Thứ Tư, 17 tháng 5, 2023

379- CÚNG DƯỜNG TAM BẢO SAO THIẾT THỰC

 

379- CÚNG DƯỜNG TAM BẢO SAO THIẾT THỰC

(11:50) Phật tử 1: Dạ. Con kính thưa Thầy là ví dụ như mình gọi là cúng dường Tam Bảo, thì cái tiền cúng dường Tam Bảo đó, cô Út có được quyền lo cho bên bển không Thầy?

Trưởng lão: Có chứ con. Bởi vì ở trong cái Phật, Pháp, Tăng, thì trong cái Tăng bảo đó là nó nhằm cho những người tu mà. Nhưng mà các cụ về đây dù là dưỡng lão, cũng là những người tu chứ làm sao mà không tu. Học đạo đức, học giới luật của Phật rồi sống đời đạo đức, rồi ngồi giữ "tâm bất động, thanh thản, an lạc" rõ ràng là các cụ đều tu hết chứ, thì đó là Tăng Bảo rồi.

Cho nên dù là cúng dường Tam Bảo, nhưng mà sự thật mình trang trải ra mình làm. Từ cái nhà, cái thất đều là lo cho Tăng Bảo hết. Đó là Tăng Bảo. Con phải hiểu rộng cái này. Nó là cái Tu viện rồi thì nó là Tăng Bảo rồi, nó thuộc về Tăng Bảo. Một cái vị, một người tu sĩ cũng là Tăng Bảo, mà một người cư sĩ vào đây tu hành cũng là Tăng Bảo đó. Người ta đi vào cái tu tập mà, nó Tăng Bảo đó con.

Phật tử 1: Dạ, vậy từ nay có gì con để gọi là cúng dường Tam Bảo là nó đủ nghĩa rồi thưa Thầy ha?

Trưởng lão: À, nó đủ nghĩa đó con.

Phật tử 1: Dạ. Chứ con cũng nhiều lúc là con cũng không có biết là những cái việc gì là mình cần, việc gì mình chưa cần đó Thầy. Cho nên con muốn làm cái việc gì đó, đưa một cái là nó chung để cho cô Út có thể toàn quyền quyết định để lo.

Trưởng lão: Đó, đúng như vậy đó con. Nghĩa là toàn quyền quyết định lo hết. Mà trong đó Phật Bảo, Pháp Bảo, rồi Tăng Bảo. Pháp bảo bây giờ cô Út cần, cái số tiền con gửi thì in kinh sách là Pháp Bảo chứ sao, để phổ biến cho mọi người biết thì đó là Pháp Bảo.

Bây giờ về Phật Bảo, về Phật Bảo thì trong khi đó có một cái tượng cốt nào của Phật bị hư, hay hoặc là sơn phết lại thì người ta sẽ sơn phết lại. Người ta làm đó là về Phật Bảo để di tích, để nhớ ơn Phật. Mà về Tăng Bảo là từ cái tu sĩ cho đến cư sĩ vào đây là tu, chứ vào đây đâu có nghĩa là vào đây đi chơi được.

Ở đây rồi thì kể như là tu chứ không có còn gì nữa hết. Dù không muốn, người ta cũng hằng ngày người ta dạy bảo mình cách thức này kia, là mình cũng phải sống theo cái nếp sống đó, thì tu đó, nếp sống của Tu viện. Cho nên là tu hết.

Không có ai mà nói: "Tôi vô đây tôi chơi được hết. Hay hoặc vô đây tôi đánh lộn được hết". Cho nên nó thuộc về Tăng Bảo rồi. Cho nên nói cúng dường Tam Bảo là nó đủ ý nghĩa. Nó mang đủ cái ý nghĩa của nó.

Thành ra ví dụ như con cúng dường Tam Bảo, mà bây giờ cần phải cất những cái nhà dưỡng lão, thì đó để cho các cụ về dưỡng lão là của các cụ mà. Là cụ về để ở đây vừa là an dưỡng, dưỡng cái tuổi già của mình, vừa học tập đạo đức, vừa tu để tâm mình bất động. Mình giúp cho các cụ như mình giúp ông bà của mình. Mà cúng dường Tam Bảo là cúng dường như vậy chứ nó có lợi ích. Nó thiết thực mấy con.

(14:48) Cho nên nó giúp đỡ với nhau để chúng ta. Cũng như bây giờ ở nhà của các cụ mà con cái nuôi nấng không bằng người ta đến Tu viện mấy con. Nhiều khi nó bắt các cụ coi chừng nhà nữa chứ. Rồi phải nhiều khi nó, các cụ mà còn khỏe khỏe một xíu, nó bắt coi con cháu nó, đặng nó đi làm.

Mà mình thương thì nó cột mình, ông bà mình thương con cháu, mình đâu nỡ bỏ. Để rồi ngồi đó coi chừng nó để cho nó đi làm, để không thấy tụi nó cũng khổ quá. Thương con mình mà, thành ra cứ ngồi đó mà giữ nhà với trông cháu nó thôi. Nuôi con đã rồi bây giờ tới nuôi cháu. Khổ lắm mấy con.

Nhưng mà có một nơi như vậy đó, các cụ về ở trong một tuần lễ, thấy thoải mái lắm. Nó không bị gò bó ở trong cái gia đình, nó không bị nhọc nhằn. Coi vậy chứ các cụ Thầy biết rằng ở trong gia đình từ cái ăn, cái uống, cái này kia, nó cũng giúp cho con mình hết đâu. Nó đi làm về cũng phải lo cho nó nồi cơm hoặc làm cái gì. Bởi vì cha mẹ phải thương con chứ làm sao bây giờ.

Nhưng mà cái người con thì họ cũng thương cha mẹ, nhưng mà họ không biết cách nào làm sao hết. Cho nên ở ngoại quốc nó bắt mấy ông cụ, bà cụ đi vào nhà dưỡng lão ở hết. Để ở đây để mấy cụ trông coi con cháu hết. Còn ở Việt Nam mình thì tới chết thôi, không có cái vấn đề đó.

Cho nên Thầy thấy ở Việt Nam mình sẽ có những cái khu an dưỡng cho các cụ mà tu tập. Các cụ cũng còn phải học chứ, lớn cũng phải học chứ. Học để hiểu biết Đạo Đức, để biết sống cái đời sống của mình, để biết thương yêu và tha thứ. Chứ không thì nó cô đơn quá, nó lớn tuổi rồi nó không có hòa hợp với cái giai đoạn của tuổi trẻ, thì mình thấy như là mình bị hất ra ngoài. Cho nên nó khổ, các cụ cũng khổ lắm. Cho nên vô đây tu rồi hết khổ, "tâm thanh thản, an lạc, vô sự" còn đâu mà khổ. Đó là cái nguồn an ủi rất lớn đó con.

Con vô thăm cái nhà dưỡng lão của Thị Nghè con thấy các cụ khổ thiệt chứ. Nuôi dưỡng vậy chứ khổ lắm đó con, không có cái phương pháp. Cái tâm ngồi đó nó dày vò mình dữ lắm đó con, khổ đau lắm. Còn ở đây có phương pháp, cho nên các cụ sống với cái "tâm bất động, thanh thản, an lạc".

Mỗi lần có cái tâm niệm nhớ về quá khứ cái gì đó, thì mau mau tác ý xả nó ra, để trở về với…​, mình nói như vậy. Tức là mình cứu các cụ đó, nhờ cái đó mà các cụ được an ổn.

(17:26) Phật tử 1: Dạ thưa Thầy con có nghe nói là mai mốt là mình xây xong mấy cái đó thôi, là mình xây vậy thôi chứ mình không có tô hả thưa Thầy?

Trưởng lão: Không con. Tô mình chỉ ở trong mình làm cho nó láng, cho nó sạch, mình tô ở trong, mình quét vôi cho sạch sẽ, nhưng ở ngoài không tô, không có làm.

Phật tử 1: Ở ngoài mà không tô lâu ngày nó mục làm sao thưa Thầy?

Trưởng lão: Chắc không mục đâu.

Phật tử 1: Dạ. Nó dễ mục lắm đó Thầy. Lâu ngày nó mục đó Thầy.

Trưởng Lão: Để Thầy nghiên cứu lại kỹ. Nếu không thì phải tô.

Phật tử 2: Dạ. Phải tô đó Thầy, để nó mục.

Trưởng lão: Con cũng phải suy nghĩ, gạch không lẽ đúc rồi mà không lẽ nó thành đất sét lại sao?

Phật tử 1: Dạ. Tại vì ở trên quê con đó Thầy, con cũng thấy mấy cái nhà nó cũng vậy đó Thầy. Lâu ngày, nước rong rêu đồ nó bám vô. Mấy năm là bắt đầu nó xuống cấp ghê gớm lắm đó Thầy.

Trưởng lão: Vậy nữa hả con?

Phật tử 2: Dạ. Có lớp trong tô rồi thì không sao.

Trưởng lão: Để Thầy nghiên cứu trở lại, chứ không khéo cái kiểu này không được. Nó sập đống gạch xuống.

Phật tử 2: Dạ. Nó sẽ hỏng đó Thầy, mình bỏ đầu tư ra.

Trưởng lão: Nó phí, bởi vì còn có một ít nữa mà mình lại không chịu tiếp thêm một chút nữa, để cho nó bảo đảm độ bền. Thì mình cố gắng thêm chứ cũng không gì. Nhưng mà mình nghĩ rằng nếu mà nó bền bỉ được, mình đúc được mà nó đừng có hư đó, thì mình để vậy càng tốt hơn. (Dạ) Không. Mấy con gợi ý cái điều đó, để Thầy gặp một vài vị kiến trúc sư hỏi thăm những cái điều này. Mấy ông này ổng học ở trường ra, mà nếu mà mấy ông nói trật là chết.

Phật tử 1: Dạ. Đúng rồi. Mấy ông là chính xác hơn đó thưa Thầy.

Trưởng lão: Chính xác đó con. Mình hỏi rồi mấy ông xác định cho mình biết là tô hay không tô thôi? Mấy ông nói cho tôi biết đi, mấy ông học ở trường ra mà, mấy ông tới chừng đó mà nó hư của tôi, tôi bắt thường mấy ông à. (Dạ)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...