380- CỐ GẮNG TU ĐỂ ĐỀN ĐÁP
TỨ TRỌNG ÂN
(19:22) Phật
tử 1: Thưa Thầy. Tụi con với anh Nam đây với lại cô ở đây, thì khi mà cô tới
đây, cô cũng mong muốn là học, thân cận Thầy được học hỏi cho đến ngày được đủ
duyên Thầy cho nhập thất tu. Hiện tại thì cô chưa có đủ cái duyên đó, cho nên
là cô cũng thường nói chung là lâu lâu mà có điều kiện mà gặp được cô thì cô
cũng khuyến khích anh em tụi con cũng là mình cố gắng làm theo lời dạy của Thầy
là sanh thiện, tăng trưởng thiện đó Thầy. Cho nên là ngày hôm nay thì anh em tụi
con được có mặt Thầy ở đây, thì mong Thầy chứng minh cho anh em tụi con là từ
nay sắp tới là tụi con sẽ cố gắng làm những cái việc phước thiện với khả năng của
anh em tụi con, mong Thầy hứa khả và gia hộ cho anh em tụi con.
(20:22) Trưởng
lão: Được rồi. Thầy thấy mấy con có cái tấm lòng tốt như vậy đó, để mình
còn giúp đỡ biết bao nhiêu người bất hạnh trong xã hội. Cũng như mấy cô về đây
tu rồi. Sự thật ra ở đây chỉ còn thọ dụng của công sức của quý Phật tử, của mọi
người đóng góp. Chứ Thầy đây Thầy có làm ruộng đâu mà lấy lúa về nuôi mấy cô nổi.
Cũng nhờ mọi
người một chút con, do đó thì Thầy chỉ mong rằng mấy cô tu được là đền trả cái
công ân đó, thâm ân đó con, ân đàn na thí chủ mà. Thầy bây giờ mà sống, còn hôm
nay còn ngồi được ăn bữa cơm là cái ân đó cũng đâu phải nhỏ. Bốn cái ân của
trong đạo Phật nó nói Tứ Trọng Ân mà. Bốn cái ân, thâm ân, ân Cha Mẹ, rồi ân Thầy.
Thầy dạy bảo dù là một thầy dạy mình tu hành, dù là một thầy dạy mình chữ
nghĩa, cho đến khi mình đỗ bác sĩ hay hoặc là đỗ tiến sĩ đi nữa, cũng những ông
thầy đó đều là cái ân thứ hai, thâm ân của mình hết. Nếu mà không có ông thầy
làm sao khai mở mình hiểu hết được cái sự hiểu biết được trong cái điều kiện
trong cái cuộc đời của mình, cái đó là cái thâm ân. Còn ân thứ ba là ân Tổ Quốc.
Ân thứ tư là ân Đàn Na Thí Chủ, công ơn của mọi người giúp đỡ mình. Mình trao đổi
với nhau qua lại lúc mình gặp những khó khăn người ta giúp đỡ, cũng là ân đàn
na thí chủ mà.
Cho nên vì vậy
mà cái ân nghĩa này thì mấy con cố gắng tu tập, Thầy sẽ theo dõi mấy con để hướng
dẫn mấy con tu đến nơi đến chốn mấy con, để mà đền đáp công ơn. Chẳng hạn bây
giờ con xả tâm được một nữa thì cố gắng xả tâm cho thật sạch, đến đổi mà "tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Mà Thầy đòi hỏi mấy con chỉ
có ba mươi phút, ba mươi phút mà làm không nổi, thì làm sao một giờ nổi phải
không?
Được ba mươi
phút rồi, thì Thầy khép vô cái khuôn khổ khác, để mà độc cư trọn vẹn, đi vào
cái sự mà từ một giờ đến hai giờ, ba giờ với cái Tâm Bất Động. Mà được sáu tiếng
đồng hồ bất động, thì Thầy hướng dẫn các con luyện nội lực, để có Tứ Thần Túc.
Chừng đó muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống khỏe quá. Nói thì dễ
nhưng tu là cả một cái vấn đề tu. Coi như ráng cố gắng mấy con.
Thầy nghĩ rằng
mấy con còn tu được mà, chưa có chuyện đến nỗi mà nói là tu hết sức mình. Tu
không có khó gì hết con, trong đầu mà nghĩ bậy bạ thì bảo: "Tâm bất
động, thanh thản, đừng có ham, cái thứ này thứ khổ nè". Rồi nó lui hết,
mấy con.
(23:14) Phật
tử 3: Dạ. Kính bạch Thầy sao cô Út con cũng không hiểu. Xin Thầy chỉ lại
cho con tu hành để con chỉnh cái chỗ mà hơi thở. Thêm nữa là có việc mà con muốn
trình với Thầy. Thí dụ như từ đây trở đi mà cái lúc mà con chưa có nhập thất
đó. Thầy kêu con qua thất đó, con…. Thí dụ như Hòa thượng, Thầy Thanh Từ đó Thầy.
Nếu mà Thầy có trăm tuổi thì Thầy cho con về để đảnh lễ Thầy tổ của con.
Trưởng
lão: Có chứ con. Về
thăm Hòa thượng, Thầy cũng về thăm chứ.
Phật tử 3: Còn lúc mà con đã nhập thất rồi thì
sao?
Trưởng
lão: À, nhập thất
thì thôi, giờ chỉ còn cứu mình chứ nhất định không đi. Cái giờ đó là giờ quyết
định rồi. Một là chết, hai là chứng đạo trong thất.
Phật tử 3: Bạch Thầy con cũng thật ra con hiểu
như vậy. Chứ còn con thì song thân con đã mất hết rồi. Anh em con thì tu bên
ngoại đạo hết, bên Cao Đài đó Thầy. Còn đây là Phật tử thuận thành thôi, mới
giúp con thôi chứ còn con không có ai nữa hết. Mô Phật.
Trưởng
lão: Đó cũng là cái
duyên con, con ráng tu. Nếu mà trong khi mình còn ở cái khu mình tu giới luật,
đức hạnh, mình xả tâm trong các đối tượng đó, Hòa thượng có mất mình cũng về
thăm, con. Cái ơn nghĩa của Hòa thượng cũng lớn lắm. Hoà Thượng cũng mong đem lại
cái con đường Thiền tông cho mình tu, để mà chứng đạo. Chứ không phải là Hòa
thượng cầu danh, cầu lợi gì hết. Rất vất vả cực khổ. Cho nên Hòa thượng
nói: "Hòa thượng nợ đàn na thí chủ nên phải cất mấy cái thiền viện
để mà hướng dẫn tu". Tức là có cái duyên chứ không phải là không
duyên đâu, nhưng mà con đường đi rốt ráo thì nó chưa được thôi. Tới phiên Thầy,
đệ tử của Hòa thượng, Thầy mới dẫn mấy con đi rốt ráo. Chứ không có để lừng chừng.
Cho nên mấy
con tu là đền đáp ơn của Phật, ơn của các vị Hòa thượng. Vì ngày xưa nếu mà
không có Hòa thượng Thiện Hoa thì làm sao mà có cái con đường Phật học mà bây
giờ mình biết. Có nhờ Hòa thượng Thiện Hoa, chứ cỡ không biết thì chắc bây giờ
Thầy cũng ngồi gõ mõ tụng kinh cũng như mấy ông Thầy đám thôi chứ hơn gì. Rồi từ
đó thì mấy con thấy, từ đó phát triển Thầy Thanh Từ dạy Thiền tông mới thấy rõ
ràng có cái hướng tu chứ. Chứ đâu có cái hướng học không như Hòa thượng Thiện
Hoa đâu. Con hiểu không?
Rồi bắt đầu
bây giờ nó mới đi vào thực tế, vào cái sự tu tập của mình, mới có phương pháp hẳn
hòi để làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Con thấy rồi từ từ, nó lần lần, nó triển
khai một cái hướng rất tốt đó. Cho nên những cái ơn của các vị Hòa thượng trước,
mình cũng vẫn biết ơn mà, không quên ơn đâu.
(26:13) Phật
tử 3: Dạ. Mô Phật. Kính bạch Thầy có một cái cô đó, cô tu ở Hòa thượng thầy
Nhất Hạnh đó, bạch Thầy. Cô xin Thầy vô tu trong thời gian cũng ngắn. Cô nói với
con là cổ tu cho biết vậy thôi. Có nghĩa là chỗ nào cô cũng tìm để tu cho biết.
Rồi cổ đọc
cái quyển của Thầy là: "Tạo Duyên Hóa Độ Chúng Sanh". Bạch
Thầy quyển đó con chưa có đọc. Có một lần cổ đem ra cổ nói với con như thế
này: "Sư ông ở đây", có nghĩa là cổ kêu Thầy bằng Sư
ông: "Sư ông ở đây nói Hòa thượng Thanh Từ tu chưa chứng". Thì
nói nặng quá nên con không muốn nghe cái điều đó. "Hiền huynh đọc
sách hiền huynh phải cân, phải thấy chứ đừng nói điều lung tung trong lúc đàm đạo.
Bởi vì mình tu chưa đến đâu hết. Tôi muốn nhịn ăn để mà xin Thầy ở trong này
thôi chứ còn tôi chưa có tu nên tôi không muốn nói đến mấy vấn đề đó. Hơn
nữa là coi lại cho kỹ đi. Chứ tại vì ai lại đem nói chuyện của mấy vị Tôn túc
mà đem ra nói".
Dạ con nói vậy
thôi. Dạ Bạch Thầy con nói như vậy được không Thầy?
Trưởng
lão: Được con. Con
nói vậy thôi.
Phật tử 3: Tại vì quyển đó con cũng chưa đọc bạch
Thầy.
Trưởng
lão: Chưa đọc hả
con? Thì đó là cái quyển mà khi thầy Chân Quang viết. Coi như là Thầy sau này
Thầy để lại cái tên là Tạo Duyên Hóa Độ Chúng Sanh.
Phật tử 3: Dạ.
Trưởng
Lão: Thật sự ra khi
mà Thầy tu xong rồi, Thầy thấy là chỉ có duyên của Hòa thượng Thanh Từ mới có đủ
cái duyên này, hóa độ chúng sanh thôi. Chứ còn Thầy bây giờ mà đi ra, dù Thầy
có tu chứng gì đi nữa, mà không có duyên của Hòa thượng, thì không thể nào độ
được. Hòa thượng có cái uy tín, hồi đó Hòa thượng dạy trong Phật Học Viện. Mà
Thầy có dạy ngày nào đâu, cứ học không à. Từ đó mà đi tu thôi. Còn Hòa thượng
được tạo từ các bậc Thầy, bậc Thầy dạy trong các Phật Học Viện. Rồi kế đó thì
Hòa thượng tu tập rồi mở mang Thiền tông, hướng dẫn. Từ cái uy tín chỗ dạy học,
cho đến cái chỗ mà dạy tu nó có cái thế. Và bây giờ Thầy là đệ tử của Hòa thượng
Thanh Từ, thì không có cách gì hơn là phải nương vào Hòa thượng Thanh Từ. Cho
nên những cái cuộc mà giữa Hòa thượng Thanh Từ với Thầy là thuật lại. Chứ đâu
có phải mà nói chuyện, nói xấu Hòa thượng. Mà sự thật ra bây giờ thử hỏi Hòa
thượng có làm chủ được như Thầy không? Bằng chứng cụ thể mà.
(28:26) Phật
tử 3: Mô Phật, bạch Thầy con cũng có nói cái điều đó ra với cái cô đó. Con
nói: "Huynh nói vậy chứ theo tôi, tôi thấy, tôi gần bên Hòa thượng
tôi thấy Hòa thượng chưa làm chủ được căn bệnh, nhưng mà mình nói làm cái gì.
Còn tu chứng hay chưa là tôi không biết điều đó. Nhưng Hòa thượng bị đau hay bị
bệnh thì vẫn đi bệnh viện, vẫn đi bác sĩ. Còn ở đây Sư ông ở đây không có. Thì
huynh hãy coi lại đi. Hoà thượng hết bệnh thì người ta chứng hay người ta tu
không chứng điều đó tôi không biết".
Dạ con có
nói với cái cô đó vậy thôi. Còn Thầy ở đây là tôi biết Thầy tu đắc quả A La Hán
tôi với người thân tìm Thầy cho đến nay. Thì con có nói lại với cái cô đó được
không vậy Thầy?
(29:06) Trưởng
lão: Bây giờ thực sự ra hôm trước Thầy có về thăm Hòa thượng. Nhưng Hòa thượng
được nghỉ ngơi, không có cho ai vào hết. Chỉ có Thầy mới vào được thăm thôi.
Hoà Thượng mệt lắm mấy con, nằm ở trên cái võng mà đưa tới, đưa lui mãi. Gần
đây Thầy đi dự cái khóa tổ chức cái Giới đàn cho chúng Tăng, Ni để thọ giới đó,
ở Tây Ninh. Thì ở trên đó có quý Hòa thượng, quý thầy về nói: "Hòa
Thượng hôm nay, Hòa thượng lẫn, quên rồi". Tội lắm, Thầy thấy Thầy của
mình chứ đâu phải ai.
Phật tử 3: Dạ. Mới đây hả Thầy?
Trưởng
lão: Mới đây thôi. Mấy
vị Hòa thượng về hồi bữa ở trên cái Giới đàn, ở trên Tây Ninh tổ chức ở trển.
Thầy về trên đó thì gặp quý Hòa thượng mới nói về thăm thì Hòa thượng không nhớ
ai hết. Tội lắm con, cái đầu óc nó dở lắm. Hỏi nói tên thôi, Hòa thượng ờ vậy
thôi, chứ còn không biết. Chứ hôm bữa mà hôm cách đây chắc khoảng ba năm Thầy về
thăm Hòa thượng đó thì đến Thầy xin đảnh lễ Hòa thượng thì Hoà Thượng còn biết
Thầy.
Phật tử: Biết hả Thầy?
Trưởng
lão: Biết con.
Hòa thượng hỏi: "Thông Lạc về thăm Thầy à?". Còn biết.
Thầy thấy
đúng là không làm chủ được, trông tội lắm. Hồi sáng này Thầy đi ra ngoài trường
hạ của Phật giáo tỉnh Tây Ninh tổ chức. Tổ chức cũng gần đây ở Trảng Bàng, Thầy
ra trường hạ thọ trai. Rồi ở ngoài đó thì quý thầy họ cũng hiểu biết tới Tu viện.
Có vị Thầy thì nói: "Tu giới luật khó quá, vô tu không nổi".
Còn một số
quý thầy cũng nói: "Ở trong tỉnh Tây Ninh mình may mắn có được Thầy
ở trong Tu viện Chân Như, chứ mà cỡ không có thì quý thầy mình chỉ tu cho hình
thức chơi vậy thôi, chứ thiệt ra không tới đâu hết". Họ biết hết,
mấy con. Tội lắm con.
Thầy dạy cái
lớp Giới luật, rồi Thầy cho bài làm cho thấy cái trình độ của quý thầy ở Tây
Ninh yếu lắm luôn. Chỉ có một vài người học mà thực hiện thì còn trả lời được
đúng, còn một số người họ chỉ biết tụng niệm. Học Phật giáo, tu theo Phật giáo
mà chỉ có biết tụng niệm không thì thiệt thòi quá. Tội lắm mấy con. Thầy đi trường
hạ thấy tỉnh Tây Ninh mình yếu quá.
Phật tử 1: Con thấy người ta đi về Tây Ninh phần
nhiều là người ta đi Tòa Thánh, đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng vậy con.
Tây Ninh mê tín nhiều.
(31:48) Phật
tử 4: Dạ kính bạch Thầy từ hôm mà con lên đây đến giờ đó, cũng một tháng mấy
rồi Thầy. Dạ nhưng mà con muốn gặp Thầy, để con trình cái việc của con. Nhưng
không có gặp được, không có đủ duyên đó bạch Thầy.
Trưởng
lão: Con viết thơ
đưa cô Út, Thầy kiểm tra. Thầy chắc ba bữa nữa Thầy qua Thầy kiểm mấy cô nữa
đó.
Phật tử nữ
4: Dạ. Mô Phật. Mấy
cô đã xuất gia rồi, còn con đó hả mới về đây, Thầy có kiểm không?
Trưởng
Lão: Thầy sẽ, nói
chung là Thầy lần lượt là Thầy cho mấy con khép vào khuôn khổ. Đã quyết tâm tu
rồi thì khép vô hết mấy con. Thầy dẫn dắt được đến nơi con, Thầy không có bỏ
đâu. Thầy bữa đó Thầy có nói Thầy sắp sữa Thầy lập cái Ni đoàn thứ hai. Cái Ni
đoàn thứ nhất này, Thầy cho rút vào thất tu. Cái Ni đoàn thứ hai Thầy mới thành
lập, Thầy đến Thầy làm lễ xuất gia cho các cư sĩ, cho đắp y vấn hết.
Phật Tử 4: Dạ. Con cũng muốn được như quý thầy
ở trong này. Thực sự là con sợ mình tu không kịp, rồi Thầy nhập Niết Bàn rồi
cái con không biết làm sao nữa hết, con cũng sợ lắm. Hôm trước con có trao đổi
điều đó với cô Út. Cô Út cổ dạy con là đừng nghĩ tới cái niệm đó nữa, hãy buông
xuống hết, mình tập buông xuống đừng có sợ.
Trưởng
Lão: Thầy đang lo mấy
con, không có bỏ đâu mấy con. Thực ra Thầy về bên Ni, Thầy thấy tội mấy con lắm,
không được gì. Bên nam thì người ta dễ hơn. Còn bên nữ mấy con khó.
Phật tử 4: Mô Phật. Tụi con xin đảnh lễ Thầy.
Thầy hoan hỷ, Thầy trụ thế cho thật dài lâu để cho tụi con được tu học cho đến
nơi, đến chốn. Dạ. Con xin đảnh lễ Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét