413- MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ CĂN
CƠ, ĐẶC TƯỚNG KHÁC NHAU
(01:02:18) Trưởng
lão: Cho nên hôm nay, Thầy nói rồi mấy con về tập. Tập thử, tập thử nó thấy
không biết tu tập đúng hay sai. Thôi ngày mai tui sẽ đến tui xin Thầy, con sẽ
ngồi đây con tập thử coi con làm vậy coi được hay không? - Được, thì như vậy Thầy
nói: Được thôi bây giờ về cứ tập, tập như vầy, như vầy, vầy, vầy thì sẽ kết quả.
Nên Thầy nói lý thuyết phải thực hành. Thực hành thì phải có lý thuyết. Không
hiểu làm sao mình thực hành, hiểu rồi phải thực hành. Thực hành nó mới có rút tỉa
từ kinh nghiệm bản thân của mình. Mỗi người có một cái đặc tướng riêng, chứ
không phải người nào giống người nào. Các con cứ xem đi, có bây giờ trong cái
phòng học của chúng ta như thế này nè, có mặt người nào giống người nào không?
Không có mặt người nào giống người nào. Như vậy đặc tướng nó cũng phải vậy chứ
sao. Các con cứ nhìn đi, có người nào mà giống như hai giọt nước không? Có phải
không? Không có đâu.
Cái mặt sao
lại nhân quả nó hay quá. Phải không? Nó không bao giờ nó cho cái mặt nào giống
mặt nào hết. Cho nên, hai anh em đồng sanh đôi nhau, rất giống nhau, nhưng mà
làm cho chúng ta nhận được người đó, sao cái người kia không có nốt ruồi đây mà
người này có nốt ruồi. Do đó, nhận hai cái giọt nước này có nốt ruồi. Mà có nốt
ruồi là tức là có cái đặc tướng riêng rồi mấy con. Phải không? Có như vậy người
ta mới không lầm anh với em nó chứ. Không khéo rồi hai người này giống nhau quá
người ta lầm sao. Mà cả một thế gian này mà trùng như vậy chắc chắn là phải lầm
thôi. Đó, cho nên hay thật hay. Không có cái người nào mà giống với người nào hết.
Nó hễ mà nó
giống nhau cái bắt đầu nó cho cái bệch vầy cái là khác. Cái người kia cũng giống
mình mà không có cái bệch, mình có cái bệch. Có phải không? Đó thấy không. Còn
không ấy, nó cái lỗ tai mình vầy, cái người kia nó cũng giống vầy, mà lỗ tai
hơi mình hơi đùn xuống chút vầy. Xét qua cái mặt này cái lỗ tai này khác lỗ tai
kia khác. Hai người này giống nhau chứ nó chưa giống. Nó có cái điểm ở trong đó
mấy con. Cho nên vì vậy đó là cái đặc tướng của con người. Dù là sinh ra cùng
trong bào thai của mẹ, mà sinh đôi nữa, một lượt nhau nữa. Mà kẻ trước người
sau nó đã có khác nhau rồi.
(01:04:23) Đó
thì như vậy mấy con thấy, cho nên tu tập người ta phải tu theo đặc tướng chứ.
Đâu giống nhau. Mà bây giờ nó không giống nhau thì mình phải làm sao? Phải tập
theo cái kinh nghiệm bản thân của riêng của từng người. Cho nên, Thầy dạy người
này tu tập, người này đem lại dạy cho người kia làm như Thầy, trời đất ơi dạy
theo cái đặc tướng của cô tui tu sao cho nổi đây. Có phải không mấy con?
Chỉ có Thầy
mới biết. Thầy nghiệm, cái đặc tướng người này đó là phải tu như vậy cho nên
cái người này họ thở cái hơi thở dài chậm. Còn người kia bắt đầu thở dài chậm
sao nghe tui tức ngực, lồng ngực quá trời vậy. Mà sao người này lại không tức
ngực? Các con thấy tùy cái đặc tướng người ta mà.
Cái người
này thì người ta hít vô thở ra người ta nghe không rối loạn hô hấp. Mà người
kia hít vô thở ra hơi cái hô hấp, nghe nó tức ngực, nghe nó nhức đầu. Thì như vậy
là người ta, cái đặc tướng người ta đâu có tu cái đó được. Mà mình cứ bắt người
ta tu. Thì như vậy, ai mà tu chung chung nhau một pháp là cái người đó không
bao giờ đi sâu được mấy con.
Như cùng
cánh tay nhưng mà cái người đưa nhanh, một người đưa chậm. Cùng hơi thở mà thở
bình thường, người thở dài, người thở ngắn. Chứ không thể nào giống nhau được.
Đó, tu tập như vậy mấy con.
Phật tử 2: Thưa Thầy, ba giờ rồi.
Trưởng
lão: Tới giờ rồi hả con?
Bây giờ Thầy sẽ ra ngoài đó. Mấy con có hỏi Thầy gì thêm không? Đặng Thầy ra
ngoài đó con.
Phật tử 1: Thầy đến giờ ra, chúng con muốn hỏi
rất nhiều điều.
Phật tử 2: Thôi cho Thầy ra kiểm tra.
Phật tử 1: Thôi Thầy ra kiểm tra đi ạ.
Trưởng
lão: Ờ, để Thầy kiểm
tra con. Rồi chừng nào con về?
Phật tử 1: Thứ ba ấy ạ. Tối mai chúng con về ạ.
Thì tối nay chúng con xin gặp Thầy nữa được không ạ?
Trưởng
lão: Bây giờ con có
gì đó con ghi.
Phật tử 2: Ghi vào thư.
Trưởng
lão: Con ghi vào
thư. Rồi nếu mà có điều kiện mà rảnh thì Thầy sẽ tối Thầy đến gặp. Mà không rảnh
thì con đưa thư Thầy trả lời. Như vậy Thầy trả lời. Mấy con có ai thắc mắc gì
đó, thì mấy con cứ viết thư. Rồi bắt đầu đây…
Phật tử 3: Hỏi câu ngắn thôi.
Trưởng
lão: Rồi câu ngắn
đi.
Phật tử 3: Ví dụ nói: “An tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay ra” thì sau khi nói hết rồi mới đưa tay ra?
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Phật tử 3: Dạ!
Trưởng
lão: Cái đó là cái lệnh
rồi.
Phật tử 3: Con xin hỏi một câu nữa.
Trưởng
lão: Rồi, rồi ráng về
tập. Vậy thôi.
Phật tử 1: Thưa Thầy, chúng con ở Bắc chúng
con có chút tịnh tài với lòng thành kính chúng con kính gửi cúng dường Thầy. Để
là thọ chúng con (01:06:18 không nghe rõ) công đức.
Trưởng
lão: Ờ, Thầy nhận.
Thôi bây giờ con sẽ gởi lại cô Út, cô Út cô sẽ lo cho Tu viện ở trong này cho
quý cô, quý thầy.
Phật tử 1: Dạ vâng ạ!
Trưởng
lão: Thầy xin cảm ơn
con, con! Thôi bây giờ Thầy ra, mấy con còn hỏi điều gì không?
Phật tử 3: Con cũng muốn hỏi, nhưng mà thôi
con xin phép. Thầy ra…
Trưởng
lão: Ờ, được rồi.
Phật tử 1: Con rất muốn hỏi một điều, chúng
con vào đây chỉ ở có một ngày thôi, thì tối chúng con xin phép để gặp Thầy.
Trưởng
lão: Rồi, rồi. Cứ viết
thư đi con. Cái gì hỏi mấy con ghi vô. Rồi Thầy sẽ trả lời, nếu mà tối nay có
điều kiện Thầy sẽ gặp lại mấy con.
Phật tử 1: Vâng ạ!
Trưởng
lão: Để trực tiếp,
Thầy còn muốn Thầy kiểm tra mấy con ngồi tập từng tự coi làm coi được không
đây. Chứ ở đó…
Phật tử 3: Bữa nay Thầy cũng bận thành ra con
có con không hỏi…
Trưởng
lão: Ờ, để Thầy đào
tạo số người rồi họ sẽ phụ Thầy mấy con. Cho nó được. Rồi thôi bây giờ Thầy ra
con.
Phật tử 2: Với lòng mong muốn, rất muốn Thầy dạy
Phật pháp nhưng vì thời gian có hạn, không biết nói gì hơn chúng con xin chắp
tay xá chào Thầy.
Trưởng
lão: Rồi mấy con, Thầy
đi con.
Rồi Thầy ra
con.
À, Thầy xin
chào mấy con.
Phật tử 1: Dạ, chúng con xin kính chào Thầy.
Trưởng
lão: Rồi bây giờ đi
đường nào mấy con?
Phật tử 2: Dạ con thưa Thầy, đường đi.
Trưởng
lão: Đi đây phải
không? Rồi nhé.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét