430- GIAI ĐOẠN CHUYỂN PHÁP
TU
Phật tử
6: Con xin phép
cho con được thưa hỏi. Thưa Sư ông, con thì khi mà con ngồi thì con nhiếp tâm
thì con không có niệm gì hết, nhưng mà con thấy như con buồn ngủ liền từ lúc bước
vô đây. Nhưng mà sao những ngày trước con thấy thân con nó giống như nó nhạy
bén, nó thông minh hơn, mà sao giờ ngày càng tu cái nó ngu ra, nó không có
thông minh giống như mấy con nữa. Còn nhiều cái chuyện con không có (…) được,
giống như con ngồi lại, con gác chân lên, con nói là ngồi nửa tiếng, là nói ngồi
đúng y nữa tiếng. Còn ngủ rồi con nói 2 giờ dậy, là 2 giờ nó dậy, nó không có
trật, nhưng mà sao nhiều cái con thấy nó kỳ lạ, vậy sao giờ nó không có được
như vậy, không biết sao?
(01:31:20) Trưởng
lão: À không phải, bởi vì con phải trải qua một cái thời gian mà trì độn
công phu. Nghĩa là mình tu như vậy, mình nhiếp tâm, mình an trú được, mình nhiếp
tâm. Thì mình phải trải qua một cái giai đoạn của Tứ Niệm Xứ. Cho nên cái giai
đoạn của con là phải bước qua giai đoạn của Tứ Niệm Xứ con. Bây giờ thí dụ như
con bảo: “Bây giờ ngồi 30 phút không có niệm khởi nha!” Thì bắt
đầu con ngồi yên lặng 30 phút, thấy tâm mình bất động, thanh thản, an lạc, vô sự
hoàn toàn.
Hễ có buồn
ngủ hay gì đó, thì con cũng tác ý một cái thì buồn ngủ nó đi mất đi. Tức là con
chủ động được như vậy là tâm con bắt đầu chuyển qua cái pháp Tứ Niệm Xứ để tu tập
cái pháp cao hơn, chứ không thể nào ở Tứ Chánh Cần tu hoài.
Đó cho nên
trong cái giai đoạn, cho nên bây giờ con thấy sao cái sự phán đoán của mình sao
nó chậm lụt hơn hồi trước? Hồi tu còn vọng tưởng mà lại phán đoán nó nhanh nhẹn,
nó bén nhạy, còn bây giờ sao nó chậm lụt quá vậy ta. Đó là cái giai đoạn của
nó, bắt đầu nó từ cái chỗ này để nó chuyển qua cái giai đoạn Định của nó. Từ
cái chỗ Định nó mới chuyển qua được cái giai đoạn Tuệ, nó mới sáng suốt chứ.
Con biểu tự cái ý thức của con nó lanh lợi, nó bắt đầu sinh ra vọng tưởng. Rồi
từ đó con mới dừng những cái vọng tưởng, cái ý thức của con bây giờ nó không hoạt
động nữa. Thì con nói sao mà giờ mình trì độn quá vậy? Bây giờ mình sao ngu quá
vậy? Mình không sáng suốt, mình không lanh lợi như hồi trước nữa? Không phải
đâu con. Nó phải qua một cái giai đoạn của nó, rồi tới cái giai đoạn mà nó lanh
lợi, rồi mặc sức mà lanh … Còn bây giờ cái ý thức của con nó lanh lợi là thôi,
như ngoài đời là thôi biết gì …
Phật tử 6: Con không biết, con nói chắc con tu
kiểu này chắc chết cha rồi … Sao giờ con ngồi im re con không có biết gì hết,
con thấy nó không có gì hết hay sao, nó cứ im miết vậy đó, nó không có gì hết.
Trưởng
lão: À thì bởi vậy.
Bây giờ con phải đi sang qua một cái giai đoạn từ cái Tứ Chánh Cần này, đã là
con ngăn diệt rồi, nó bất động rồi chứ gì? Chứ bắt đầu bây giờ con phải đi qua
cái chỗ mà Tứ Niệm Xứ, để rồi Tứ Niệm Xứ nó mới ở Định, nó mới phát triển cái
trí tuệ của con chứ.
Chứ con
không khéo, rồi con bây giờ trì độn, nó độn hoài đó sao, con hiểu không? Bắt đầu
đi qua một cái giai đoạn này, cái giai đoạn này là độc cư 100% đó con. Chứ
không phải là còn tu mà chung chung nữa đâu. Đạo Phật nó từ cái lớp thấp, nó đi
lần đến lớp cao. Con thấy không? Tứ Chánh Cần thì nó nằm ở trong cái Bát Chánh
Đạo, nó là cái Chánh Tinh Tấn. Mà cái Chánh Niệm nó là Tứ Niệm Xứ. Mà bây giờ
Chánh Tinh Tấn con đã được bất động tâm như vậy rồi, thì con phải chuyển qua Tứ
Niệm Xứ chứ, con hiểu không? Mà Tứ Niệm Xứ rồi, thì tức là Chánh Niệm rồi. Mà
Chánh Niệm rồi, thì con phải chuyển qua Chánh Định chứ. Mà khi Chánh Định rồi
nó mới Chánh Tuệ chứ.
Làm sao mà,
trời đất ơi! Bây giờ nó tự sáng suốt bất tử rồi, thôi bây giờ con sống trở lại
thế gian, con hiểu không? Bây giờ con phải đi tới nữa chứ đâu có đi lui được.
Đi lui nó không được, đi lui đâu có tỉnh ra được.
(1:33:58) À
bây giờ phải sắp xếp cho ổn. Rồi về đây đó, thì nói với cô Út, xin cô Út. Bởi
vì con tới cái giai đoạn này rồi, thì chuẩn bị cho hẳn hoi để sau đó thì đưa
qua một cái lớp, cái lớp của tu Tứ Niệm Xứ tức là Chánh Niệm. Nghĩa là cho con
vào ở trong đó một mình, kêu là độc cư, độc bộ, độc hành. Không còn nói chuyện,
không còn đi chơi chung với ai. Chừng nào mà hoàn toàn con nhập tất cả các định
thì mới cho được ra khỏi thất, chứ không phải. Một là chết, hai là chứng đạo.
Mà tới cái giai đoạn này không phải là giai đoạn mà còn thụt lui lại được.
Nghĩa là đi tới, chứ không phải. Một nghĩa là bước vào cái cửa thất mà Thầy cho
vào cửa thất để tu ấy. Để cái khu vực Ni mà đi vào cái Tứ Niệm Xứ này rồi, thì
coi như là như đức Phật đã phát nguyện dưới cội Bồ đề: "Một là chứng
đạo thì đứng dậy khỏi Bồ đề, mà không thì chết tại cội Bồ đề”. Nhớ cái
đó. Cái thất của con là cái cội Bồ đề của đức Phật ngày xưa.
Tới cái giai
đoạn này nó không có còn mà nó nói cái chuyện mà tu lơ mơ nữa. Chỉ còn duy nhất
là đi đến chỗ làm chủ sự sống chết của chúng ta và chấm dứt luân hồi mà thôi,
nó đủ Tứ Thần Túc đó con. Đủ bốn cái lực như Thần. Để mình muốn cái thân này
bây giờ muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, Thầy chỉ mong cho đệ tử
của Thầy được một vài người như vậy là quá mừng. Bây giờ con bây giờ được như vậy
mà bước tới một cái giai đoạn Tứ Niệm Xứ.
Trời đất ơi!
Cũng gian khổ lắm, chứ đâu phải dễ, con thấy không? Mà bây giờ không nỗ lực đi
tới nữa thì quá uổng, quá uổng. Đi tới đây mà sợ nó ngu, rồi thôi. Thôi bây giờ
đi trở lại thế gian đi học lại đi. Thôi bây giờ đi về chuẩn bị cho hẳn hoi, đi
bước qua cái giai đoạn của Tứ Niệm Xứ, đừng để mất cái trạng thái này. Mất cái
trạng thái này thì tu rất là vất vả cực khổ không phải dễ đâu, phải dữ lắm mới
được.
Phật tử 6: Dạ, thành ra con không biết con nói
ủa sao con hoảng, sao ngu quá, nó không có gì hết vậy?
(1:35:42) Trưởng
lão: Bởi vậy, ngu quá giờ nó không bén nhạy nữa. Hồi đó cái gì nó thông
minh quá, bây giờ nó ngu rồi. Cho nên bây giờ nó bước qua một cái giai đoạn
này. Bởi vì chỉ có một cái người mà người ta tu xong rồi, người ta mới biết. Chứ
còn con đem cái này, con hỏi ra họ không biết đâu. Tại sao mà tu bây giờ nó mờ
mịt quá vậy? Lẽ ra người ta cứ nói Định rồi Tuệ chứ, Định gì mà nó không Tuệ?
Bây giờ nó Định là nó không Niệm chứ gì? Mà bây giờ sao lại nó ngu quá vậy? Tức
là người ta không biết nó ở đâu hết.
Không! Thầy
thì không lừa đảo Thầy được đâu. Cho nên Thầy biết nó sẽ ở chỗ cái giai đoạn
nào. Đó, thí dụ như cô hồi nãy hỏi Thầy đó, Thầy biết đang tu. Nhưng mà khi mà
tới cái giai đoạn của con rồi, thì nó cũng sẽ ở trong cái chỗ bất động. Tự nó đến
cái chỗ nó không hoạt động nữa mà, bắt buộc nó phải tư duy suy nghĩ sao được?
Cái ý thức của con nó bắt đầu bây giờ nó không làm việc nữa mà, thì bảo nó lanh
lợi sao được. Thành ra nó phải đi tới cái giai đoạn tới của nó nữa, để cho nó
hoàn toàn nó mới. Chứ con có biết 7 ngày đêm mà tâm không có một niệm nào hết,
hoàn toàn, nó đâu phải là chuyện dễ.
Mà nếu mà nó
còn lanh lợi là thôi, thôi, thôi, chuyện này tu không đúng gì hết. Nó còn nghĩ
ngợi lăng xăng thì thôi đâu có được. Nó còn sáng suốt theo kiểu ý thức thì
không được. Tất cả ý thức mình dừng lại hết. Mà nó không những nó dừng lại ý thức,
mà nó dừng sáu cái thức mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, nó dừng lại hết mà. Để
người ta chỉ còn có một cái tâm bất động này thôi con, sắp sửa tới rồi mà không
lo. Thôi rồi rồi, chuẩn bị đi con. Tu mà không biết đường đi, tới đó mà hết biết
đường, kỳ…
Con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét