59- CHỨNG ĐẠO LÀ HỘ TRÌ ĐƯỢC
TÂM THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ
(00:04:03) Do
vậy mà mấy con cố gắng tu tập, nhớ xả tâm, tất cả mọi chướng ngại gì mấy con xả,
đừng phiền não trong lòng, cố gắng xả.
Bởi vì xả
tâm như thế này, Thầy nói phương pháp xả rất đơn giản, không có khó khăn. Thí dụ
như Thầy ngồi trên ghế như thế này, Thầy nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự”, rồi Thầy ngồi chơi.
Không có tu
pháp nào, không nương hơi thở, không gì hết. Nhưng mà Thầy quan sát tâm Thầy với
cái thân. Tâm Thầy có khởi niệm, Thầy quan sát, tư duy coi cái niệm này muốn
cái gì đây? Cái vọng tưởng của mình, cái niệm nó khởi ra, nó muốn cái gì? Coi
nó muốn ăn, muốn ngủ, muốn cái gì đây? Ba là nó nghĩ, nó nhớ, nó thương, nó lo
lắng công ăn, việc làm gì đây?
Trong khi
mình mấy thấy những niệm đó, mình thấy nó là những niệm đem đến cho mình lo lắng,
suy tư, buồn phiền, những niệm đó đem đến cho mình là ác pháp, vì thế mình cố gắng
mình tư duy, suy nghĩ rồi mình tác ý đuổi cái niệm đó đi, đừng cho nó làm động
mình thì mình sẽ trở về sự vô sự, bình an.
Các con nhớ
Thầy đã từng nhắc mấy con: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”, phải
không? Mấy con thấy mình thanh thản, an lạc, vô sự thì có cái gì phiền não
trong lòng mình.
Rồi bắt đầu
bây giờ mình ngồi chơi, tại vì nó thanh thản, an lạc, vô sự thì ngồi chơi chứ
làm gì nữa. Nhưng mà nó có cái gì đó thì mình phải tư duy, suy nghĩ, dùng tri
kiến, sự hiểu biết của mình quán xét nó để xả những điều đó, có phải không mấy
con?
Thí dụ như
bây giờ con ngồi chơi một giờ, con thấy nó giải thoát một giờ. Có cái niệm nào
nó làm động tâm mình được không? Không, nó vô thì mình đuổi không cho nó tác động
vào thân, tâm của mình trong một giờ đó.
Mình bảo vệ
cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự của mình tức là mình hộ trì chân lý. Cái trạng
thái thanh thản, an lạc, vô sự đó là chân lý của chúng ta. Cái nơi mà chúng ta
không tái sanh luân hồi, cái trạng thái không tương ưng với bất cứ một cái
tham, sân, si nào hết. Cái trạng thái sẽ giúp chúng ta giải thoát hoàn toàn, chấm
dứt luân hồi.
(00:06:08) Tại
vì chúng ta không biết bảo vệ, cho nên không biết bảo vệ nó, không biết hộ trì
nó, không biết giữ gìn nó, cho nên nó mất hoài. Ngồi một chút thì nghĩ niệm
này, niệm kia thì làm sao mà bảo vệ được nó, phải không? Mấy con thấy không?
Mà bây giờ
Thầy dạy mấy con ngồi chơi mà bảo vệ chân lý để cho mình đạt được chân lý, chứng
được chân lý, có phải là chứng đạo không mấy con? Chứng đạo là chứng cái gì, chứng
cái trạng thái giải thoát phải không? Thanh thản, an lạc, vô sự.
Dễ quá mà, mấy
con thấy trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, mấy con có chưa? Ai cũng có chứ,
mặc dù trong nửa phút, ba mươi giây hoặc là một phút. Chắc chắn mấy con sẽ có,
trong vòng đó, phải không?
Mấy con thấy
ba mươi giây mấy con có thể ngồi lặng lẽ để nhìn cái tâm thanh thản, an lạc, vô
sự, thì ba mươi giây, chắc được nửa phút chứ gì. Khá hơn chút thì mấy con được
một phút. Khá hơn chút nữa thì mấy con được hai phút. Người nào khá hơn nữa thì
được năm phút.
Thầy nói cho
ít thì mấy con cũng được năm phút, nếu người nào đã từng theo Thầy thì chắc chắn
mấy con sẽ hộ trì được chân lý đó được năm phút, có phải không mấy con? Mà được
năm phút rồi không lẽ mình cố gắng mình hộ trì nó thì sáu, bảy phút, mười phút,
hai mươi phút sao lại không được?
Và đồng thời
mình biết rằng các duyên xung quanh mình, các pháp xung quanh mình sẽ tác động
làm cho tâm mình bị động, mất cái trạng thái này đi. Cố gắng khi mọi ác pháp đến
tác động thì mình thấy cái đời mình còn gì, thân này là vô thường, các pháp đều
vô thường, mình chết mình có mang theo gì đâu!
Nhưng mình
phải làm, phải cần lao chứ. Mình cần lao để đem lại, cái mồ hôi, nước mắt nuôi
mình và giúp đỡ người khác. Chứ không phải mình lo cho cá nhân mình đâu, phải
không mấy con? Mình lo cho gia đình mình, lo cho nhiều người khác được an vui.
Cho nên mình
vẫn làm mà vẫn tu, vẫn xả. Ai chửi không giận, ai nói nặng nhẹ mình không buồn,
có phải không mấy con? Mỗi lần tâm ham muốn gì thì dừng lại, ở đây ham muốn là
đau khổ, đó là nguyên nhân. Các con thấy chưa. Cho nên các con nỗ lực, các con
tu tập như vậy thì các con hộ trì chân lý. Một ngày nào đó các con sẽ sống
trong chân lý đó, có gì đâu.
(00:08:18) Có
nhiều người cứ lập bập tác ý hoài thành ra thành thói quen, cũng không tốt đâu.
Lâu lâu mình tác ý một lần: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi ngồi
yên lặng để nhìn xem từng tâm niệm của mình, từng cảm thọ nơi thân của mình.
Bây giờ mình
ngồi mà mình nghe có cảm thọ đau nhức trong thân mình, thì mình cũng có phương
pháp đẩy lui cái bệnh đau nhức trong thân mình chứ gì? Bây giờ cái chân này ngồi
mà nó mỏi quá thì mình muốn xả cái mỏi đó, mình làm gì? Tại vì mình ngồi lâu
quá nên nó mỏi thì mình đứng dậy mình đi thì nó hết mỏi chứ gì.
Mấy con thấy
dễ không, đâu có gì đâu? Ai dạy mình ngồi cho nó mỏi? Cũng như mình ngồi, đau
chân mà mình cứ ngồi hoài thì nó đau chân mình chứ gì. Cho nên vì vậy mình đứng
dậy mình đi một vòng cho thoải mái, nó hết rồi thì trở lại mình ngồi.
Cũng như Thầy
ngồi trên xe một, hai tiếng đồng hồ, nhưng mà bước xuống đi một đoạn đường một
trăm thước hoặc hai trăm thước, thoải mái vô cùng. Nãy giờ ngồi nhiều khi muốn
cóng chân mình chứ gì, bây giờ đi thấy thoải mái. Thì các con thấy đó là cách
thức xả tâm cho cái thân của chúng ta không còn bị chướng ngại chứ gì.
Còn bây giờ
thân chúng ta bị bệnh đau, nó nhức đầu, đau bụng hay là nhức cách tay chúng ta
thì chúng ta cũng có phương pháp đẩy lui nó chứ gì, đâu có gì đâu? Dễ quá mấy
con.
Các con nghe
Thầy đã dạy mấy con từng đề mục Định Niệm Hơi Thở: “An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô! An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra!” Hoặc là các con
không dùng được hơi thở thì các con dùng cánh tay: “An tịnh thân hành
tôi biết tôi đưa tay ra! An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô!”, có được
không?
“An tịnh
thân hành tôi biết tôi đưa tay ra!” - mình bảo cái thân mình là nó phải an mà thì một lúc,
cứ tập trung đưa tay ra vô vậy, đừng có nghĩ đến cái đau thì một lúc cái đau của
mấy con sẽ hết mấy con, có phải không?
Nó quên đau,
mình mắc lo làm cái này thì cái đau kia nó quên chứ gì. Nói nó quên chứ sự thật
nó không phải quên đâu mấy con. Nhưng cái thân của mình, cái tâm của mình nó
không bị dao động trước cảm thọ cho nên cái thân có sức đề kháng rất mạnh và
pháp tác ý bảo nó an, tức là tự kỷ ám thị mà.
(00:10:30) “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra!” - tức là sức đề kháng của cơ
thế nó sẽ nổi lên, nó mạnh bạo, nó chống lại cái mô đau ở trên thân. Như cái đầu
nhức, nó làm cho cái đầu hết, thì đó là nó đẩy lui những chướng ngại của nó để
làm cho cái thân bình an trở lại.
Pháp của Phật
nó hay như vậy mấy con. Như vậy là khi mình đẩy lui được bệnh rồi thì mình trở
về gì? Trở về sự an ổn của thân tâm cho nên thanh thản, an lạc, vô sự. Mà nó trở
về cái gì? Nó trở về chân lý giải thoát của nó, cái trạng thái giải thoát.
Cho nên mình
có phương pháp để hộ trì và bảo vệ chân lý vì vậy mà chân lý từng sống với
chúng ta. Cho nên người chứng đạt của Đạo Phật là chứng đạt chân lý hoặc chứng
đạo đều là chứng đạt ở trên trạng thái bất động đó, thanh thản, an lạc, vô sự
đó, chứ có chứng đạt cái gì đâu.
Chứ đâu phải
chứng đạt là bây giờ tôi chứng là tôi thành Phật, tôi chứng là tôi kiến tánh
thành Phật, tôi không giống ai hết. Nghĩa là bây giờ da tôi như thế này mà tôi
chứng rồi nó vàng khè như cái mặt bàn này. Thì mấy con thấy cái ông này bệnh
gì, bệnh đau vàng nghệ chứ, phải không?
Thầy nghe
nói Đức Phật chứng đạo, da Đức Phật vàng như thếp vàng! Trời đất ơi! Thấy ông
Phật mà hoảng hồn! Không lẽ bây giờ ông thành cục vàng mấy con? Nó có điều đó
không? Không có đâu! Ông chứng đạo nhưng mà da thịt cũng y như mình.
Thầy còn nhớ
ông chứng đạo rồi, ông còn mang bát đi xin ăn. Ông còn ăn cơm mà, còn ăn cơm
thì làm sao mà da ông thành vàng? Nếu ông ăn vàng, không ăn cơm nữa mà ăn vàng,
ăn vàng kí lô thì chắc da ông vàng, có phải không mấy con, thấy không?
(00:12:13) Cho
nên chứng đạo không có nghĩa là da mình vàng như vàng kim hoàn, vàng như vàng
bán ở ngoài chợ, ngoài tiệm kim hoàn đâu, mấy con hiểu chưa?
Cho nên chứng
đạo rồi, cũng còn ăn cơm thì cũng giống như mấy con vậy thôi. Nhưng người ta ở
trong trạng thái tâm người ta không bị dao động mấy con. Thân đau bệnh nó cũng
không sợ, vì nó cũng có phương pháp đẩy lui bệnh mà. Tâm nó bất động. Không ai
chửi mắng, không ai làm gì mà nó buồn phiền.
Chứng đạo là
giải thoát như vậy chứ đâu phải chứng đạo là thay đổi da mặt, phải không mấy
con? Hiểu chưa, chỗ đó? Có nhiều người nghĩ chứng đạo chắc có lẽ là thần thông
phép tắc, hóa hào quang như Thầy ngồi đây mà ánh sáng như thế này Thầy thành
cái ngọn đèn rồi còn gì.
Các con có
nghe Đức Phật phóng hào quang không? Như vậy là ông Phật thành cái ngọn đèn chứ
đâu có còn là ông Phật nữa. Đó là cái hiểu sai, tưởng là phóng hào quang.
Cho nên mấy
con thờ tượng Phật, vô trong chùa mấy con thấy cái hình vẽ ông Phật thành cái
ngọn đèn mới được, có phải không? Đó là sai mấy con, không đúng đâu. Ông Phật
gì mà cái đầu phóng ánh sáng ra, như vậy là có cái bóng đèn ở trong đấy rồi, có
đúng không mấy con?
Bởi vì mấy
con thấy này, bây giờ ông Phật mà phóng hào quang vàng, thì bấy giờ người ta gắn
vô cái đầu ổng cái bóng đèn vàng thì phóng ra ánh sáng vàng chứ gì, bóng đèn
xanh thì phóng ra ánh sáng xanh. Mình lấy màu xanh mình sơn thì ra màu xanh,
sơn màu vàng thì ra màu vàng.
(À được rồi
mấy con muốn đi thăm thì cứ đi thăm).
Mấy con nghe
Thầy nói có đúng không mấy con? Bởi vì mình tu rồi thì mình như bao nhiêu người
khác, không có khác lạ gì hết. Mà tu đâu có khó đâu. Mấy con thấy Thầy
nói: “Thanh thản, an lạc, vô sự”, mấy con biết mà. Người nào cũng
có, chứ đâu phải cái đó lạ lùng lắm sao.
(00:14:13) Nếu
mà Thầy nói có cõi Cực Lạc ở đâu đó, mình tu, mình sẽ chứng đạo, mình sẽ được
lên cõi Cực Lạc, thì điều đó không biết có hay không? Mơ hồ quá phải không?
Nhưng mà Thầy
nói ngay trước mặt mấy con “thanh thản, an lạc, vô sự”, thì trạng
thái thanh thản, tâm thanh thản, thân an ổn gọi là an lạc. Mấy con có làm gì
đâu, bây giờ ngồi đây nghe Thầy nói, mấy con có làm gì đâu thì do đó mấy con vô
sự chứ gì?
Như vậy nhận
xét được cái điều này rồi, tại sao chúng ta không sống được cái này? Sống không
được cái này là vì cái duyên của chúng ta phải tiếp xúc, phải làm công việc
này, phải làm công việc kia. Cho nên đầu óc chúng ta phải suy nghĩ điều này,
suy nghĩ điều kia, nên chúng ta chưa sống được mà thôi.
Nhưng mà suy
nghĩ điều này, điều kia thì nó có ở trong sự suy nghĩ đó có thiện, có ác mấy
con. Ác nó làm cho mình phiền não, đau khổ. Thiện nó làm cho mình hân hoan, vui
vẻ chứ gì? Thì mình cứ luôn luôn sống trong thiện hân hoan, vui vẻ chứ ai biểu
mình sống trong ác pháp làm chi.
Cho nên cuối
cùng thiện thì mình cũng được an ổn và như vậy thì luôn luôn lúc nào mình cũng
vui vẻ, an ổn. Tới ngày nào chết thì mình vẫn thấy thanh thản, an lạc, vô sự, tại
vì mình có giận, có hờn, có phiền não đâu.
Các con thấy
tu theo Phật dễ quá. Đâu có thắp hương lạy Phật để cầu cúng bằng cách này cách
khác. Đâu có lạy Phật để cầu an, cầu siêu cái điều gì đâu. Chết thì có linh hồn
đi tái sanh đâu, mọi người đều tiếp tục theo nhân quả mà sanh diệt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét