474- GIẢI ĐÁP PHẬT TỬ VỀ XUẤT
GIA
(48:01) Trưởng
lão: Con, có gì không con?
Phật tử
4: Dạ Thầy ơi!
Con có tâm nguyện xuất gia, hiện giờ con còn công việc với gia đình. Con không
biết xử trí ra sao, xin Thầy dạy!
Trưởng
lão: À! Được mà
con không sao đâu! Từ từ để mà giải quyết hết những cái công việc gia đình của
mình cho nó rảnh rang hả con. Bởi vì cái vấn đề này là nó thuộc về ái kiết sử,
nếu mình không giải quyết mình ngồi tu. Mình vô mình tu, mình ngồi không có
xong đâu, nó dằn vặt mình lắm con, hiểu chưa? Cho nên mình phải quyết tu là
mình phải giải quyết hết mọi cái mặt về ái kiết sử, về gia đình. Để cho khi
mình khép chân vào nó không còn bị bên đây, bị bên kia hay hoặc là. Thí dụ như
bây giờ con còn mẹ là phải có người phải chăm sóc, nuôi dưỡng mẹ cho hẳn hoi
hoàn toàn, rồi con mới vô đây. Chứ bây giờ bà mẹ mà không người chăm sóc thì
con thấy con chẳng thể nào mà đi được.
Phật tử
5: Hiện giờ là
con chưa thể xuất gia phải không Thầy?
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên là vậy rồi.
Phật tử
5: Thưa Thầy
gia đình con cũng tạm ổn.
(49:36) Trưởng
lão: Cứ con bây giờ sắp xếp xong rồi xuất gia, thì lúc nào lên Thầy
xin xuất gia. Thì coi như là cha mẹ có người lo lắng hết rồi, không còn gì hết.
Còn con bây giờ đó, thấy mình cũng không cần gì hết nữa, cũng không cần lo gì nữa
hết. Thì coi như là sắp xếp vừa tư tưởng tình cảm của mình, tất cả mọi cái đối
với trong gia đình mình không còn có gì, thì đó là cái nhiệm vụ đi tu của người
xuất gia được. Còn nó còn những cái gì mà giải quyết chưa được thì chưa xong.
Còn giải quyết được, nó ổn được thì nỗ lực tu hành, chứ không khéo thì uổng phí
một đời người.
Con cứ tư
duy suy nghĩ chín chắn hẳn hòi thì xuất gia rất tốt. Xuất gia là mình sống vô sự,
ngồi chơi không có làm gì hết, khỏe lắm! Nhưng mà phải nỗ lực thật sự! Dốc hết
sức lực của mình còn lại chút nào là đem ra chiến đấu với mặt trận sinh tử. Nghĩa
là nó dữ lắm! Nó không hiền đâu. Thầy nói nó không hiền. Nó có bốn cái loại giặc
của nó mà nó đánh mình. Nghĩa là nó có bốn cái loại mà nó tấn công mình. Thân
tâm mình nó bị bốn cái loại nó tấn công. Cho nên suy nghĩ khả năng mình có thể
chiến đấu nổi không? Người lính phải gan dạ, mà biếng nhác thôi đừng có đi
lính. Đi lính ra nghe súng bắn là bỏ chạy, con hiểu chưa? Phải thấy gan dạ mới
được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét