50- SƯ TỪ QUANG HƯỚNG DẪN
ĐI KINH HÀNH
(49:28) “Sư
Từ Quang hướng dẫn: Thầy dạy có phương pháp là đi kinh hành mười bước, ngồi xuống
hít thở năm hơi, thì bây giờ tôi thực hiện cái pháp môn đó cho quý vị xem. Quý
vị có thể để hai thẳng xuống, không có sao hết, thì chỉ cần biết bước chân đi.
Cái phương pháp mà kinh hành tỉnh giác, mục đích là mình theo dõi cái bước chân
của mình đi một cách tổng quát, chứ không phải từng chi tiết một. Trong khi thực
hành, thì tôi có thể đi chậm để quý vị xem cái cách thức mà đi. Trong khi mà
quý vị thực hành tu tập, thì quý vị đi tùy theo cái đặc tướng của mình. Mình đi
nhanh thì đi nhanh, đi chậm thì đi chậm. Nhưng dù đi nhanh hay đi chậm thì quý
vị chỉ biết cái bước chân mình đi thôi, đừng có để ý từng động tác của bước
chân như trong Thân hành niệm. Thân hành niệm thì quý vị chưa học nhưng tổng
quát thì như vậy.
Cái chân
bước đi, tôi sẽ dạy pháp môn kinh hành tỉnh giác mười bước, ngồi xuống, năm hơi
thở. Khi đi, thì tôi tác ý, đếm bước chân. Đếm thì có thể có hai cách đếm, một
là mình đếm trước khi mình bước, hoặc là mình đếm sau khi mình bước. Thường là
tôi đếm trước khi mình bước, sau khi mình bước thì có thể hơi thụ động theo cái
hành động của mình. Nhưng mà trước khi mình bước thì coi như mình điều khiển
cái thân của mình. À tôi sử dụng phương pháp đếm trước khi bước. Sau khi mình
đi được mười bước xong rồi, thì tôi tác ý tôi ngồi xuống, rồi hít thở năm hơi.
Thì cũng đếm trước khi hít thở: Đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành, một-
hai- ba- bốn- năm- sáu- bảy- tám- chín- mười. Hít thở năm hơi, một- hai- ba- bốn-
năm- sáu- bảy- tám- chín- mười. Ngồi xuống. Hít thở năm hơi, một- hai- ba- bốn-
năm.
(54:30) Thế
thì trong khi mà hít thở, cũng giống như trong khi đi kinh hành, thì mình chỉ
biết đi kinh hành, và chỉ biết hơi thở. Tuy nhiên là mình là người mới tập, thì
thường có những tư tưởng, những ý nghĩ nào nó xảy ra trong đầu của mình, thì
theo lời dạy của Thầy, mình đừng có lo lắng về việc đó. Đó là bình thường đối với
người mới tập, cho nên mình đừng có lo, đừng có tập trung để cho nó hết niệm
trong đầu, để cho hết ý nghĩ trong đầu. Mình chỉ tập, và mình chỉ giữ giới
thôi, rồi đến chừng nào đó, tự động cái niệm dần dần nó hết. Thầy dạy là niệm
là cái nghiệp, nếu mình tu thì càng ngày nghiệp mình càng nhẹ. Nghiệp ngày càng
nhẹ thì tư tưởng mình, cái ý nghĩ lộn xộn lăng xăng đó, thì tự nó hết thôi. Đừng
có tập trung như những phương pháp khác để cho hết niệm”.
(55:41) Phật
tử: Dạ xin phép Thầy ạ. Kính bạch quý vị là, như đã bạch Thầy, và đã
tham khảo ý kiến của tập thể, tôi xin trình bày thế này. Xin phép bạch Thầy là
xin vấn đạo đến 11 giờ, toàn thể chúng ta sẽ xuống dưới nhà, để Thầy và các Quý
sư, ban tổ chức nghỉ và an lạc, cũng như thọ trai, và Thầy nghỉ trưa ở đây. Thế
sau đó đến các vị ở dưới kia tập trung rồi, thì anh em chúng tôi sẽ có đôi lời
với các vị. Sau đó rồi các vị về nhà, lo công việc của mình cho đến 1 giờ chiều,
đúng 1 giờ chiều, tức là 13 giờ, mời quý vị lại tập trung ở đây và xin phép Thầy
vấn đạo lần thứ hai sang buổi chiều. Cho đến 2 giờ, hơn một chút nữa thì Thầy
và đoàn chuẩn bị lên đường để đi Hải Phòng. Xin các vị, và cũng xin chúng ta có
ý kiến tập trung những cái việc khác mà các vị đang muốn làm lẻ tẻ xin tập
trung ở dưới này hết, chứ không lẻ tẻ thế này. Xin các vị thông cảm cho cái điều
đó. Kính bạch Thầy.
(56:49) Trưởng
lão: Thôi mấy con, chật lắm, mấy con xá Thầy thôi.
Phật tử: Bạch Thầy, con cũng được có
duyên từ đời trước. Năm nay con cũng chuẩn bị ngày rằm này đi, 17 là vào Tây
Ninh, là ngày rằm âm ạ. Thế nhưng mà gặp điều kiện là Thầy ra ngoài này, thế
bây giờ con không phải đi vào trong ấy. Thế bây giờ là con đã đọc Đường về xứ
Phật là mười quyển gốc, đọc kỹ lắm, đọc đến đi đọc lại là mười lần rồi, con
cũng không dám hỏi đạo nhiều nữa, mất thời gian của Thầy. Tuy là cái quyển 3 đấy,
cô Đào Thị Minh cô hỏi là như vậy là đồng cốt không có đúng. Quyển thứ 4 Thầy còn
nói là cõi cực lạc trần gian là không phải ở đâu xa mà ngay gần ta, đó là tâm
thanh thản, an lạc, vô sự, như Thầy vừa giảng đấy là cực lạc. Thế như người sống
mà không làm khổ mình, khổ người đấy là cõi trời ngay trần gian, chứ không phải
cõi siêu hình hay mê tưởng đâu cả. Mà nhiều người cứ đi tìm cái cõi Cực lạc giả
tạo như vậy là sai.
(57:56) Nhưng
bây giờ bạch Thầy là con xin cúi đầu lạy Thầy, là bạn bè con cũng muốn là bạch
Thầy, mong Thầy là có điều gì sai trái mong Thầy tha thứ cho chúng con. Một là
bây giờ nhiều người người ta bảo là, như vậy là sang năm, người ta đến nhà chơi
người ta ăn cơm người ta bảo là sang năm tôi sẽ chết. Thế mà đúng sang năm là
người ta bảy mươi tám là người ta chết. Mà có người, thứ hai nữa, là bảo tôi chết
là tôi phải ốm một trận, ngã một trận thì tôi mới chết. Thì bây giờ theo con hiểu
thì con biết là tưởng. Nhưng mà những người mà không hiểu, người ta không chịu
đọc sách mà đưa người ta cũng vậy, người ta không đọc được. Thế bây giờ con muốn
hỏi Thầy ra đây cho tất cả bạn bè con, mọi người ở đây để biết, thì mong Thầy từ
bi chỉ giáo ạ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét