412- HỌC PHẢI ĐI ĐÔI VỚI
HÀNH
(58:37) Trưởng
lão: Hôm nay mấy con được nghe Thầy nói về đạo đức. Thầy sẽ dạy đạo đức rõ
ràng, từng đức hạnh, từng cái hành động đạo đức để chúng ta cùng sống đạo đức;
cùng chia sẻ, cùng tha thứ những lỗi lầm của người khác; cùng chia sẻ những nỗi
khổ của người khác; cùng thương yêu, cùng ban tình thương chúng ta đến mọi người.
Đức Hiếu Sinh là đức hàng đầu. Mà trong giới luật của đạo Phật dạy chúng ta là
giới luật Không Giết Hại Chúng Sanh, tức là không làm đau khổ chúng sanh. Và
trong Tứ Vô Lượng Tâm thì lòng từ bi, lòng thương yêu là đầu tiên. Tứ Vô Lượng
Tâm mà, có lòng thương yêu thì nó mới có lòng buông xả, mới có lòng buông xả
thì mới có lòng hoan hỷ, mới có lòng vui.
Các con thấy,
đạo Phật luôn luôn lúc nào dạy chúng ta cũng trên sự thương yêu. Trên sự thương
yêu thì phải có sự bình đẳng của sự sống. Nếu chúng ta không thấy sự sống là
bình đẳng thì sự thương yêu của chúng ta chưa thấm, chưa thấm sâu mấy con.
Cho nên, hôm
nay ráng học, nhớ pháp Như Lý của Thầy. Mà tự mấy con cứu khổ, Thầy chỉ ban cho
mấy con cái pháp, cái pháp vàng. Tự mấy con cứu lấy mình. Các con có tin không?
Tin, thì mấy con sẽ tự cứu mấy con. Mà không tin thì mấy con sẽ chịu lấy, thì
phải tốn tiền đi bác sĩ đi bệnh viện. Rồi mấy con phải chịu năm mười ngày phiền
não đau khổ trong lòng, rồi lần lượt thời gian sẽ xóa nhòa. Làm cho cái lòng buồn
phiền mấy con vơi dần đi. Còn trái lại có pháp Như Lý Tác Ý thì ngay tức khắc
tâm mấy con sẽ bình an, an vui, thanh thản mấy con, bất động. Mấy con nhớ kỹ!
(1:00:31) Bây
giờ, Thầy đã nói đã dạy mấy con, nhưng đây là lý thuyết. Còn thực hành thì chờ
có trường lớp. Thầy không những dạy lý thuyết suông, mà bắt mấy con phải ngồi
thực hành đưa tay ra vô như thế nào? Có đúng không? Các con hiểu, phải thực
hành chứ!
Một người học
võ mà chỉ lý thuyết, ờ nói nào là đường võ này đường võ kia mà không múa tay
múa chân, mấy con ra múa tay múa chân trật lất hết hà. Có đúng không mấy con? Mấy
con thấy học võ không? Có phải không?
Bây giờ học
là phải có lý thuyết, lý thuyết rồi phải có thực hành. Phải có thực hành. Mà có
thực hành thì phải có một cái sân võ, phải có một cái trường lớp. Ví dụ bây giờ
mấy con đây, bây giờ muốn mà tập đàng hoàng thì mấy con phải ngồi kiết già xuống
đây ngồi hết đây, xung quanh đây, phải không? Mà đông như thế này chật chội làm
sao ngồi?
Rồi bắt đầu
bây giờ đó, mấy con mới tự, Thầy dạy tác ý như thế nào. "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự" như thế nào. Thì mấy con sẽ ngồi coi
thử coi như thế nào. Thì mấy con ngồi thì Thầy coi thử mấy con ngồi đó đúng
cách thức ngồi không. Không đúng, sửa lại. Và đồng thời mấy con đưa tay ra vô
cách thức này không đúng phải đưa như thế này, thế này. Thì đó là thực hành. Có
phải không? Mà thực hành đúng thì mấy con sẽ nhiếp tâm được. Mà thực hành sai
thì mấy con nhiếp tâm sao được. Có đúng không? Học lý thuyết suông đâu được. Học
lý thuyết còn phải thực hành chứ.
Cũng như bây
giờ, một người học sinh học toán thì bây giờ phải áp dụng để làm bài toán để
đáp số cho đúng chứ. Như vậy mới thông suốt được cái bài toán chứ. Còn bây giờ
học lý thuyết không mà không áp dụng bài làm, thì về đó chắc mấy con không biết
gì đâu. Có phải không? Cái gì nó cũng vậy mấy con. Học thì phải có thực hành,
mà có thực hành thì nó mới có kết quả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét