451- HIỂU VỀ LẬU HOẶC VÀ
CÁCH ĐỐI TRỊ LẬU HOẶC
(12:56) Trưởng
lão: Đức Phật nói một câu nói rất là ngắn gọn và dễ tu tập: “Có
Như Lý Tác Ý thì lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”.
Vậy thì chữ “lậu
hoặc” là cái gì mấy con? Cái tâm giận hờn, cái tâm phiền não của mấy
con, cái thân đau nhức chỗ này chỗ kia, đó gọi là lậu hoặc.
Thí dụ như
bây giờ có người nào làm cho phiền lòng con tức giận lên. Con nhắc: “Sân
là đau khổ, tức giận là đau khổ. Ác pháp hãy buông xuống đi, đừng có giận hờn”.
Con chỉ cần tác ý, ở trong tâm chỉ cần tác ý thầm như vậy thôi thì cái tâm sân
con nó sẽ xuống liền.
Đó, thì có
Như Lý Tác Ý thì nó diệt. Nếu mà cái tâm lậu hoặc của mình nó sanh ra thì nó đã
diệt. Mà mình tác ý một lần chưa diệt, hai lần, ba lần thì nó phải diệt mất
thôi.
Còn bây giờ
cái thân con nó đau nhức cái đầu hoặc đau cái bụng, con tác ý: “Thọ là
vô thường, hồi hôm qua không đau bữa nay đau, thì cái thọ này phải rời khỏi
thân ta”. Thì con nói một lần nó chưa đi, con tác ý lần thứ hai, lần thứ
ba, lần thứ tư là cái bệnh nhức đầu hay đau bụng hết.
Bởi vì Phật
pháp đã dạy chúng ta vô lậu, làm cho cái thân chúng ta không còn đau khổ nữa. Vậy
thì chúng ta hãy cố gắng ôm cái pháp đó mà tập các con.
Cũng như bây
giờ một cái người mà theo Thầy tu tập, thì hàng ngày trong đầu của họ sẽ khởi
niệm này, niệm kia mấy con, họ ngồi im lặng như vầy chứ lát nó nghĩ ngợi cái
này, lát nghĩ ngợi (cái kia). Lát nó nghĩ về gia đình, nó nghĩ về vợ con, hoặc
là nó nghĩ về lo làm ăn cái này, cái kia đủ thứ hết, trong cái đầu nó nhiều
chuyện lắm. Nhưng mà một khi nó khởi niệm thì mấy con tác ý, thấy nó nhớ về gia
đình biết kiết sử, ái kiết sử, cái lòng thương yêu của mình đối với người
thân, “Đây là ái kiết sử, hãy đi đi. Chỗ này là chỗ tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự”. Mấy con chỉ nhắc vậy thì nó trở về với sự bất động,
thanh thản, an lạc, thì cái niệm nhớ thương gia đình của mình nó sẽ xả ra. Các
con thấy tu đơn giản lắm!
Rồi mình ngồi
đây chơi, bỗng dưng nó khởi một cái niệm: “Hôm qua có cái ông đó ông ấy
chửi mình, mới… nói mình, ông nhậu nhẹt vô say sưa, thằng cha thấy ghét”,
mình nói vậy. Thì mình nói: “Không được, ghét người ta tức là ác pháp.
Người ta đang đi ở trong nhân quả, người ta uống rượu say, người ta không còn tỉnh
táo, người ta mới mắng chửi mình, người ta nói này, nói nặng, nói nhẹ mình.
Mình hãy thương yêu và tha thứ họ đi, chứ không được ghét họ”. Mình nhắc
cái tâm của mình vậy, phải thương yêu họ, thì ngay đó cái tâm mà mình ghét ông
ta thì nó hết. Hay chưa!
(15:20) Chỉ
có tác ý cái câu ý thức của mình ở trong đầu mình suy ngẫm, rồi mình tác ý ra,
mình khởi nghĩ ra thì đó là mình tác ý thôi, thì cái tâm mình nó xả, nó không
còn phiền não. Đó là có lậu hoặc nó sẽ diệt hết lậu hoặc, nó làm chúng ta trở về
sự bình an của tâm.
Mà ngày ngày
ngồi đây mà tôi quét, cứ quét dần dần đến hết, chừng đó cái tâm nó bất động,
thanh thản, nó kéo dài. Nó thanh thản, nó không có khởi niệm nữa mấy con, tức
là nó vô lậu rồi đấy. Nhưng mà nó vô lậu từ 30 phút chứ nó chưa được dài. Rồi
nó lần lượt mình ngồi mình tác ý mình xả nữa, nó có niệm mình xả, còn không niệm
thì thôi.
Mình tu đơn
giản lắm, mình không chơi với ai hết, mình không nói chuyện, vì mình nói chuyện
nó sẽ huân vô, nó đem vô những cái niệm vui, niệm buồn, dục của thế gian, cho
nên mình không chơi với ai hết, và mình cứ xả ra, mình xả ra. Trong vòng 1
ngày, 2 ngày, 1 tuần lễ, rồi 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, … bảy tháng, thì bỗng
dưng nó có trạng thái nó không còn niệm nữa, nó không còn niệm trong đầu ngồi
im lặng phăng phắc. Thì chúng ta để xem coi không có niệm này nó được bao lâu?
Nó được 30 phút như vậy. Ba mươi phút thì nó có một niệm, thì mình biết rồi, 30
phút mình tác ý một lần, cứ đến 30 phút tác ý một lần. Từng lần lượt nó tăng
lên 1 giờ, rồi 2 giờ, rồi 3 giờ, rồi đến 7 giờ, rồi đến 1 ngày đêm, 7 ngày đêm.
Trong 7 ngày đêm là người chứng đạo, chứng quả A La Hán.
(16:51) A
La Hán có nghĩa là vô lậu, không còn đau khổ, không còn phiền não. Đó là cái quả
giải thoát.
Cái quả A La
Hán đâu có cái gì đâu! Tại cái danh từ đó là danh từ của tiếng Phạn, chữ A La
Hán. Nhưng mà tiếng Trung Hoa họ gọi là vô lậu. Còn tiếng của người
Ấn Độ, mà tiếng Phạn của người Ấn Độ họ gọi là A La Hán. Tiếng
Trung Hoa gọi là vô lậu. Tiếng Việt Nam của mình, dịch ra tiếng Việt Nam của
mình là không còn đau khổ. Nghe dễ hiểu.
Nói bây giờ
tôi giữ cái tâm tôi bất động, không còn đau khổ thì đó là giải thoát chứ gì!
Không còn phiền não, thân không còn đau nhức. Ngồi đây một ngày, hai ngày mà
không tê chân, không đau chân. Còn mấy con bây giờ ngồi không được đâu, ngồi
lát cái nó mỏi, ngồi lát nó nhức phải không? Tức là nó còn lậu hoặc, còn đau khổ.
Cho nên, từ
cái tiếng của Ấn Độ, tiếng Phạn của Ấn Độ là A LA HÁN. Thì mình nghe nói người
tu chứng quả A La Hán là người thành Phật nghe cao siêu quá. Nhưng mà không ngờ
cái danh từ đó thì người Trung Hoa gọi là VÔ LẬU. Người Việt Nam gọi là KHÔNG
ĐAU KHỔ, HẾT ĐAU KHỔ. Cái người mà ngồi lại mà tâm không nghĩ ngợi một cái gì hết,
mà thân không mỏi, không tê, không đau nhức gì trên thân, ngồi đây suốt một
ngày, hai ngày mà cứ ngồi bất động như thế này là người đã chứng đạo. Còn mình
ngồi không được là mình còn lậu hoặc, còn lậu hoặc thì còn đau.
Như giờ Thầy
ngồi đây mà giờ cái chân Thầy tê, nói không tê thì: “Thọ là vô thường,
cái chân tê này là không được tê nữa, đi đi”. Thầy nói, Thầy tác ý một hồi
nó hết ngay. Nó hết tê tức là Thầy an trú được, thì chân Thầy không tê. Rồi bắt
đầu không tê đó nó kéo dài tới 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, 1 ngày, 2 ngày, 7 ngày
không tê, thì lậu hoặc đâu còn. Các con thấy không? Lậu hoặc không còn thì cái
tâm của mình nó không niệm, thì cái thân nó mới đẩy lui được cái lậu hoặc của
thân. Còn cái tâm mà nó còn khởi vọng tưởng, niệm nghĩ nhớ này kia, thì con đuổi
cái lậu hoặc ở trên thân không đi mấy con.
(18:55) Con
thấy đạo Phật nó có một cái pháp đơn giản. Có Như Lý Tác Ý, như cái lý của cái
cảm thọ đó, cái trạng thái tâm đó, mình như cái lý đó mình tác ý đuổi nó ra, để
đem lại cái sự bình an cho mình trong cái trạng thái giải thoát. Có như vậy
thôi, đâu có gì tu nhiều, đâu có gì thiền định nhiều mà phải ngồi kiết già, phải
khoanh chân, phải niệm Phật, phải cúng bái, phải trì chú v.v.. Đạo Phật không dạy
điều đó, mà dạy cho chúng ta cách thức để mà xả tâm.
Bây giờ ngồi
đây mà nó khởi một cái niệm mà phải về lo làm ăn giàu có, tính toán, phải buôn
bán, phải mua cái này, bán cái kia cho lời, thì đây là dục phải xả đi ác pháp,
đau khổ lắm. Đây là những người đời, còn chúng ta đã chọn sự đi tu để tìm con
đường giải thoát thì có đâu mà ngồi đây tính cái chuyện làm ăn, giàu có nữa, phải
buông xuống đi. Chừng nào mà chúng ta đang còn ở ngoài đời làm ăn thì chúng ta
hãy tính toán, còn bây giờ đã đi tu rồi thì bỏ xuống, đừng có nghĩ cái chuyện
làm ăn đó nữa. Giao cho vợ con, giao cho chồng con làm gì làm, quyết đi tu một
đời nay chấm dứt sinh tử luân hồi, không còn tái sinh nữa. Chứ để không tái
sinh mãi thì mình lại khổ, sinh làm đứa con nít như cháu đó, lớn lên rồi khổ,
khổ rồi chết, chết rồi lại tiếp tục sinh đứa con nít nữa, rồi lần lượt lớn lên
rồi khổ nữa. Cứ từ cái thân này đi sang qua cái thân khác mãi mãi đời này đến
cái đời khác. Thầy nói nội sinh ra làm người không cũng đã khổ rồi, có sung sướng
đâu, mấy con thấy khổ lắm!
Cho nên,
chúng ta biết Phật pháp rồi hãy nỗ lực mà tu tập. Cái gì không hiểu mấy con về
hỏi. Ngồi tu như thế nào, cách thức như thế nào? Thầy sẽ chỉ bảo, Thầy sẽ dạy bảo
cho mấy con cách thức để mấy con xả tâm, mấy con tu tập để cho nó chín chắn, rồi
mấy con xin cô Út một cái thất như vậy, mấy con ở trong đó mấy con tu tập. Chứ
còn nếu mà mấy con ở ngoài này, ở chung trong gia đình mình thì người vầy, kẻ
khác nó đủ thứ mình tu không được đâu.
(20:47) Chỉ
có mình sống đời sống đạo đức là mình biết nhẫn nhục, mình biết tùy thuận, mình
biết vui lòng để cho tâm mình được an, chứ sự thật ra mỗi người mỗi ý mấy con,
mỗi người mỗi ý mình không tùy thuận là mình sẽ đau khổ. Cho nên đời khổ lắm!
Nó không thể nào mà nó theo một chiều, một hướng với mình được.
Cho nên Thầy
mong rằng mấy con sẽ cố gắng tu học mấy con!
Phật tử xá
Thầy!
Phật tử: Vừa rồi Thầy đã bố thí cho
chúng con một thời pháp nhũ, chúng con gục đầu Thầy đảnh lễ. Kính chúc Thầy
pháp kỉnh muôn đời an tịnh để hoằng dương Phật pháp cho chúng con…
Trưởng
lão: Mấy con xá
Thầy thôi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét