429- TĂNG TRƯỞNG TRẠNG THÁI
TOÀN THIỆN
Phật tử 5: Thưa Sư ông là con (…) bị hôn trầm
nặng (…). Con không biết là cái duyên nghiệp con phải phá như thế nào? Sư ông
chỉ cho con, con chẳng biết nữa?
(01:22:20) Trưởng
lão: Cái pháp đầu tiên thì con nên tập về cái pháp Thân Hành Niệm, con biết
pháp Thân Hành Niệm chưa? (Dạ, biết rồi) Con cố gắng con tập cái pháp đó, nó mới
có đủ cái đạo lực. Sau này đó, thì khi mà vào Tứ Niệm Xứ rồi, thì phải luyện
cái pháp Thân Hành Niệm để nó có Tứ Thần Túc là do cái pháp đó đó con.
Nhưng bây giờ
con tập để cho nó quen thôi, chứ sau này nó dạy đặc biệt lắm. Còn về cái phần
phá hôn trầm thì nó có hai cách. Cách thứ nhất là con dùng cái pháp Thân Hành
Niệm con đi, tác ý từng cái hành động trong thân con, thì lần lượt con tác ý
nó, thì nó sẽ hết. Nếu mà con tác ý thầm nó không hết thì con tác ý từng hành động: "Dở
chân lên!" Con tác ý ra tiếng thì nó sẽ hết.
Còn không
thì con bây giờ, con sẽ tập cái pháp này qua cái Định Niệm Hơi Thở. Thì nó có
câu tác ý của nó để mình ngồi tại chỗ mà mình không bị hôn trầm, ngồi tại chỗ,
không đi. Nghĩa là cái giai đoạn này là cái giai đoạn nó cao hơn, mình không cần
phải đi kinh hành để phá nó, thì nó giai đoạn cao hơn. Thì con nhớ nhắc như thế
này, con ngồi im lặng như thế này mà con thấy nó có cái dạng nó buồn ngủ, mình
biết liền chứ đâu…. Thì bắt đầu con nhắc: "Với tâm định tĩnh tôi
biết tôi hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra". Con nhắc
rồi con tác ý rất lớn. Tiếng rất lớn ra, to tiếng ra, phát âm ra rõ ràng: “Với
tâm định tĩnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra". Rồi
con hít vô, thở ra. Con thấy còn, con tác ý nữa, con thấy còn.
(01:23:42) Chừng
nào nó rất tĩnh rồi thì con không tác ý nữa. Con tác ý chừng khoảng độ ba phút
đến năm phút là nó không còn hôn trầm thùy miên chút nào nữa hết. Cái pháp hay
lắm con, cái câu tác ý đó. Nhưng mà tác ý rồi, hít thở. Hít thở rồi, rồi thấy
nó cũng còn, tác ý nữa. Cho đến khi mình thấy quá tỉnh rồi thì thôi, không tác
ý nữa. Đó là phá sạch hôn trầm, phải phá cho sạch. Bởi vì đó là một cái lậu hoặc
đó con. Cái lậu hoặc nó vô minh, nó làm cho mình mờ mịt không biết nữa.
Phật tử
Liễu Sinh: Nhưng
mà thưa sư ông, con xin thưa với Sư ông con tư duy liệu có đúng không? Khi mà
cái đầu con nó khởi lên cái niệm, cái vọng niệm đó con: "À đây là
biết niệm ác, thôi qua đi, cho nó qua!" Là có phải diệt nó, hay
là dừng nó, hay là không. Như vậy có được không hay là cứ để, hay là mình cứ
suy tư ra là nó ác pháp như thế này. Con thì suy tư không được nhiều, giống như
cái trí của con nó không có được mở, con biết nó là ác pháp thôi, chứ còn suy
tư nữa một hồi nó dắt con đi mất. Con phải làm sao đây thưa Sư ông…
Trưởng
lão: À bây giờ nó có
một cái câu tác ý. Khi một cái niệm nó khởi ra, con nói: "Đây là
ác pháp, dừng lại! Ở đây chỉ có biết tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Rồi
con ngồi lại. Con chỉ nghe được cái hơi thở con thở ra, thở vô với cái trạng
thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự con là đủ. Rồi nó có một niệm nữa,
thì con tác ý: "Đây là niệm ác, đi đi! Ở đây chỉ có tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Con chỉ nhắc cái câu tâm bất động,
thanh thản, an lạc vô sự để cho nó trở thành cái lực của bất động con, thì do
đó con phục hồi lại.
Phật tử
Liễu Sinh: Vậy là
con quên nhắc cái câu tác ý kia.
Trưởng
lão: Ờ, chứ con
tác ý cái câu kia không thì nó không có giữ được cái trạng thái này. Còn cái
này là cái chân lý con, để bảo vệ giữ gìn. Con nhắc nó, con thường xuyên cái
câu đó con.
Phật tử
Liễu Sinh: Nhưng mà
mỗi lúc khởi niệm lên, mới khởi niệm lên thì con chưa có nhận ra được nó là ác
đâu nhưng mà khi mình đuổi nó thì mình biết nó là ác.
(1:25:99) Trưởng
lão: Nó ác pháp, bị nó động rồi. Nó là động… Điều thiện điều ác, nó cũng làm
cho mình động…
Phật tử
Liễu Sinh: Nó động
nó làm cho mình đau khổ, điều thiện, điều ác nó cũng làm cho mình động. Khi mà
đuổi nó đi rồi mới biết nó là ác. Nhưng mà rất là nhiều hình như con thấy nó rất
là nhiều, cái đi qua, giống như một cái đường nó đi qua. Khi mà làm việc thì giống
như không có chú ý đến nó thì thôi. Mà trên đường về con mới thấy là nó tuôn
trào, cái gì làm, cái gì trước sau gì nó tuôn tuôn tuôn tuôn ra như vậy đó. Thì
rồi con nói là biết rồi, biết rồi, đây là ác pháp, đi qua, đi qua, đi qua, nó
làm qua, qua, qua. Còn không mà nếu như mà nhớ nó, à bây giờ phải, tự nhiên cái
quên suy tư theo nó, thế là tự nhiên cái nó nhắc đi hết một đoạn …
Trưởng
lão: À đó là bị động.
Bởi vì cái suy tư là mình tu ở trong cái Định Vô Lậu là mình suy tư thôi. Mình
suy tư để mình triển khai cái tri kiến của mình. Chứ còn trong cái giờ tu để mà
ngăn diệt đó, thì phải có một cái tác ý nhanh chóng để mà ngăn diệt, chứ không
phải ngồi đó mà. Bởi vì con suy tư nó làm cho cái tâm con bị động. Còn bây giờ
con tác ý ngay liền thì nó trở về cái trạng thái tịnh, thì nó là tốt hơn. Cái
đó là cái pháp tu, còn cái suy tư là pháp quán, pháp quán.
Phật tử
Liễu Sinh: Dạ, dạ…Nhưng
mà sao con không có quán được, con chỉ biết nó là ác, ý mày là ác rồi, thôi đi
qua, đi qua, đi qua …
Trưởng
lão: À bây giờ con
không cần suy tư đó. Nhưng mà bây giờ con, thí dụ như con lật một cái cuốn
sách, con học về cái giới luật đức hạnh, tức là con quán rồi. Con làm cho cái
tri kiến con nó thấm nhuần được cái giới luật của đức hạnh đó. Nó làm cho con,
khi đó cái niệm đó, mặc dù là con không cần phải hiểu nó, nhưng mà thật sự nó
là cái ác pháp. Tất cả những, dù cái niệm thiện đi nữa nó cũng là ác pháp, nó
làm động tâm con. Chỉ có cái niệm toàn thiện, đó là cái tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Đó là cái giữ gìn cái chân lý của con, mà cái chân lý của con là
cái tâm vô lậu. Mà cái tâm vô lậu đó, là mới cái niệm toàn thiện.
(1:27:13) Còn
tất cả những cái niệm khác … cho nên con nghe trong pháp Tứ Chánh Cần hoặc đức
Phật dạy: "Ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện.".
Vậy cái thiện nào tăng trưởng?
Không lẽ
mình cứ ngồi đây: “Tôi nghĩ bây giờ phải đi làm việc từ thiện. Phải xin
cô bác này một chút, cô bác kia một chút để mà ngày mai này tôi tập hợp, kêu xe
hơi đến đây chở gạo thóc này kia, đến cái khu kia cho tôi làm việc”. Như vậy
là quá động rồi, còn làm sao mà gọi là tu, đó là thiện mà trong ác. Rồi bây giờ
con làm thiện, nó bắt đầu: "Ờ cô này cô làm thiện, như vậy cô này
thiệt là một nhà từ thiện". Lúc bấy giờ cái bụng con nó nở ra,
như vậy cái ngã của con lớn. Như vậy là con làm thiện lại ác pháp rồi. Con thấy
không? Trong thiện có ác. Cho nên vì vậy mà khi mình bị cái danh, người ta khen
mình một cái là mình biết mình diệt cái ngã mình được không? Cho nên trong khi
đó nó càng lúc, nó lại càng làm cho mình lớn cái ngã của mình ra.
Còn cái này,
cái niệm thiện toàn thiện này - Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự -
nó làm sao mà có cái chuyện mà ngã của con ở trong đó được, có phải không? Cho
nên vì vậy mà mỗi lần mà con tác ý một câu: "Đây là ác pháp, đây
cái niệm này ác pháp, đi đi. Ở đây chỉ có biết thanh thản, an lạc, vô sự". Là
đủ rồi.
Liễu Sinh: Dạ, cái đó phải là thiện, tăng trưởng
thiện không Sư ông?
Trưởng
lão: Tăng trưởng thiện
đó con. Thì đó là nó tăng trưởng cái thiện này, là ngăn cái kia đó. Mình ngăn
mình diệt cái kia, để cho mình tăng trưởng cái này. Chứ không phải là tăng trưởng
theo cái kiểu thiện đi làm từ thiện con. Con hiểu không? Đó là cách pháp tu,
pháp tu của mình, Tứ Chánh Cần, để cho nó trở về với cái định của nó. Bởi vì
cái pháp Tứ Chánh Cần đức Phật gọi là Định tư cụ, cái dụng cụ tu Thiền Định. Mà
Thiền Định thì làm sao tâm động ở trong này được? Có phải không? Làm sao quán?
Còn con quán đó là Định Vô Lậu, nó khác, để con triển khai cái tri kiến của
con.
Bây giờ con
đọc một cuốn sách, để làm cho con hiểu được cái giới luật, cái đức hạnh, để con
thông suốt được- “Những gì thông suốt cần thông suốt” mà. Cho
nên đó là cái pháp quán để cho con thông suốt, con hiểu không?
(01:29:09) Còn
bây giờ nó là cái pháp định, cho nên Tứ Chánh Cần nó là tu định. Nhưng mà tới Tứ
Niệm Xứ thì nó lại là cái hiện tượng của cái trạng thái định nó hiện ra, nó
không còn niệm. Cái Tứ Niệm Xứ nó không còn niệm. Mà cái Tứ Chánh Cần thì nó
còn niệm để mình ngăn mình diệt nó để trở về cái trạng thái định của nó- tức
là "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nhưng mà định
của Tứ Chánh Cần thì nó ngắn. Nhưng mà tới Tứ Niệm Xứ thì nó một giờ, hai giờ
cho đến bảy giờ, nó khác, không còn niệm nữa. Cho nên trong khi tu mấy con phải
rành được cái pháp Tứ Chánh Cần. Đầu tiên mấy con phải thông suốt là giới luật
đức hạnh. Rồi từ đó, từ cái thông suốt giới luật đức hạnh đó, cho nên vì vậy
bây giờ mấy con nói: "Đây là ác pháp, đi đi, chỉ còn biết có tâm
thanh thản, an lạc, vô sự mà thôi!" Con tác ý như vậy rồi, con ngồi
im lặng. Có một niệm khác: "Đi đi, đây là thanh thản, an lạc, vô sự!"
Phật tử
Liễu Sinh: Dạ! Nhưng
mà cái mấy niệm đó đuổi nó là mình nhắc thêm cái câu là: "Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự!" Là con chỉ đuổi nó, con không nhắc nó
…
Trưởng
lão: Phải nhắc
câu đó, để bảo vệ giữ gì. Con không nhắc nó thì nó có biết đường đâu, nó đâu có
biết thiện? Tức là con ngăn ác, diệt ác mà không có sanh thiện. Con thiếu, thiếu
cái chỗ mà “sanh thiện, tăng trưởng thiện”, nó phải đủ con. Hỏi vậy
mới biết về tu, chứ không để thì tu sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét