419- CHỌN THẦY XIN XUẤT GIA
TU HÀNH
(20:30) Tu
sĩ chùa Phước Thành: Bạch Thầy, Thầy cho con….
Trưởng
lão: Con hỏi đi
con.
Tu sĩ
chùa Phước Thành Dạ,
bạch Thầy như vậy là cái duyên của mỗi vị tu sĩ đó Thầy? Cũng phải, con nghĩ là
có cái phần phước, khi mình xuất gia hoặc khi mình mới đến đạo đó, phải cần có
một vị thầy phải là tu chứng, hoặc là có cái sự mà xả của phần nội tại.
Nhưng mà
chúng con thì, ví dụ như khi xuất gia rồi đến gặp cái vị thầy của mình thì chỉ
dạy cho được mấy cái thời công phu, học phổ thông cho biết chữ đặng đọc kinh hoặc
là ứng phú đạo tràng…và cứ như thế, như thế.
Rồi đa phần
những cái chùa ở bên Tịnh Độ Tông đó, cái, đôi lúc nhiều khi, đến hôm nay mình
nhìn lại, xung quanh mình trong cái trường hạ thôi có những các chú bằng tuổi của
mình ngày xưa xuất gia, rồi hỏi ông ra làm sao, nói tôi là tôi xong hạ trường
này là tôi sẽ đi học tới, tôi học đạo Phật, tôi không ngồi nhà.
Có nghĩa rằng
là mấy cái chuyện Phật sự về cúng kiếng đó, nằm trong sự, làm cho, lấy cái đó
làm sự sự cứu kính. Như thế bây giờ đó, có nghĩa rằng là cái sự, đường lối mà
tu học đa phần của các bậc tu sĩ bên luật đó, hoặc là không có được cái hạnh
nghiêm túc. Nếu mà muốn vực lại vấn đề đó là bây giờ ngoài cái… Về cái đường lối
của Thầy trình bày trong trường hạ đó, thì con thấy như một trái bom nó nổ bung
ngay ở giữa trường hạ nói riêng và Tây Ninh nói chung, và cả Việt Nam nói chung
luôn.
(22:07) Đôi
lúc khi mà nghe một thời pháp của Thầy về, ngày nay còn miên man suy nghĩ đó,
thậm chí con đảnh lễ Thầy là người ta cũng nói con bệnh thần kinh đó. Thế cho
nên con nghĩ một mình Thầy là chưa đủ, mà Thầy làm sao Thầy đào tạo xung quanh
Thầy đệ tử vào để có những cái người gọi là chỉ cần được một phần nào đó của Thầy
thôi, để phụ hoặc trợ lực với Thầy thì con nghĩ cái vấn đề mà làm sống dậy cái
hình ảnh Tăng già thời Phật thì mới được. Không thôi thì con thấy, thậm chí con
cầm cuốn sách của Thầy lên con cầm đọc thôi, đi ngang nói là bệnh dữ rồi.
(23:03) Trưởng
lão: Ừ đúng rồi quý thầy sẽ nói vậy rồi mấy con.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Cho
nên khi con, đôi lúc nhiều khi mình mở miệng ra mình nói một cái sự bênh vực
thôi là người ta cô lập mình liền. Và người ta bóp mình chết trong trứng nước.
Trưởng
lão: Ừ. Cho nên hôm
nay thật sự ra cái mục đích của Thầy nó không phải là viết kinh sách để dựng lại
chánh pháp của Phật mà đi giảng nói như vậy suông đâu. Mà ngầm Thầy đã cố gắng
đào luyện cho một số người, ít ra cũng phải từ mười người chứng được như Thầy,
làm chủ được sự sống chết, giới luật nghiêm chỉnh mới có thể làm sống lại Phật
giáo. Chứ mình Thầy… thì mấy con cũng biết là ở đây thì người ta nói này khác.
Nhưng mà ở
trên Đà Lạt người ta tạo ra cái hình ảnh của Thầy rất đẹp, rồi người ta để người
ta thờ, chứ người ta không nói. Người ta nói như thế này: "Chỉ ở
trong đất nước này hoặc là trên thế giới này, Phật giáo chỉ có Thầy Thông Lạc
là người tu được như vậy thì chúng ta không ai mà tu nổi đâu". Bởi vì
trong cái, qua cái giai đoạn mà Thầy đến với Hòa thượng Thanh Từ, Thầy tu thì
Thầy cũng có nói Thầy chưa có tu thiền định gì cả, từ chỗ mà đi vào tu tập theo
Phật giáo thì học hỏi từ các học viện này, các trường học này, nọ, kia.
(24:33) Cho
đến khi mà theo Hòa thượng Thanh Từ ngồi tu thì ba mươi phút không niệm. Họ
nói: "Trời đất ơi một người mà ngồi ba mươi phút không niệm thì
mình làm sao mình theo cho kịp? Mà chưa tu gì hết. Còn mình bây giờ tu nào Niệm
Phật, nào này kia mà vọng tưởng tùm lum hết. Làm sao mà làm sạch cho được. Cho
nên Thầy Thông Lạc chỉ là một cái người căn cơ như thế nào vậy mà Thầy mới làm
chủ được chứ chúng ta làm sao tu được". Không phải đâu. Tại vì thật sự
ra nếu mà Thầy không có một căn cơ như vậy đó, thì chắc chắn là Thầy không có đạt
được cái tu tập này được. Không phải dễ đâu mấy con. Coi vậy chứ không phải dễ.
Nói thì dễ chứ không phải dễ.
Nhưng mà Thầy
biết cách thức dạy mấy con đi từng bước, từng bước. Hồi đó Thầy vào ngồi tu ba
mươi phút không niệm, nhưng bây giờ Thầy dạy mấy con tu một phút không niệm mà
thôi.
Học có
phương pháp đàng hoàng, mấy con tu phút mấy con sẽ nhiếp tâm một phút không niệm.
Từ một phút không niệm Thầy dạy mấy con sẽ lần đi tới ba mươi phút. Ba mươi
phút thành, mấy con sẽ tới một giờ, hai giờ… Cho nên năm, mười giờ, một ngày,
hai ngày không niệm chứ?
Nhưng mà Thầy
không điên khùng gì mà dạy cho mấy con ức chế tâm để lọt vào định tưởng. Thầy
biết, ức chế cái vọng tưởng của mình không khởi niệm thì mấy con sẽ lọt vào tưởng
mất đi.
Cho nên vì vậy
mà Thầy dạy mấy con nhiếp tâm và an trú để đẩy lui các cảm thọ trên thân mấy
con thôi. Khi đau ốm con đẩy lui thôi, chứ không phải chỗ đó là chỗ vào đạo.
Mà cái chỗ dạy
mấy con hàng ngày xem từng cái tâm niệm của mình coi nó niệm gì để cho mình
quán tư duy, mình tác ý mình xả nó, tức là “ly dục, ly ác pháp”. Khi tâm
mấy con “ly dục, ly ác pháp” hoàn toàn, Thầy đưa vào coi như là qua cái
giai đoạn cư sĩ của mấy con rồi thì Thầy đưa vào Tứ Niệm Xứ mấy con. Mấy con sẽ
giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự cho đến khi mấy
con đủ Tứ Thần Túc, Thầy dạy mấy con nhập định. Nó đâu đó có đường lối đàng
hoàng mấy con.
(26:21) Vì
vậy mà ở trong Tu viện hôm nay, bên nữ Thầy cũng đào tạo có thể một số ni và cư
sĩ cũng khoảng mười mấy người, và bên tăng cũng mười mấy người, cộng lại hai
mươi mấy người. Dạy mấy cái người này Thầy sẽ hướng dẫn cho họ đến khi họ tu chứng.
Thầy nói chỉ
có con người tu chứng thì nó mới dựng lại cái chánh pháp của Phật. Chứ còn Thầy
có nói gì, có viết kinh sách gì đi nữa mà không có người tu chứng, mà Thầy tịch
rồi một cái là tất cả kinh sách Thầy nó bị phủ trùm lên bởi tất cả những giáo
pháp cầu cúng, cầu an, cầu siêu thôi chứ không còn cách nào khác nữa. Chẳng hạn
cái mê tín nó dễ lắm mấy con. Mà cái tu mà thật sự- không mê tín- nó thực tế, cụ
thể, nó khó lắm, nó khó.
(27:06) Cho
nên vì vậy mà Thầy nói chỉ có Thầy mới hướng dẫn mấy con. Mấy con về đây mấy
con thọ Tam Quy, là Thầy sẽ dạy quy y Phật như thế nào, đức Phật làm sao, sống
làm sao, cách nào? Đặng cho mình noi cái gương của Ông Phật mình tu chứ. Mình
hiểu biết mình mới noi.
Còn bây giờ
quy y Phật, rồi nói ông Phật, nhiều khi, nói không rành ông Phật mà mình quy y
nữa. Không biết quy ông Phật Di Đà hay là quy ông Phật Thích Ca, quy theo Phật
Di Lặc nữa… mình cũng chả biết nữa. Có phải không?
Mà trong cái
thế gian này thì chỉ có duy nhất một đức Phật Thích Ca mà thôi, chứ làm sao có
ông Phật Di Đà? Ông Phật Di Đà đâu có hộ khẩu trên hành tinh này. Các con có thấy
không? Người ta tưởng tượng ra người ta đặt cái tên ông Phật Di Đà chứ đâu có?
Cho nên vì vậy mà từng đó mình quy y Phật Thích Ca mà lại niệm danh hiệu Phật
Di Đà. Chính con thấy cái đó là cái sai của mấy con chứ? Cho nên vì vậy mà cái
người dạy sai là tại vì họ không biết cho nên họ dạy mấy con sai, chứ họ biết họ
đâu dạy?
(28:05) Cho
nên những người đó họ đều theo kinh sách, họ nghĩ rằng từ Tiểu thừa cho đến Đại
thừa dạy như vậy đều là của Phật hết. Cho nên họ dạy cái hiểu biết của họ, họ dạy
chứ đâu phải là cái họ tu?
Còn Thầy dạy
mấy con là cái Thầy đã tu, đã thực hiện được. Cho nên Thầy biết ông Phật nào,
và dạy pháp tu như thế nào, cách như thế nào, Thầy dạy mấy con. Cho nên nãy giờ
Thầy nói mấy con thấy rõ ràng, từ cái Tam Quy, Ngũ Giới không mấy con đã được
giải thoát, giải thoát được cái tâm mấy con. Mà ngay khi dạy mấy con nhiếp tâm
và an trú, mấy con đẩy lui được bệnh mấy con rồi. Trên thân mấy con đã đẩy lui
được bệnh. Cái pháp mà Thầy dạy mấy con là thực tế, làm cho mấy con được giải
thoát.
Cho nên đức
Phật nói: "Các con phải tự thắp đuốc lên mà đi". Vừa rồi
Thầy nói điều đó, Thầy rất biết, tất cả bây giờ Phật giáo hoàn toàn là sống ở
trong cái không đúng chánh pháp của Phật. Mà vì dựng lại chánh pháp của Phật
thì đụng chạm họ vô cùng vì giới luật họ quá vi phạm, họ không sống đúng giới
luật. Cho nên muốn sống được đúng giới luật thì nó phải có người tu chứng, và
có người đứng lớp dạy bằng thân giáo của họ tu chứng. Chứ không thể nói suông
được. Người làm được mới dạy, còn người mà chưa làm được thì không nên dạy. Đó
là những cái điều mà tiên quyết hôm nay.
Cho nên hôm
nay mà cái Tu viện của chúng ta mà nó sừng sững như thế này, nó phát triển từ ở
trong cái Tu viện sáu bảy mẫu đất như thế này, mà khu rừng như thế này, nhà lúp
xúp như thế này… Và đến nó phát triển thêm những cơ sở của nó nữa. Như mấy con
vô mấy con thấy ở đằng trước, nó phát triển thêm những lớp học để nó dạy đạo đức
cho bà con trong xóm nữa chứ nó không phải riêng dạy cho chúng ta đây không.
Nhà nước ủng hộ, giúp đỡ chúng ta rất nhiều chứ nếu mà không nhà nước đâu cho.
Về giáo dục mà nhà nước đâu có cho, nếu mà nhà nước không thông hiểu được cái nền
đạo đức mà Thầy đã đưa ra thì chắc gì mà Thầy mở các cái lớp đó, họ cho.
(30:05) Cho
nên vì vậy mà sau này bà con ở đây vừa học mà chúng ta những người mới vào Tu
viện, chúng ta đều được an nghỉ ở khu vực bên ngoài Tu viện để tập luyện. Chứ để
không vô đây bắt buộc mấy con ăn ngày bữa, mấy con chưa quen mấy con vô đây vài
bữa mấy con chỉ còn nước chạy về chứ mấy con dám ở đây được không?
Bây giờ mấy
con ra ngoài kia, ngoài cái Tu viện mấy con ra ngoài kia Thầy cho các con ba bữa.
Nhưng mà tập dần dần, dần dần mấy con thấy được mấy con vô trong này trở thành
một tu sĩ hay cư sĩ ở trong này rồi thì mấy con ăn ngày một bữa. Phải tập cho
nó quen chứ. Còn chưa tập quen, ở đâu ở thành phố, ở chỗ nào mấy con về đây một
cái, cho mấy con khép vô, chứ ở đây làm sao trong Tu viện người ta cho mấy con
ăn ba bữa được? Có phải không? Ở đây mấy con ăn một bữa thì mấy con chừng ba bữa
thôi mấy con chắc là chịu hết nổi. Thì mấy con phải dũng cảm.
(30:54) Cô
Út: Dạ con bạch Thầy. Dạ con mời mấy Phật tử dùng cơm.
Trưởng
lão: Dùng cơm đi
con. Ờ con lo cơm nước đi, Phật tử ăn cơm.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Bạch
Thầy, con xin phép Thầy thế này. Lát nữa, thăm Thầy, được Thầy cho nói chuyện cả
buổi hôm nay và sau đó cũng qua bên thầy Mật Hạnh một chút, đảnh lễ Viện chủ rồi
sau đó thì đi về cho kịp trong ngày.
Trưởng
lão: Vậy hả con,
cũng được mấy con. Rồi Thầy nói cô Út khỏi lo cơm, xong đi về. Bây giờ thăm Thầy
mấy con biết Thầy rồi phải không con?
Rồi sau này
mà nếu mấy con có duyên mấy con về thăm Thầy, Thầy sẽ dạy mấy con từng bước mấy
con. Cái gì đi nữa cũng phải tu tập từng chút, rồi từ cái chỗ nó quen thành ra
mình tu tập được kết quả, chứ còn không khéo mấy con chỉ biết chung chung thôi,
thì cũng như đại khái. Còn cái sự tu tập là phải đi như thế nào, tập như thế
nào cho đúng với chánh pháp của Phật thì nó mới tốt mấy con.
Mà chỉ có Thầy,
trực tiếp Thầy dạy mấy con, cho nên Thầy quyết định là Thầy sẽ đào tạo cho những
người tu chứng, thực tu thực chứng mấy con.
Số lớp này rồi,
ở trong cái cơ sở này thì sẽ có ba cấp: cấp một là cấp Giới, cấp hai là cấp Định,
cấp ba là cấp Tuệ.
(32:08) Mà
bây giờ cấp Giới thì coi như được một số người sắp xong rồi, coi như là tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự rồi. Tức là cấp Giới họ xả tâm chứ
không phải mình học giới suông đâu. Các con hiểu không? Chứ không phải là giới
xin giữ hình thức mà mình ngày ăn một bữa. Mà thực sự ly ở trong cái ý của
mình, nó không còn ham muốn ăn nữa mấy con. Ăn để sống thôi.
Cho nên tất
cả những cái này Thầy đã đạt được kết quả, thì cái số lượng mà sẽ đưa vào tu tập
Thiền Định thì nó không khó đâu mấy con. Thiền Định nó dễ hơn giới luật mấy
con. Giới luật nó khó lắm mấy con.
(32:38) Sư
thầy chùa Phước Thành: Cho nên hôm nay thì cũng là cuối hạ, thay vì ra
hạ thì con cũng đến đây là con đảnh lễ Thầy, thì con cũng có cái hành trang của
con. Thật sự đảnh lễ một vị tu chứng là bằng một vạn lần đảnh lễ với một người
bình thường. Hôm qua có các Phật tử ở dưới Vũng Tàu gọi lên, hàng năm chúng con
có một lần đi như vậy đảnh lễ một vị thầy (…) Hôm nay mới có cái duyên hội tụ ở
đây, và nay mai thì con cũng có cái đạo tràng nhỏ nhoi của con dưới đó thì con
cũng sẽ sắp xếp để cho các Phật tử đó được đến trực tiếp để nghe Thầy giảng dạy.
Kính mong Thầy giúp đỡ.
Trưởng
lão: Ừ Thầy thấy hay
lắm. Những cái điều mà con đã đi học hạ, cái nhìn thấy những cái sai, cái đúng,
những cái mà Phật giáo của mình nó đang lệch lạc quá nhiều. Cố gắng, dù một cái
nơi đạo tràng mình nhỏ nhưng mình làm sao mình hướng dẫn số Phật tử đi cho đúng
là mình đã đền đáp ơn Phật rồi con. Mấy con cố gắng.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Dạ
bạch Thầy, dù con không có hướng dẫn được những Phật tử đó theo cái đường lối,
bởi vì ngay bản thân con cũng chưa là gì cả, nhưng con sẽ sắp xếp rồi hướng dẫn,
khích lệ cho người ta đến đây trực tiếp với Thầy. Từ đó họ thấm nhuần cái giáo
lý của đức Phật hơn. Cái sự nói ra của con là bằng một sự chưa chứng, nhưng mà
cái sự nói ra của Thầy là bằng sự thực chứng. Hai cái nó xa nhau ghê gớm lắm.
(34:28) Trưởng
lão: Đúng vậy, khi nào mà mình tu chứng rồi mình nói, cái lời nói của mình
là nói thật. Còn cái lời nói mình hiện giờ đó, bây giờ mình có dạy gì nữa thì
cũng dựa trong kinh sách, cái nghĩa lý mình nói ra chứ hoàn toàn mình chưa biết
đâu… Đúng đó con.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Dạ
con nghĩ dù chưa đúng mình cũng cần phải nói.
Trưởng
lão: Ừ, bây giờ mấy
con chuẩn bị mấy con về đi, bên trường hạ mấy con, còn qua bên trường hạ nữa. Rồi!
(34:57) Phật
tử 1: Bạch Sư Ông! Đây là cũng nhờ có căn duyên, thành ra rồi chúng con Phật
tử về đến được gặp Sư Ông. Vì cũng không có cái gì, coi như Sư Ông nãy giờ giảng
không có bao nhiêu nhưng mà ít nhưng mà cái lý giải rất nhiều. Thành ra rồi thấu
trong cái tâm của chúng con. Thì bây giờ coi như cũng không có gì, cũng có chút
lễ mọn xin Sư Ông hoan hỷ.
Trưởng
lão: Rồi đưa đây Thầy
nhận cho. Nhưng con lớn tuổi rồi con hãy cất lại, Thầy nhận cái lòng của con
cúng dường cho chúng tăng…
Phật tử 1: Dạ đây là coi như ở trong mấy con
nguyện đóng góp Thầy…
Phật tử 1: Bạch Thầy cho Phật tử chúng con được
gieo cái duyên.
Trưởng
lão: Thầy xin cám ơn
mấy con.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Đảnh
lễ Thầy một lần ba lễ.
Thăm Thầy rồi
con có dịp con lên lại, hoặc đi theo với những cái người Phật tử của mình, Thầy
cũng tạo điều kiện cho con cùng với họ được gặp gỡ Thầy.
(36:15) Trưởng
lão: Ờ được con, Thầy sẽ gặp. Khi mà Thầy ở sau đó, ở trong cái thất thì
khi mà được tin thì Thầy sẽ ra mấy con. Thầy không bỏ mấy con đâu.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Dạ
xin hẹn gặp Thầy.
Trưởng
lão: Con ra nói với
Út có Phật tử họ về con, họ về thì đi cùng qua bên trường hạ bên kia nữa con.
Giờ thôi mấy
con chuẩn bị mấy con về con.
Sư thầy
chùa Phước Thành: Dạ
con kính bạch Thầy, về…
Trưởng
lão: À con, được
con. Con về con, có duyên gặp lại Thầy con.
Thầy nhận của
mấy con là cúng dường cho chư tăng ở đây, rồi Thầy sẽ có duyên để mà gặp mấy
con nữa đó.
Phật tử 1: Con cũng rất mong được Thầy nhận tấm
lòng cho chúng con vui.
Trưởng
lão: Được rồi để
đây.
Phật tử 1: Được gặp Thầy con rất là vui.
Trưởng
lão: Ờ thôi bây giờ
mấy con về nha.
(37:32) Phật
tử 2: Nam mô Bổn Sư. Gần hai năm, hai năm rưỡi, được hướng dẫn của Thầy từ
trước, về thăm, con ở Bắc Cạn. Hôm nay con xin về đây được nhờ đức Thầy giúp
cho chúng con, tiếp sức để về tại gia tu tập.
(38:21) Trưởng
lão: À được rồi con Thầy sẽ nhận cái tấm lòng của con.
Phật tử 2: Bà xã con là bà chưa có điều kiện
đi được, nay nhờ đức Thầy quy y giúp bà, từ lâu chưa có được quy y.
Trưởng
lão: Chưa quy y hả
con. Ờ để rồi Thầy sẽ quy y, mấy con viết cái tên tuổi của mình, rồi địa chỉ của
mình, rồi mấy con gởi cho Thầy, gửi cho cô Út, cô Út đưa cho Thầy. Thầy sẽ làm
cái điệp phái, Thầy cho con pháp danh, Thầy sẽ quy y cho mấy con. Rồi có dịp Thầy
sẽ về Thầy giảng cho mấy con về Tam Quy, Ngũ Giới. Rồi truyền cho mấy con để mấy
con thọ Tam Quy, Ngũ Giới cho nó thanh tịnh mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét