49- NHÂN QUẢ TUYỆT TỰ
(26:05) Trưởng
lão: À, cái đó là nhân quả mấy con. Cái nhân quả đó là nhân quả tuyệt
tự. Chẳng hạn là như có một đôi vợ chồng chim nào đó, rồi chúng ta bắt hết các
con của nó đi, nghĩa là thường thường chúng ta làm một cái điều ác là chúng ta
bắt hết con của chúng đi. Bây giờ chúng sắp chết rồi mà không có con của chúng
nữa, thì cái nhân quả mà chúng ta hành động, Thầy nói đây là cái nhân quả hành
động nó sẽ tuyệt tự, và cái hành động đó nó sẽ tuyệt tự, cho nên có nhiều người
không có con, mấy con.
Bởi vì mấy
con biết là mình sinh ra trong nhân quả, đều chung cùng nhau, có cũng được mà
không có cũng được, đừng nghĩ như vậy. Cho nên nó sẽ có những người khác thờ phụng
các con sau này. Vì vậy bây giờ thí dụ như mình không có con, mình sẽ nuôi con
nuôi của mình, không sao đâu mấy con. Rồi đứa con nuôi nó sẽ thờ phụng, mình
nuôi nó, mình thương nó thì nó sẽ yêu thương. Đừng nghĩ rằng phải là xương máu,
phải là máu thịt của mình sanh ra mới là con của mình, không phải đâu. Trước mắt
của Thầy đây, mấy con không có máu thịt với Thầy, nhưng mấy con sẽ là con của
Thầy. Nếu không phải con của Thầy làm sao mấy con gặp Thầy, tức là mấy con sanh
trong nhân quả.
Cho nên cô
yên tâm không có lo đâu, bởi vì chúng ta là một cha của nhân quả sinh ra, có phải
không mấy con? Thành ra cha mẹ của mình là nhân quả, thì mấy con cũng sanh ra
trong nhân quả, Thầy cũng sanh ra trong nhân quả thì chúng ta là máu thịt với
nhau chứ sao, có khác gì đâu. Còn cái duyên hợp, là do cái duyên của mấy con hợp
trong một cái gien của cha mẹ mấy con, chứ sự thật ra trên cái sanh ra thì đều
là do nhân quả hết mấy con. Cho nên chúng ta đều chung cùng nhau. Cho nên, Thầy
đến đây Thầy dạy mấy con đạo đức là Thầy, nhưng ngầm ở trong nhân quả Thầy nói
Thầy là cha của mấy con, các con hiểu không? Đôi mắt thì mấy con không thấy,
nhưng cha nhiều đời nhiều kiếp mấy con có biết không. Nếu không có cha nhiều đời
nhiều kiếp làm sao có hôm nay Thầy gặp con, Thầy gặp mấy con.
Mặc dù cụ ở
đây, cũng là con của Thầy, tại sao vậy, cụ lớn hơn tuổi Thầy, hoặc là nhỏ hơn
chút ít, thì làm sao mà con của Thầy được, phải không? Nhưng mà trong tiền kiếp
mấy con thấy được không, mấy con không thấy, đôi mắt mấy con không thấy. Nhưng
mà không có cái duyên nhân quả đó, không có duyên của chùm nhân quả cha mẹ con
cái với nhau, làm sao hôm nay Thầy gặp mấy con, mấy con biết đâu. Các con không
có đôi mắt đó đâu. Các con nhìn lại trong nhiều đời kiếp mấy con sẽ thấy được
điều này. Mà mấy con có đôi mắt nhìn lại nhiều đời kiếp không, còn Thầy thì có
đôi mắt nhìn lại Thầy biết bà cụ này như thế nào, ngày xưa tên gì, họ gì, ở
làng nào, xã nào, và Thầy là cha, là mẹ hay là con của bà cụ mấy con biết
không? Mấy con không biết nhưng Thầy biết. Nhưng mà nếu bây giờ Thầy nói ra,
nói chung thôi, chứ còn nói ra mà từng người từng người ra thì Thầy giống như
ông Thầy bói, Thầy không làm, có phải không?
(29:15) Cho
nên ở đây thấy biết để mà chúng ta biết được cái nhân quả, thấy biết được từng
tiền kiếp của mình có duyên với nhau như thế nào. Cho nên, vì vậy mà tùy từng
người, tùy đặc tướng. Tức là tùy nhân quả của họ với duyên của mình để hướng dẫn
cho họ, để phù hợp để cho họ thực hiện đạo đức sống không làm khổ mình khổ người.
Các con thấy, mọi người theo Thầy xung quanh đều là có nhân quả chứ không có
nhân quả làm sao gặp Thầy được. Tại sao ở chợ Nam Định người kia họ biết mà họ
đến đây, có phải không mấy con, bao nhiêu người chứ phải đâu một mình.
Nhưng mấy
con lại có duyên với họ đó, cho nên cái lớp học này Thầy mở ra vì cái duyên
đó. “À bữa nay ngày nghỉ mà sao chị đi đâu vậy”, “À tôi đi học cái lớp
đạo đức”. À đó thì mấy con có duyên với người đó thì mấy con mới “Vậy
thì tôi cũng sắm sửa để tôi đi học”, có phải không? Từ đó họ mới biết Thầy
chứ, tại nhân quả của mấy con có điều đó chứ, các con hiểu chưa? Hiểu vậy thì
Thầy nói rõ chứ Thầy không nói sai. Thôi hiện giờ thì mấy con hỏi gì Thầy nữa
không con, con cứ yên tâm nha.
(30:21) Phật
tử: Con bạch Thầy ạ, vợ chồng con có duyên đến với Thầy, được gặp
chánh pháp của Thầy, chúng con đã hành tới đây ba năm rồi. Hiện nay vợ con đã bị
liệt, thế mà vợ con bảo con đến đây trình với Thầy. Thầy chỉ giáo cho rồi về,
dùng cái phương pháp hành thế nào? Con cũng nghe được băng của Thầy, là tu theo
pháp Tứ Niệm Xứ, thì bạch Thầy, Thầy chỉ giáo cho chúng con.
Trưởng
lão: À bây giờ
đã nằm liệt rồi, ở đây có thầy Chân Thành, thầy Chân Thành cũng đã bị liệt tay
đó, thầy Chân Thành chưa có liệt chân, cho nên thầy còn thực hiện cái pháp Thân
hành niệm. Còn bây giờ đã nằm liệt hả con, không có đi được phải không?
Phật tử: Dạ bị liệt một nửa, bây giờ vẫn
còn hơi đi được.
Trưởng
lão: Vẫn còn
hơi đi được hả, à còn đi được thì thầy Chân Thành hướng dẫn dùm.
(Thầy
Chân Thành hướng dẫn)
(44:11) Phật
tử: Con xin kính bạch Thầy, Thầy dạy cho chúng con, chúng con là hàng
tại gia, thế nhưng là luôn luôn có lắm điều mong cầu… Vậy hôm nay chúng con được
gặp Thầy ở đây, xin Thầy chỉ dạy cho chúng con một cái pháp thực hành, phương
tiện cho người tại gia.
(44:56) Trưởng
lão: Bây giờ, thí dụ như mấy con thấy cái tâm của mình, thường nó đau
khổ cái gì. Thí dụ như thường thấy cái cơn giận hờn của mình là đau khổ, mà
mình thì dễ giận hờn, ai nói ác ý cái giận hờn, thì các con sẽ sử dụng cái
phương pháp: “Tâm như cục đất, ly sân hết đi, sân là đau khổ”, các
con cứ nhắc vậy đi, rồi nó sẽ hết. Bây giờ con có cái ước muốn sao cho gia đình
mình đủ cơm ăn áo mặc, thì các con cũng sẽ tác ý cái câu “Ước nguyện
gia đình tôi được đầy đủ cơm ăn áo mặc, tôi nguyện giữ gìn năm giới trọn vẹn”, đó
con tác ý như vậy, rồi con cố gắng giữ gìn năm giới trọn vẹn, thì nó sẽ đầy đủ
cơm ăn áo mặc. Đó là những cái phương pháp mấy con. Còn cái tâm mình nó ham muốn
đủ thứ, nó ham cái này, ham cái kia. Mình chỉ ước muốn cho nó đủ, không thiếu
thôi. Mà mình ham muốn nhiều hơn nữa, thì mình tác ý “Tâm ham muốn là
đau khổ, hãy dừng lại, đừng có ham muốn nữa”, các con nhớ! Khi mà nó không
ham muốn nữa thì mấy con hết khổ, con hiểu chưa? Mình có phương pháp mình tác ý
nó sẽ hết mà. Rồi con hỏi thêm gì?
Phật tử: Kính bạch Thầy, chúng con xin
Thầy chỉ dạy cho chúng con, pháp thực hành tu tập, mà như trong kinh của Phật
là tác ý năm hơi thở, đi kinh hành hai mươi bước trong thời gian 5 phút, rồi 10
phút tạm nghỉ, trong sách Thầy đã dạy. Hôm nay, chúng con muốn Thầy chỉ dạy
pháp hành cụ thể, chúng con chưa có dịp được vào Tu viện để Thầy trực tiếp dìu
dắt, nay nhân duyên này xin Thầy chỉ dạy cho chúng con.
Trưởng
lão: À mấy con
học cái pháp đi kinh hành hai mươi bước, hoặc là mười bước, ngồi lại hít thở
năm hơi thở, rồi đứng dậy đi kinh hành hai mươi bước phải không? Rồi rồi, Thầy
sẽ (hướng dẫn), ở đây chật quá không có chỗ.
(Chúng
con ngồi gọn lại….- Phật tử trao đổi)
Con để cái
chương trình đó họ dự định giờ giấc con, Thầy giao cho con. Rồi, bây giờ là thầy
Từ Quang, sẽ hướng dẫn cái pháp tu tập qua cái thân hành. Mấy con ngồi xem cho
kỹ lưỡng, để mà học tu cho nó đúng cách mấy con. Đây là sư Từ Quang đây.
Phật tử: Bạch Thầy, con trình Thầy, hôm
nay là hết mấy cái này, chúng con xin đến 11 giờ là thôi, xong đến buổi chiều
là 1 giờ cho chúng con được vấn đạo.
Trưởng
lão: Cái chương
trình sao, mấy con có thấy ổn không? Xin 11 giờ là thọ thực, rồi Thầy nghỉ
chút, 13 giờ vấn đạo một lần nữa, tới hai giờ thì Thầy đi. Thôi được, rồi được
rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét