378- ĐỨC HIẾU SINH
(00:00) Trưởng
lão: Bây giờ mình làm theo tất cả mọi việc để vừa lợi ích cho mình, cho người
nữa con. Cho nên làm những việc từ thiện, tuy nhỏ nhỏ chứ cũng nói lên cái chỗ
mình chia sẻ cái tình thương của mình nữa, cái lòng thương yêu của mình. Mình
thấy người ta bất hạnh mình không nỡ mình làm ngơ, do đó mình thương họ con.
Cho nên tất
cả những cái hành động mà đạo Đức Hiếu Sinh, mình xin chấp nhận mình làm hết. Từ
đó nó sẽ thấm vào da thịt của mình, thì ai chửi không biết giận nữa, thì đó là
bây giờ nó thương thật, nó thương thật, nó thấm rồi. Cho nên người ta mắng
mình, người ta làm, nói mình thế này, thế khác mà mình không có giận hờn nữa,
thì mình biết đó là cái lòng thương yêu mình nó đã thấm.
Chứ mình nói
thương nhưng mà sự thật ra mình có thương chứ không phải không. Nhưng mà cái lời
nói nó chưa đi đến cái chỗ mà nó thấm nhuần. Nên khi nó gặp những cái điều chướng
tai gai mắt, đụng chạm đến mình thì cái tình thương của mình nó sẽ biến mất đi.
Mà nó chỉ còn có cái hận ở trong lòng. Cho nên khi mình thấm nhuần thật rồi, đến
nỗi mà nó không còn hận nữa là nó thương quá rồi. Nó thấm nhuần được cái Đức Hiếu
Sinh đó con.
Tại vì trong
cuộc đời này mà nếu mọi người đều sống được cái đạo Đức Hiếu Sinh thì Thầy nói
xã hội này không còn xung đột, chiến tranh cũng không còn nữa, nó chấm dứt. Chỉ
có cái Đức Hiếu Sinh là cái đứng hàng đầu, mà đạo Phật thì có Tứ Vô Lượng Tâm,
thì tâm từ, tâm bi đã là hàng đầu. Còn giới luật thì Đức Hiếu Sinh, cái giới
sát sanh là cũng là cái giới thứ nhất, con thấy chưa?
Nó nói lên
được cái lòng thương yêu của con người, mà con người mới có lòng thương yêu. Chứ
còn ngoài con người thì loài động vật nó có lòng thương yêu, nó cũng thương
yêu, nhưng mà ai mà nghịch nó thì thương yêu nó mất, chứ không phải nó không biết.
Cho nên vì vậy mình tăng trưởng, mình nuôi dưỡng cái Đức Hiếu Sinh càng lớn thì
đem lại cái sự an vui cho mình, cho người nhiều hơn. Cho nên Thầy cố gắng Thầy
viết cái bộ sách Năm Giới Luật của Phật. Tức là năm cái đức nhân bản, mà cái Đức
Hiếu Sinh thì chắc nay mai Thầy cho tập ba nó ra.
Phật tử: Tập ba hả Thầy?
Trưởng
lão: Tập ba.
Mỗi một cái
hành động của mình, mình không nhận ra đạo đức, nhưng mà khi mình nhận ra, mình
thấy đúng là mình có đạo đức trong đó. Mình bố thí, mình dũng cảm, mình hy sinh
một cái gì của mình thì đều là nó phải nằm ở trong cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng
thương của mình. Thiếu cái lòng thương thì cái đó nó trở thành danh với lợi.
Như nhà từ
thiện vì thương người mà làm từ thiện thì nó mới thật là từ thiện. Mà mình làm
để mà vì cái làm ăn của mình, vì cái nghề nghiệp, mượn cái danh từ thiện để
mình làm ăn cho nó dễ, thì cái này nó không từ thiện.
Phật tử 1: Dạ, cái đó là mượn danh hả thưa Thầy?
Trưởng
lão: Mượn danh đó.
Phật tử 1: Thưa Thầy, con nhiều lúc đó Thầy,
con đọc sách của Thầy rồi cái con nhiều lúc con ngẫm nghĩ lại: Bây giờ mình bố
thí, vậy thì lúc bố thí sao cho nó đúng pháp, với lại không có bị phạm?
(3:27) Trưởng
lão: À, mình trước tiên đó, mình thấy một người mà bất hạnh, thì mình nghĩ
ngay: "Đây là nhân quả của họ rồi, họ sống họ cũng ích kỷ, bỏn xẻn
giờ họ phải nghèo đói. Rồi họ cũng làm những cái điều ác cho nên bây giờ họ phải
mang những cái thân tật nguyền".
Thì mình thấy
đó là một thứ nhất là nó lại an ủi tinh thần của mình. Nhưng có duyên gặp mình
thì không nỡ thấy họ khổ sở, không nỡ, mà không bỏ ra những cái gì mà giúp đỡ họ
một đồng, một bát canh, một tô cơm giúp đỡ cho họ trong hoàn cảnh đó, hoặc một
lời nói, một hành động mình đưa dắt họ qua cái đường, thì tất cả đều là bố thí
hết mấy con.
Nếu mà bố
thí đó, thì bây giờ có người nào nói: "Anh hay chị bị người ta lừa
đảo đó".
Nói: "Không
tôi sẽ cứu người chứ tôi không bị ai lừa đảo hết". Mà khi mình thấy
rằng cái duyên mình không đủ thì thôi mình không giúp.
Nhưng Thầy
nói thẳng thật như thế này. Đi trên xe buýt hoặc đi đến một cái thị trấn, hoặc
là một cái thị xã, hoặc là một cái thành phố, một cái đô thị nào đó, mà thấy ăn
mày, người già đi xin, trẻ con đồ đi xin trên đường. Thôi đừng, mấy con đừng có
cho.
Tại sao vậy?
Tại sao? Nếu mấy con cho thì mấy con sẽ làm mất cái danh dự của đất nước của
mình. Người ta đến đó: "Đất nước Việt Nam gì, tôi đến thành phố Hồ
Chí Minh này sao ăn mày quá trời". Có phải không?
Còn không
cho thì nó làm sao xin nữa, không xin nữa thì nó phải vô cái nhà trại mồ côi,
dưỡng lão. Thì cái chuyện đó là mấy con đóng góp nhau để mà gởi vô cho cái người
mà người ta lãnh đạo người ta nuôi, trong cái nhà dưỡng lão người ta nuôi. Chứ
mình cho láng ở ngoài đường, nó đi ra ngoài nó xin, rồi nó bài bạc, nó hút sách
đồ cho thỏa mãn cái tham vọng của nó, thì nó biến thành cái đất nước của mình rất
tệ con.
"Gì
đến cái đất nước Việt Nam gì mà tôi thấy trẻ mồ côi, hoặc này kia đi xin ăn mà
nhà nước không lo. Mà nó cũng không có nhà từ thiện nào hết, hay hoặc là ông
già, bà cả đi xin". Người ta đánh giá trị đất nước mình. Tại vì mình thương mà không
đúng cách cho nên nó mới tràn lan những cái này. Cho nên nhất định không cho,
không cho. Nó không phải chết nó đâu, các con hiểu không?
Nếu không
cho thì nó phải vô trại mồ côi, trại mồ côi người ta có sẵn đó chứ. Nhưng mà ở
trong đó nó phải theo cái khuôn của người ta. Chứ không phải ở trong đó mà mấy
cháu, mấy em mà muốn tự do mà chạy dọc, chạy ngang, đánh lộn đánh lạo làm sao
được, có phải không? Nó phải theo khuôn phép.
(06:07) Cho
nên theo Thầy thiết nghĩ đó, thôi mình muốn cho đất nước mình gọi là có văn
hóa, văn minh thì đừng nên cho ăn mày. Vì mình nuôi, mình cho ăn mày ngoài đường
thì nó không tốt. Thà là mấy con sẽ góp nhau, ít nhiều với nhau mình đem đến
cái hội từ thiện nuôi, trại mồ côi nuôi, gởi đó tôi sẽ nuôi mấy cháu.
Đến thăm mấy
cháu tôi mua những cái món quà tôi thăm, tôi gởi biếu cho các cháu người một
món, cái khăn hoặc là một gói bánh. Hoặc là tôi đến trại dưỡng lão tôi thăm,
tôi mua, đến đó tôi cho người một món quà thăm các cụ. Nó hay hơn. Còn mấy con
mà cứ cho ngoài đường thì nó không hay chút nào.
Mình đi đâu
cũng thấy đề ấp văn hóa, rồi xã văn hóa, rồi đô thị văn hóa. Sao mà ăn mày quá
trời, mình văn hóa dữ vậy? Các con thấy không? Cái danh từ văn hóa chứ nó không
có văn hóa gì hết. Rồi đất nước mình thì phải theo kịp các cường quốc Tây
Phương, rồi phải văn minh nữa chứ. Trời đất ơi! Văn minh gì mà nó ăn mày ghê vậy,
thành ra không có văn minh đâu.
Cho nên mình
thực sự ra con thấy lên xe buýt cũng có hàng lố ăn mày trên đó. Mà đi mấy cái
chỗ đông đảo đường phố thì ăn mày đó, nó đầy hết. Thấy đau lòng. Mà cái trách
nhiệm thực sự ra thì các nhà từ thiện với nhà nước phải làm cái này, chứ không
được từ chối.
Bởi vì những
người bất hạnh người ta sống không có người thân, những người già, rồi những trẻ
mồ côi không cha mẹ. Thì cả một đất nước này thương các em đó không được sao?
Chúng ta phải thương chứ. Chúng ta cùng nhau, hợp lực với nhau để chúng ta tìm
cách xây dựng những trại mồ côi để nuôi dạy các em cho nên người tốt hơn. Tội lắm.
Cho dù nghiệp
nhân quả bất hạnh sanh ra cha mẹ mất sớm hoặc ly dị, rồi không có những người
thân, cho nên trở thành những đứa trẻ mồ côi. Những người già neo đơn không có
những người con hoặc là những con cái mất hết, bây giờ sống bơ vơ. Vậy thì phải
ở trong trại mồ côi, phải biết cách nào nuôi dưỡng các cụ, các bác. Tội lắm.
Thầy nói cô
Út mà cất được mấy cái khu an dưỡng ở ngoài kia cho các cụ về ở tu hành, sống một
mình mà an vui không còn gặp đau khổ. Thầy nói để cho các cụ sống mà.
Phật tử 1: Thưa Thầy cái đó là để xây cái gì vậy
Thầy?
Trưởng
lão: Thầy xây cho mấy
cụ vào trong Tu viện mà ăn ngày một bữa chưa được đó con. Người mà người ta ăn
một bữa được, người ta vào trong này người ta ở, người ta tu tập. Còn giờ ở
trong này mà ăn hai, ba bữa làm sao được. Mà không thì mấy cụ chịu sao nổi, rồi
ăn lén lút nó cũng tội lắm chứ mấy con. Thầy nói ở ngoài cái Tu viện, mình nuôi
dưỡng các cụ ăn, rồi mình hướng dẫn các cụ tập dần dần. Rồi chừng nào nó quen
được thì các cụ vô chùa ở.
(09:05) Phật
tử 1: Vừa rồi con thấy trên cái website của mình đó Thầy. Nói không biết là
lệnh của Thầy viết lên trển hay sao, thấy nói là: "Khi nào Thầy
xây dựng cái này nè, thì Thầy mới kêu gọi đóng góp". Nhưng mà bây
giờ thấy xây dựng rồi mà sao ở trển không có kêu gọi đóng góp gì hết vậy Thầy?
Trưởng
lão: Thầy nói sự thật
ra nói thì nói, nhưng mà Thầy không có kêu gọi đâu. Tùy cái duyên cho nên Thầy
ít có kêu gọi lắm con. Kêu gọi nhiều khi người ta lợi dụng cái danh nghĩa của
Thầy người ta kêu gọi Phật tử. Cho nên con thấy Thầy không có kêu gọi.
Thầy nói bây
giờ mở cái trung tâm an dưỡng, mà mình cứ làm rồi mọi nhà từ thiện, mọi người,
người ta đến nhìn thấy công việc mình làm, người ta sẽ thọ trợ giúp mình thực tế.
Còn cái mình chưa có làm gì hết, mình gọi rồi mình lấy tiền đó, hoặc là mình
làm có vài ba hình thức rồi mình gọi để mình lấy tiền thì Thầy thấy đừng có
làm. Bởi vì thiếu gì nhà từ thiện cái kiểu này.
Các nhà Đại
thừa họ cũng làm cái này dữ lắm đó chứ chứ không phải không, nhưng mà rốt cuộc
rồi họ bỏ túi họ xài. Cho nên Thầy không gọi. Thầy để ở trên mạng có bức thơ
thiệt, nhưng mà chừng nào Thầy gọi kìa, mà chưa gọi thì thôi.
Phật tử 1: Bởi vậy hồi bữa con đọc như vậy.
Cái con thấy xuống xây vầy. Ủa sao? Cái con lại con đọc lại thì con cũng thấy y
như vậy, không có thay đổi miếng nào hết.
Trưởng
Lão: Không có thay đổi
gì hết.
Phật tử 1: Cái con nói sao kỳ quá? Con không
hiểu tại sao nữa? Dạ.
Trưởng
lão: Bởi vậy tới chừng
mà đi vào cái sự hoạt động, mà nuôi dưỡng các cụ thì coi như là Thầy sẽ cho một
cái số người được bồi dưỡng cái nhiệm vụ mà nuôi dưỡng các cụ. Chứ không phải
là người nào muốn vô nuôi là được đâu, không phải đâu.
Để có cái
tình của những người đã đào tạo họ, bồi dưỡng họ có cái tình đối với các cụ như
là ông bà cha mẹ của mình, phải thương họ, yêu họ. Chứ đừng đến đó mà cho ăn,
cho này kia là mình chỉ làm cho lấy có thì không được.
Cũng như các
cháu mồ côi, hay hoặc là đến đây mình học Đạo Đức thì cái người mà nuôi dưỡng
phải thực hiện cái đạo đức, cái tình thương. Cho nên lần lượt ở những cái nơi
đó mà nó bắt đầu, nó hoạt động, nó phát triển thì từ đó ai đến đây có duyên thì
người ta thấy người ta cùng nhau họp, người ta đóng góp ít nhiều.
Bây giờ con
đến đây con gặp, con bỏ ra năm ngàn, mười ngàn, một triệu bạc, con xin gởi để
giúp Út xây dựng cái khu an dưỡng cho các vị, các người già, các cụ già. Thì
bây giờ một đồng cũng nhận nữa, thì cùng nhau mọi người hợp với nhau một ít mà
làm nên việc lớn. Chứ mình không có kêu mấy cái nhà giàu có.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét