411- ÁP DỤNG ĐẠO ĐỨC VÀO ĐỜI
SỐNG ĐỂ ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO MÌNH VÀ CHO NGƯỜI
(50:48) Trưởng
lão: Đạo Phật đâu có khó mấy con. Nó có phương pháp nó có hẳn hòi. Nó không
khó!
Nhưng bây giờ
mà trường lớp mà có đủ. Có giảng viên, có người tu chứng để đứng ra dạy mấy con
đó thì chưa có đủ. Cho nên, Thầy nói cô Út là cất mấy cái lớp học ngoài ruộng
kia kìa. Mấy con đi ngang mấy con thấy mấy cái lớp đang xây không?
Nó là những
cái lớp học dạy cho mấy con từ Giới luật, Thiền Định cho đến Trí tuệ. Để làm
gì?
Để những người
mà Thầy đào tạo, bây giờ ví dụ Thầy trắc nghiệm cho các cô là đào luyện cho các
cô tu làm chủ được sống chết của mình. Thì các cô sẽ là những người đứng lớp dạy.
Chứ một mình Thầy mà đứng lớp, nay lớp này, mai lớp khác. Đứng lớp dạy vậy Thầy
làm sao dạy nổi mấy con? Phải có nhiều người. Bên nam cũng vậy. Cũng có nhiều
người đứng lớp.
Không những
dạy ở đây, mà con có ở những nơi khác nữa. Nó không phải dạy riêng cho những
người tu của chúng ta không đâu, mà dạy cho bà con xung quanh xóm chúng ta đến
đây học đạo đức. Học đạo đức, bởi vì cái đạo đức này là cái điều lợi ích rất lớn
cho con người. Nếu trong xóm này học đạo đức thì không còn trộm cắp, không còn
tham lam, không còn tệ nạn xã hội, không còn có người uống rượu say xỉn, mà
không có bạo lực gia đình, đánh vợ đập con. Nghĩa là Thầy bảo đảm mấy con rằng
tất cả những bà con ở trong xóm mà đến học lớp đạo đức nhân bản chỉ có năm cái
đức mà thôi, chứ đâu có nhiều. Nhưng một năm học một cái đức mà năm năm học năm
cái đức. Thì như vậy nó thấm nhuần. Thì trong cái xã này không còn trộm cắp,
không còn cướp của, không còn bạo lực gia đình, không còn rượu chè say xỉn, bài
bạc. Tất cả mọi cái này đều vắng bóng.
Con học, không
lẽ tui học đạo đức rồi bây giờ tui còn làm cái điều đó, thì tui đâu phải là con
người, tui là con thú vật chứ đâu phải là con người. Khi họ chưa học thì người
ta chưa biết đạo đức như thế nào. Nhưng mà học rồi, thấy anh còn uống rượu người
ta biết: Anh sao lạ lùng, học đạo đức mà không chịu chấm dứt cái tật uống rượu
đó đi. Uống rượu là hại thân anh, hút thuốc là hại thân anh. Đem đến cái sự bệnh
tật, đem đến cái sự căng thần kinh anh chửi mắng vợ con, anh ra gì? Anh là con
người hay là con thú?
Bao nhiêu
cái học đạo đức rồi, người ta lấy đạo đức của Thầy ra mà người ta nói cái người
mà thấy mà xấu hổ. Mà thấy xấu hổ thì dám uống rượu không?
Mà ở trong
cái xóm ấp này cấm bặt. Nghĩa là cô bác đừng có hành cái nghề bán rượu. Bán rượu
là đem lại sự tai hại cho con cháu của chúng ta trong xóm ấp. Dẹp hết đi. Phải
không? Bây giờ ở đâu bán bán chứ ở trong xóm chúng ta không bán. Nhất định là
không làm cái nghề đau khổ này. Khi học đạo đức Thầy dạy Thầy chỉ dẫn cho họ rõ
ràng mà.
(53:41) Có
ai mà muốn đem cái đồng bạc mà bao nhiêu người đau khổ cho một đất nước này
không? Vậy mà có người muốn lấy đồng bạc mà đem đến sự đau khổ cho dân tộc đất
nước này. Đó là những kẻ buôn bán thuốc phiện lậu. Có không mấy con? Đó là những
người bán rượu, bán thuốc lá. Có gì đâu, điểm mặt họ. Mấy người lấy đồng bạc
này mấy người sống mấy người hạnh phúc lắm sao? Bao nhiêu con cháu của máy người
nghiện ngập, mấy người thấy khổ không? Nó nghiện rượu, nó về đánh vợ đập con
nó, có đau lòng không?
Đạo đức đâu
cho phép, một con người phải thông minh, phải biết cái đó là tai hại. Thì đâu
lý nào mà chúng ta lại nhiễm ô những cái điều đó. Đó, cho nên vì vậy mà học đạo
đức rồi thì mấy con sẽ thấy, hạnh phúc lắm mấy con. Thầy tin rằng nền đạo đức của
Phật giáo sẽ được phổ biến không những trong đất nước của chúng ta mà cả thế giới.
Đâu phải chỉ
có Việt Nam chúng ta uống rượu đâu. Tây, Mỹ cũng uống rượu chứ đâu phải tụi nó
không uống rượu đâu. Cho nên cả thế giới đều không uống rượu. Và tất cả những
nhà máy mà sản xuất rượu, dẹp! Làm cái nghề khác mà sống, đừng có làm cái nghề
mà tai hại cho thế hệ này cho đến thế hệ khác. Đó là những cái điều mà cần thiết
con.
Người ta chỉ
nghĩ đến cái lợi, người ta cho làm những cái nhà máy để sản xuất ra cái lợi.
Nhưng mà người ta không ngờ cái tai hại rất lớn. Bạo lực gia đình cũng do say xỉn,
cũng do rượu chè mà ra, chứ đâu phải là cái chuyện thường. Cho nên Thầy nói đó
là một cái điều cần thiết để mà chúng ta học đạo đức.
Chúng ta được
an vui, mọi người chúng ta được an vui thì đó là mới hạnh phúc. Chúng ta được
an vui mà mọi người xung quanh khổ đau thì chúng ta hạnh phúc được không? Cuộc
sống chúng ta là cuộc sống tập thể, chứ không thể chúng ta sống riêng lẻ một
mình. Thế mà chúng ta cướp giật của người ta để làm cho mình sống. Để hạnh
phúc. Từ cái chiếc bông, từ cái chiếc nhẫn, từ cái xách mà người ta dám đạp,
dám xô người khác ở trên xe để mà ta giật lấy. Thiệt là tàn nhẫn, ác độc. Đúng
là con người thiếu đạo đức mấy con. Người ta đâu có kể thân mạng của kẻ khác.
Chết sống, mặc! Chỉ có cần một chỉ vàng, một vài triệu bạc ở trong xách đó mà
thôi. Đó là thiếu đạo đức.
(56:01) Sự
sống của con người quý giá vô cùng không thể nào mà lấy lại được. Một ngày
trong cuộc sống chúng ta được sống là hạnh phúc vô cùng mấy con. Thấy con ngồi
trước mặt Thầy được bình an, không đau bệnh là hạnh phúc Thầy biết bao nhiêu.
Các con tưởng người khác đau bệnh là các con sung sướng đâu. Họ rên la, chúng
ta chịu sao nổi mấy con.
Có một sinh
viên khi bước vào bệnh viện Chợ rẫy để thăm người thân. Thì có một bà chạy ra
nói với cậu sinh viên: “Cậu ơi cậu có tiền cậu cho tui năm trăm để tui
đóng tiền cấp cứu con tui để không nó chết. Không có tiền người ta không cấp cứu
được nó sẽ chết”. Thì cậu sinh viên này cậu móc năm trăm cho liền, cậu
không nói gì hết. Nhưng khi cậu vào bệnh viện thăm người thân cậu thì có một
người nói, cậu bị người ta lừa đảo, chứ không có đứa trẻ nào mà cấp cứu hết.
Thì cậu sinh viên này trả lời như thế này: “Cháu rất mừng là vì không
có đứa trẻ nào cấp cứu, không đứa trẻ nào chết. Cháu bỏ năm trăm để mà giúp cho
đứa bé không chết. Mà được biết không có đứa bé chết, không có đứa bé cứu cấp
là cháu mừng. Chứ cháu đâu có nghĩ là cháu bị lừa đảo”. Các con hiểu?
Nghĩa là
chúng ta khi làm một điều là chúng ta thực hiện lòng thương yêu của chúng ta là
chính chứ không phải bị lừa đảo là chính. Đức Hiếu Sinh mấy con! Cậu sinh viên
thực hiện đúng Đức Hiếu Sinh và buông xả. Thay vì người ta nghe nói lừa đảo là
mình bức tức chứ gì. Không, cậu sinh viên nói: “Chỉ nghe không có đứa
trẻ cấp cứu, không có đứa trẻ chết là cháu mừng. Coi như cháu đã cứu được đứa
trẻ”. Đó là hạnh phúc đó. Các con thấy, từ cái chỗ này mà chúng ta hiểu biết
được những cái điều quý giá như vậy thì chúng ta hãy thương yêu hãy giúp đỡ mà
đừng sợ người khác lừa đảo mình.
Năm trăm, ba
chục, bốn chục có nhằm nhò gì mấy con. Có sống được đời chúng ta đâu? Nhưng mà
chúng ta thực hiện được cái lòng thương yêu của chúng ta là quý lắm rồi. Cái
tình thương yêu chúng ta bằng hành động của chúng ta. Bằng cái mồ hôi nước mắt
của chúng ta đối với cái sự đau khổ của người khác gấp trăm ngàn lần. Cho nên,
cuộc sống của chúng ta cuộc sống của mọi người là quý vô cùng mấy con. Là quý
vô cùng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét