầu, lo lắng.
Nó là vô hình không à.
Cho nên có
năm cái, ở trong thân chúng ta có năm uẩn, nhưng bốn cái vô hình mấy con, bốn
cái vô hình.
Sắc Uẩn là
cái thân Tứ Đại. Hành các con thấy nó phần nhiều vô hình, trong cái vô hình mà
nó hiện ra tướng qua Sắc của chúng ta thì chúng ta thấy đưa tay, đưa chân, bước
đi, nó, nói nín… thì tất cả những cái đó là Hành của thân Sắc Uẩn. Còn cái
Hành của tâm chúng ta thì các con đã thấy.
Rồi Sắc, rồi
Thọ này là cái cảm nhận đau đớn trong thân của chúng ta, cái cảm nhận đó nó
cũng vô hình, là một cái vô hình.(22:06) Sắc, Thọ, Tưởng là chiêm bao của
mấy con, nó cũng vô hình, thức dậy mấy con đâu có thấy cảnh giới đó đâu, nó là
vô hình.
Hành là hoạt
động của tâm thì mấy con không thấy mà các con cảm nhận được. Bây giờ ngồi im lặng
như vậy, ai thấy được trong đầu chúng ta khởi niệm, có Hành nó mới khởi niệm
ra, cho nên đó là cái Hành của tâm.
Rồi Thức là
cái Biết của mấy con. Cho nên mấy con thấy có năm duyên, năm phần để hợp lại
thành một con người, phải không? Cho nên khi mà Hành nó hợp lại thành con người
thì thường thường chúng ta tạo ra cái nghiệp của chúng ta, nơi cái miệng của
mình, nơi cái ý của mình, nơi suy nghĩ.
Thầy suy
nghĩ bây giờ phải giết cái thằng đó đi, phải tìm cách nào làm sao hại thằng đó,
thằng đó hung dữ, thằng đó tham lam, nó ác độc, mình giết đi. Khi mình nghĩ
mình giết người ta là mình đã nghĩ ác, phải không? Cái ý nó có ác rồi.
Rồi bây giờ
mình suy nghĩ là thằng này bữa nào mình chửi nó một bữa mới đã, do đó mình mở
miệng ra mình nó thì cái miệng mình ác độc, phải không mấy con hiểu không? Đó
là cái miệng nói ác.
Rồi bữa nào
đón đường đánh nó một bữa, đem cây tầm vông, người một cây, người một cây, đập
nó một bữa, đập cho nó gần chết hoặc nó chết thì mai mốt mình đi ở tù, các con
thấy nhân quả mà.
Cho nên vì vậy
mấy con thấy từ hành động mình làm đau khổ người khác, miệng mình nói làm đau
khổ người khác, ý mình suy nghĩ làm hại người khác đều là ác pháp. Đó là mình
thấy rõ ràng.
Cho nên từ ở
trong sự tư duy đó thì mình biết rõ ràng là con đường đi của nhân quả, vì vậy
những phần đó nó sẽ trở thành từ trường, từ trường thiện hoặc ác mà nó tiếp tục
tái sanh luân hồi trong khi mấy con còn sống mà biết bao nhiêu loài vật, biết
bao nhiêu con người khác đã sinh ra không? Chứ đâu phải đợi mấy con chết mới
sinh ra đâu, phải không?
Cho nên vì vậy
mà hôm nay Thầy về đây nói về nhân quả, nói về phương pháp tu giữ tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, bảo đảm mấy con là sẽ được giải thoát.
Khi mấy con
giữ được tâm thanh thản, an lạc, vô sự là như thế nào mấy con thấy không? Nó có
tương ưng, giống ai đâu, nó thanh thản, an lạc, vô sự. Nó có tham, sân, si, nó
có phiền não nữa không? Mà nó không phiền não, nó không tham, sân, si thì nó
không giống ai thì nó sẽ làm sao? Làm sao làm con người ta được, người ta đâu
có sanh nó được, nó phải tương ưng, nó giống nhau mới làm con người ta được chứ.
(00:24:25) Mấy
con còn tức giận, thì nó tương ưng với người tức giận, tương ưng với sự tức giận
đó, bằng nhau nó mới làm con người ta được. Mấy con giận hơn thì nó đi tìm, cái
từ trường giận dữ đó nó đi tìm cái người giận dữ, mấy con giận ít thì nó đi tìm
người giận ít mà nó tương ưng để nó sanh ra là con người thứ hai, thứ ba, thứ
tư.
Mấy con còn
sống mà mấy con tưởng là mấy con đợi chết rồi mới sanh. Đâu! Nó liên tục sanh
đó! Cho nên mấy con thấy nếu mà người ta không kế hoạch hóa gia đình thì trên mảnh
đất đất nước Việt Nam chúng ta không có đất mà ở đâu, nó đầy hết rồi mấy con.
Sau khi hòa bình rồi mấy con sẽ thấy là nó đầy ngập, nó đầy ngập rồi thì nó bị
dịch, người ta chết láng lênh trời đất chứ không cách nào sống được.
Bởi vì nhân
quả mà, mình làm ác thì nó mới sanh ra mấy thằng ác này, mấy thằng ác này sẽ bị
diệt đi, các con hiểu chưa? Mà nó diệt thì nó phải chết hết. Cho nên nếu mà
không có kế hoạch hóa gia đình thì chúng ta cũng phải bị chết vì dịch người, chứ
đâu phải dịch gia cầm không đâu.
Tại vì mấy
con ăn thịt gà, thịt vịt thì nó phải chết gia cầm. Mấy con hoảng, mấy con sợ, mấy
con mới phòng, mới bảo vệ, mới giết gà, giết vịt hết, không có cho, làm cho
kinh tế của đất nước mà nuôi gà, vịt, heo, dê đó sẽ bị kiệt quệ.
Chứ dám nuôi
sao, nuôi ăn vô thì chết hết làm sao? Bây giờ mấy con nghe dịch gia cầm mấy con
dám mua gà ăn sao? Cho nên vì vậy người ta bán ế hết. Thành ra cuối cùng kinh tế
đó kiệt quệ, các con thấy không? Tại vì nhân quả chúng ta làm, cho nên chúng ta
bị, các con thấy chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét