417- PHÁP PHẬT CHÂN CHÁNH
(10:29) Và
cái mục đích của đạo Phật thì mấy con nghe chữ ‘vô lậu’. Tâm vô lậu
là chứng quả A la hán. A la hán là vô lậu. Mà khi chúng ta tâm vô lậu là nó thường
xuyên nó bất động, nó không nghĩ ngợi, nó không lăng xăng, cơ thể ngồi đâu thì
nó an trú đó nó không đau nhức.
Còn mấy con
ngồi lâu nó sẽ bị mỏi, nó sẽ bị tê, nó bị đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ khác.
Còn cái người mà tu thân tâm vô lậu rồi, ngồi một giờ, hai giờ nghe nó an ổn vô
cùng, càng ngồi nó lại càng an ổn. Còn mấy con ngồi lâu không được, rồi phải
đi, đi mà đi mãi thì mấy con bị mỏi chân, cũng bị cảm thọ rồi. Cho nên bị lậu
hoặc rồi. Cho nên mấy con phải ngồi, đi rồi nằm…, nó đủ mọi bốn oai nghi của mấy
con, chứ không thể nào mà trong một oai nghi mấy con được an trú được.
Còn trái lại
một cái người mà người ta tu tập, người ta sẽ ngồi suốt một ngày, hai ngày, cho
đến thậm chí bảy ngày tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó
là cái trạng thái của pháp môn Tứ Niệm Xứ mấy con.
Cái người tu
Tứ Niệm Xứ là cái trạng thái đó. Và một cái người mà nhập định mà xuất cái định
ra thì họ cũng ở trong cái trạng thái đó rồi từ trạng thái đó họ nhập định. Như
mấy con đọc cái bài kinh Niết Bàn mấy con nghe đức Phật nhập Sơ Thiền, rồi xuất
Sơ Thiền mới nhập Nhị Thiền, rồi xuất Nhị Thiền mới nhập Tam Thiền, xuất Tam
Thiền mới nhập Tứ Thiền, xuất Tứ Thiền mới vào Niết Bàn mà nhập diệt.
Vậy thì xuất
cái Sơ Thiền đức Phật ở trạng thái nào? Đó là trạng thái tâm bất động. Rồi từ ở
chỗ trạng thái tâm bất động của Tứ Niệm Xứ đó, đức Phật mới nhập vào Nhị Thiền.
Nhập vào Nhị Thiền rồi đức Phật mới xuất ra khỏi cái trạng thái của Nhị Thiền mới
nhập vào cái trạng thái bất động tâm của mình. Ở trạng thái đó rồi nhập vào Tam
Thiền, Tứ Thiền. Cho nên ra khỏi Tứ Thiền nhập vào Niết Bàn, tức là trạng thái
Niết Bàn. Các con thấy chưa?
(12:19) Đó
là một cái cách thức mà cái người Phật tử phải thông suốt cái đường đi của đạo
Phật rất là rõ ràng cụ thể. Chẳng hạn bây giờ mấy con vào, mấy con trở thành một
người Phật tử thì mấy con phải thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Mà khi mấy con thông suốt
thọ Tam Quy, Ngũ Giới thì mấy con phải thông suốt những oai nghi, đức hạnh của
đức Phật, đó là Phật Bảo.
Kế đó thì mấy
con quy y Pháp Bảo thì mấy con phải thông suốt pháp nào đem lại lợi ích cho người
cư sĩ? Thì đầu tiên người ta dạy các con pháp tu Tứ Chánh Cần. Người ta trang bị
cho các con năm cái giới, giới đức như hồi nãy Thầy nói. Năm cái giới: Giới sát
sanh, Giới tham lam trộm cắp, Giới tà dâm, cái Giới không vọng ngữ, cái Giới
không uống rượu. Đó là năm cái giới. Khi năm cái giới đó mấy con thật thông suốt
được những cái đức giới đó rồi thì mấy con áp dụng vào cái pháp Tứ Chánh Cần.
À mấy con ngồi
lại, mấy con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự".
Bởi vì khi mà người ta quy y Pháp là người ta dạy cho các con phải thông suốt
cái pháp của mấy con tu. Chứ không thể dạy cho mấy con tu theo cái người tu sĩ.
(13:29) Cái
người tu sĩ người ta tu những cái pháp nào thì người ta đã đến cái giai đoạn mà
người ta thọ mười giới để trở thành tu sĩ hoặc là thọ hai trăm năm chục giới để
thành một cái người tu sĩ thì người ta dạy tu khác. Bởi vì người ta, khi người
ta vào thọ Tam Quy, Ngũ Giới, thì như các con là cư sĩ, người ta đã tu cái pháp
Tứ Chánh Cần nó rất là chuyên cần. Nhưng khi mà cái người tu sĩ là người ta đã
bỏ hết cuộc đời rồi, người ta bước qua một cái lớp khác chứ không phải người ta
còn tu cái pháp của người cư sĩ.
Còn bây giờ
người tu sĩ họ chưa tu được cái pháp đầu tiên là Tứ Chánh Cần và họ chưa giữ
gìn được năm giới, thì các con thấy hầu như tất cả các thầy bây giờ năm giới
chưa hẳn đã giữ trọn. Chưa giữ trọn mấy con. Có thầy còn uống rượu, có thầy còn
hút thuốc thì làm sao mà giữ trọn? Các con thấy chưa? Còn phạm giới mà. Có thầy
còn … nếu mà nói về Sa di, Thập Giới Sa Di, một người mới vào trở thành một tu
sĩ Sa Di thôi vẫn còn cất giữ tiền bạc, vẫn còn ăn uống phi thời thì làm sao mà
tu tập được? Các con thấy chưa?
Các con là
cư sĩ các con không có những cái Giới ăn phi thời, còn tu sĩ là thêm những cái
Giới ăn phi thời. Cho nên người tu sĩ mà còn ăn ba bữa là không có tu được cái
gì cả. Không làm chủ được cái ăn thì còn làm chủ được cái gì nữa mà tu? Các con
hiểu?
(14:51) Còn
mấy con thì chỉ có năm Giới, năm Giới thôi không có những cái giới này. Cho nên
mấy con còn quyền cất giữ tiền, còn ăn uống ngày ba bữa. Nhưng người ta sẽ dạy
mấy con ăn ba bữa không được ăn phi thời, không được ăn lặt vặt. Các con là cư
sĩ mà ăn lặt vặt, lát ăn cái bánh, lát ăn trái chuối, lát ăn cái này kia thì
không được, tới giờ ăn thì mấy con ăn trong cái giờ đó mà thôi. Đó là mấy con
phải sống cái hạnh của một người cư sĩ, mà người cư sĩ là một cái người đệ tử của
Phật rồi, ăn uống phải điều độ, ăn uống phải có giờ giấc, chứ không phải là ăn
lặt vặt. Cho nên người cư sĩ bắt đầu người cư sĩ rất tốt, không ăn lặt vặt nữa.
Chứ còn ngày ba bữa thì mấy con vẫn tự nhiên ăn ba bữa, sáng mấy con điểm tâm,
rồi trưa ăn bữa cơm chính, hoặc là chiều mấy con ăn một bữa tiểu thực nhẹ cũng
tốt rồi, không có gì hết.
Còn trái lại
người tu sĩ không được. Trưa ăn bữa thôi. Bởi vì mình tu sĩ mình bỏ hết, mình
không có làm, mình không có làm ra của cải, không có làm ra cơm nữa thì mình chỉ
còn đi xin. Đi xin ăn mà xin nhiều bữa làm sao người ta có cho mình ăn? Các con
hiểu điều đó. Cho nên người tu sĩ chỉ ăn một bữa thôi. Mà chính ăn một bữa lại
giải thoát mấy con.
Sáng khỏi mất
công nhai nuốt, khỏi mất công rửa bát, rửa chén. Chiều cũng khỏi mất công rửa
bát, rửa chén, chỉ có cái bình bát đi xin ăn. Tất cả mọi thực phẩm người ta bỏ
vào trong cái bình bát. Về ăn xong rồi rửa bình bát, có cái muỗng với cái bình
bát thôi, không có mâm, đĩa, bàn, cỗ… lung tung rất là cực khổ, phải rửa bát,
rửa chén, rửa này kia đủ thứ rất là vất vả. Vì vậy ngay cả cái ăn mà không giải
thoát thì còn tu giải thoát được cái gì?
Cho nên cuộc
đời của Thầy lúc nào cũng có cái bát, tới giờ trưa ai cho ăn gì ăn, đến đó thì
Thầy chỉ xớt vừa đủ ăn cơm và đồ ăn trong một cái bát của mình rồi thì về thất
của mình ngồi ăn với một cách tỉnh giác hẳn hoi, ăn từng miếng, từng món ăn.
Không tham đắm món ngon mà cũng không chê món dở. Ăn để sống. Lúc nào cũng tỉnh
giác, để làm chủ được cuộc đời, mấy con. Rồi mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét