450-THỌ TAM QUY – NGŨ GIỚI
(03:24) Trưởng
lão: Cho nên, khi mấy con quy y Tam Bảo (quy y Phật, quy y Pháp, quy y
Tăng) thì mấy con thọ Ngũ Giới. Có phải không? Mấy con đến với đạo Phật thì mấy
con phải quy y Phật, Pháp, Tăng. Rồi thọ Ngũ Giới.
Quy y Phật
thì mấy con chọn lấy một đức Phật mà đúng của ông Phật thật có ở trên thế gian
này. Đó là ông Phật Thích Ca, người Ấn Độ. Chứ không thể nào mà trên thế gian
này còn có một vị Phật nào khác. Cho nên, mấy con quy y Phật là phải theo ông
Phật Thích Ca là đúng. Còn cái ông Phật Di Đà hoặc là Phật Cổ Nhiên Đăng hay
ông Phật Tỳ Lô Giá Na hoặc ông Phật Di Lặc. Mà các con đến chùa thấy ông Phật
cái bụng (bự), cười toe toét đó, thì đó là ông Phật Di Lặc. Sự thật ra không có
những vị Phật đó mấy con, chỉ sau này chúng ta tưởng tượng ra mà thôi, chứ
không có thật mấy ông Phật đó. Mà chỉ có ông Phật Thích Ca là cái người Ấn Độ,
được sinh ra, rồi lớn lên đi tu chứng đạo, rồi để lại giáo pháp mà hôm nay
chúng ta tu hành gọi là Đạo Phật. Có một đức Phật đó thôi, còn tất cả các đức
Phật khác đó đều là sự tưởng tượng của con người chúng ta sau này tưởng tượng
ra thêm cho nhiều đức Phật, chứ sự thật ra thì không có nhiều Phật mà chỉ có một
ông Phật mà thôi.
Kế đó, Pháp
thì đức Phật dạy chúng ta là đạo đức Nhân bản – Nhân quả. Tức là đạo đức như mấy
con khi mà thọ Tam Quy – Ngũ Giới, thì năm cái giới nó là đạo đức nhân bản mấy
con. Không giết hại chúng sinh, tức là Đức hiếu sinh - Lòng thương yêu sự sống.
Cho nên vì vậy mà cái người theo đạo Phật người ta gọi là ăn chay, chứ sự thật
ra người ta thương yêu sự sống, cho nên người ta không nỡ người ta ăn thịt
chúng sinh. Đó là cái Đức hiếu sinh.
Còn cái người
đời, tuy rằng người ta cũng biết con người thương con người, nhưng mà khi con vật
như con cá, con tôm, hay loài vật thì họ bắt họ ăn thịt, họ không có thương
(05:21) Nhưng
mà các con thấy đức Phật dạy: Cái sự sống của một con vật nó cũng là sự sống của
một con người, nó bình đẳng lắm. Nhưng tại vì chúng ta thấy nó không bình đẳng
cho nên chúng ta giết hại, chúng ta ăn thịt, chúng ta phạm vào cái sự sống, phạm
vào cái sự khổ. Cũng như cái sự sống rất quý mà chúng ta lại đem cái sự sống của
chúng ta sống ở trong cái nhơ bẩn.
Ví dụ như
tham lam, trộm cắp, rượu chè, bài bạc v.v.. đó là đem cái sự sống của mình chôn
vùi ở trong bùn dơ để mà đau khổ thêm, đem cái sự sống của chúng ta trở thành sự
đau khổ. Cho nên, cái người đó chưa quý trọng được sự sống.
Còn cái sự sống
thật sự mà cái người biết sự sống rất quý trọng, là một cái người người ta quý
trọng được sự sống là người ta sống thanh thản, an lạc, vô sự. Còn cái người
chưa biết sự sống, lo toan cái này, lo toan cái kia cho nên cái sự sống của
mình rất đau khổ, cho nên chưa biết sự sống. Vì vậy mà người ta biết sự sống rồi,
người ta đem cái sự sống người ta rất là an ổn, nó an ổn, hạnh phúc mấy con.
Cho nên cái
người coi cái sự sống quý trọng, thì quý trọng bằng cách nào? Chứ nhiều khi quý
trọng bằng cách ăn uống, bằng cách nhậu nhẹt, bằng cách say sưa thì cái đó là
mình không quý trọng. Mình đem cái sự sống mình làm cho nó càng khổ đau hơn.
Cho nên vì vậy
chúng ta biết sự sống nó có cái sự bình đẳng như nhau. Nhưng mà tại vì chúng ta
sống không bình đẳng, cho nên chúng ta muốn lấy của người khác làm của mình, tức
là cướp cái sự sống của kẻ khác, cho nên nó có trộm cướp, nó có giật, nó có cướp
giật với nhau, thì như vậy là không có bình đẳng trong sự sống.
Rồi thậm chí
mình giết hại chúng sanh, mình làm thực phẩm mình ăn hàng ngày như các con thấy.
Dù mình là người Phật tử đến thọ Tam Quy - Ngũ Giới rồi. Thọ giới thứ nhất
Không Sát Sanh, thế mà mình giết hại chúng sanh mình ăn thịt hàng ngày. Cái người
thọ giới rồi mà không ăn trường chay là sai, không đúng Phật pháp đâu.
(07:20) Và
khi mà chúng ta giữ được cái giới không sát hại chúng sanh, không ăn thịt chúng
sanh thì nó chuyển cái thân của chúng ta không bệnh tật. Mấy con thấy, thường
thường mấy con bệnh tật là tại vì mấy con ăn thịt chúng sanh, con giết hại
chúng sanh không thể thoát, mấy con sống không khỏi nhà thương. Mấy không tin mấy
con con đến bệnh viện Chợ Rẫy coi sao, hàng lớp lớp người, hỏi ra thì người nào
cũng giết hại chúng sinh. Tại sao vậy? Tại vì những người đó đều có cái ác pháp
là ăn thịt chúng sinh, là nuôi sự đau khổ vào thân tâm của chúng ta, thì làm
sao chúng ta tránh khỏi bệnh tật?
Còn tại sao
có nhiều người ăn chay mà lại còn bệnh đau? Tại vì người ăn chay đó họ còn thèm
thịt. Họ ăn chay, nhưng mà họ còn thèm mấy con. Cho nên thèm thịt, tức là còn
thèm sự đau khổ, còn cái dục của sự đau khổ, cho nên họ vẫn ăn chay mà họ vẫn bệnh
đau, họ vẫn vào bệnh viện.
Thí dụ như:
Các Thầy sao lại đi vào bệnh viện, mà quý Thầy cũng ăn chay? Nhưng mà sự thật
ra quý Thầy còn phạm vào cái ý của mình thèm thịt, cá chứ không phải là hết.
Còn cái người
ăn chay mà không còn thèm thịt cá, mà ăn chay với cái tình thương. Họ thương
yêu cái loài chúng sanh đau khổ, họ không nỡ ăn thịt. Chừng đó cái đức hiếu
sinh đó nó thấm nhuần từng da thịt họ, thì người đó họ hết khổ, họ không bệnh.
Còn mình ăn
chay mà không hiểu được, cho nên không hiểu được cái đức hiếu sinh, cái lòng
thương yêu của mình. Cho nên mình ăn chay mà cái tâm của mình nó chưa có chay,
nó chưa biết thương. Tại vì nghe nói ăn chay là mình tu theo Phật, là mình phải
giữ giới ăn chay vậy đó thôi, mình không giết hại chúng sinh, mình không ăn thịt
chúng sinh thôi. Nhưng mình không học cái giới đó là cái đức hiếu sinh, cái
lòng thương yêu.
Mình không
có ăn, mình ăn chay có nghĩa là mình thương yêu cái sự sống, không nên cướp cái
mạng sống của loài chúng sinh mà để nuôi thân mạng của mình. Cái ý nghĩ đó, cái
tinh thần đó, cái tư tưởng đó nó thấm nhuần ở trong thân (tâm) của cái người
đó, thì người đó sẽ không thân bệnh đau.
(09:13) Con
thấy, thí dụ như bây giờ Thầy đã hiểu biết, Thầy dạy một số người hiểu biết họ
ăn chay với cái tình thương, lần lượt cơ thể họ nhức đầu hay nóng lạnh nó vừa
qua, họ chỉ tác ý một cái nó đi qua, nó không đau, không nhức nữa. Là tại vì nó
chuyển được từ cái đời sống ác pháp của họ chuyển qua cái đời sống thiện pháp.
Cho nên tại sao cái lực của họ, họ nói: “Thọ là vô thường, cái đầu nhức
này không có nhức nữa nha!”. Họ nói vậy thôi, mà tại sao cái đầu không nhức?
Tại vì họ sống ở trên cái nền tảng của đạo đức, của đức hiếu sinh, họ không giết
hại chúng sinh, họ không thương yêu chúng sinh. Cho nên bây giờ cái đầu đau là
tại vì cái thân của họ từ kiếp trước họ đã có sự sát hại chúng sinh, ăn thịt
chúng sinh, giết hại chúng sinh.
Như bây giờ
chúng ta cũng vậy. Nhưng bây giờ chúng ta lại bắt đầu chúng ta không ăn thịt
chúng sinh mà lại thương yêu chúng sinh, thì cái nhân quá khứ nó còn cho nên nó
còn nhức. Nhưng chúng ta lại tác ý thì nó lại hết. Tại vì cái nền tảng chúng ta
sống trong thiện pháp.
Bởi vì mình
sống trong thiện pháp nó đỡ lắm. Một người họ mắng chửi mình, họ nói xấu mình,
mình vẫn thản nhiên. Đó là giải thoát. Mình đâu có mắng chửi lại họ! Đó là cách
thức mình nhẫn nhục họ, mình biết nhẫn và mình biết xả tâm. Đó là đạo Phật mấy
con.
Thì mấy con
thấy đạo Phật dạy chúng ta có những cái đức hạnh như 5 cái giới, thì mấy con thấy
như:
- Giới thứ nhất dạy không sát
sanh, thì đó là Đức hiếu sinh.
- Giới thứ hai dạy chúng ta không
tham lam, trộm cắp, không lấy của không cho. Tức là dạy Đức ly tham, lìa
cái tâm tham của mình. Tham nó có nhiều cái: Tham của cải tài sản, tham
danh, tham lợi, rồi tham dục, ham muốn cái này ham muốn cái kia, rồi tham
ăn, tham ngủ nữa.
Thí dụ như:
Một ngày ăn sống được, nhưng mà người ta quen đi, người ta ăn 3 bữa, bây giờ ăn
ngày một bữa ăn không được, đói, rồi mệt, rồi khổ sở. Rồi ăn thì cứ… Nếu mà ăn
còn phải tham cái ngon còn ăn cái dở thì ăn không vô. Đó rõ ràng là cái tâm
tham, tham ngon, dở chứ không phải là ăn để sống. Cho nên là con người ta nó thể
hiện tâm tham rất rõ ràng, tham ăn, tham ngủ là ai cũng thấy.
Ngủ thôi li
bì mà cũng còn tham ngủ. Nó sinh ra một cái tật lười biếng mà họ không thấy.
Còn cái người tu người ta ngồi tỉnh táo suốt ngày này đến ngày khác người ta không
ngủ, mà cơ thể người ta khỏe mạnh. Còn cái người tham ăn, tham ngủ mà họ mất ngủ
là họ bệnh. Đó rõ ràng là tại vì cái cơ thể của họ nó còn cái dục, cho nên nó
không thể tránh khỏi được cái bệnh tật, khổ đau.
(11:50) Cho
nên nói ra thì cuộc đời con người theo đạo Phật hỏi ra thì nó rất là…, ăn gì
mà trái nghịch với cái đời sống của thế gian. Đời sống của thế gian thì lấy thịt
cá mà làm thực phẩm sống, rồi cho đó là bổ khỏe. Nhưng mà sự thật ra nó không bổ
khỏe mà lại là nuôi dưỡng, cho nên một cái người đó đang mạnh khỏe, đang mập
như vậy đùng cái là họ đau đi bệnh viện. Mấy con đến bệnh viện, không có người
nào mà gọi là không đi bác sĩ, không đi bệnh viện. Thầy nói thật sự con người
nào cũng bệnh hết, không có người nào mà không bệnh.
Còn trái lại
một cái người tu hành hẳn hoi, suốt cuộc đời của họ họ không bao giờ bước vào bệnh
viện mấy con. Đó là như Thầy hôm nay là tám mươi mấy tuổi rồi, tám mốt tuổi rồi,
chẳng bao giờ đến bệnh viện lần nào hết, chẳng bao giờ đi bác sĩ lần nào hết,
không có bệnh tật gì hết. Sắp sửa mai mốt ra đi chết tự tại, muốn chết hồi nào
chết, muốn sống hồi nào sống. Chết không phải là chết trong bệnh mấy con, chết
trong tự mình muốn chết, mình muốn chết sao mình chết, đó là cái quyền làm chủ
của mình. Thầy mong rằng mấy con không biết Thầy thôi, nhưng biết thì mấy con
hãy cố gắng tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét