Thứ Tư, 17 tháng 5, 2023

371- THIỀN ĐỊNH CỦA PHẬT KHÁC THIỀN ĐỊNH CỦA THIỀN TÔNG

 

371- THIỀN ĐỊNH CỦA PHẬT KHÁC THIỀN ĐỊNH CỦA THIỀN TÔNG

(50:27) Chừng nào mấy con có Thiền Định, mấy con muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Người tu theo đạo Phật, là thứ nhất làm chủ bệnh, thứ hai làm chủ chết, chết không phải chết vì bệnh, còn hầu hết mọi người ở trên thế gian này chết phải bệnh rồi mới chết, không có người nào không bệnh mà chết hết. Bây giờ nói thí dụ như bây giờ đi, vừa mạnh đó cái thức dậy đi ra cái bắt đầu té xỉu, té xuống chết, thật sự đó là đứt mạch máu não chết chứ đâu phải là tự dưng không mà chết đâu, đâu phải khi không mà chết được đâu. Còn cái này không đứt mạch máu nào gì hết, tôi muốn chết, tôi bảo chết là nó tịnh chỉ hơi thở nó chết mấy con. Thì như vậy là mình làm chủ cái chết mà, còn cái kia không muốn chết, tôi đâu có muốn chết đâu, mà đi xiêu xiêu, té xuống cái rồi chết, cái cả nhà chạy ra đỡ vô. Đó thật sự là bệnh chết đó mấy con, chết đột ngột, chết thình lình, chứ chưa có người nào mà chết mà bảo là tôi bảo chết là chết, sống là sống, chưa có người đó.

Nhưng mà đời mấy con còn có một người làm được điều đó, muốn chết hồi nào chết; muốn sống hồi nào sống, tự tại. Còn bây giờ cái thân nó muốn đau, đuổi nó nó hết đau là không có chết được mấy con. Bây giờ Thầy, Thầy còn muốn sống chứ gì, mà giờ cái thân Thầy nó hoại, nó muốn chết chứ gì Thầy bảo: "Bây giờ thọ này đi đi nha, không có chết nha" nó đi mất, lấy cái gì chết đây? Có đúng không mấy con thấy làm sao chết? Nó có bệnh nó mới chết, chứ nó không bệnh làm sao chết được? Bây giờ Thầy sống như vậy một trăm tuổi cũng không chết, mà Thầy muốn sống hai trăm tuổi nó cũng phải sống thôi, nó không dám cãi Thầy, nó đâu có bệnh đâu chết, chừng nào nó bệnh nó mới chết chứ, còn bây giờ nó không bệnh thì nó phải sống thôi chứ. Nhưng mà bây giờ Thầy muốn chết nó đâu cần phải nó bệnh mà chết, Thầy bảo: "Tịnh chỉ hơi thở ngưng lại, vào Tứ Thiền cho Thầy", thì lúc bây giờ thân tâm Thầy nó vào Tứ Thiền, một trạng thái rất là an lạc. Bởi vì cái trạng thái Tứ Thiền đó nó ngưng hơi thở, có phải không mấy con? Thầy bảo bây giờ xuất ra khỏi trạng thái Tứ Thiền vào trạng thái Niết Bàn, thì thân tâm Thầy nó vào trạng thái Niết Bàn, thì lúc bấy giờ nó vào Niết Bàn, mấy con coi có phải Thầy làm chủ không? Thầy làm chủ bằng pháp Phật đàng hoàng, bằng phương pháp, có phương pháp chứ đâu phải nói suông suông được.

Đâu phải nói tôi nhập định như ông Bàng Uẩn, đứa con gái ông nó gạt ông, ổng tính ông lên cái bàn thiền ông ngồi, ông nhập, ông nhập định ông chết đó, thì nó gạt ông, nó nói: "Ba, ba! Ba coi mặt trời nó làm sao này". Cái ông, ổng tu tới mức độ này mà ông còn bị con gái ông gạt chứ gì nữa thì cái cô con gái ông, cái ông chạy ra ông coi, nó trèo lên tòa thiền ông ngồi nó nhập định cái nó chết. Cái bắt đầu ông: "Con này giỏi thiệt chứ, ta định ta nhập Niết Bàn, nó còn nhập trước nữa" thôi lo chôn cất nó xong đi", rồi chôn cất xong rồi ông nhập Niết Bàn, thì bà vợ của ông Bàng Uẩn về mới nói - Đây là cái gia đình của Thiền Định - thì bà vợ mới nói: "Cha con ông Bàng Uẩn này giỏi thiệt chứ", cho nên vì vậy bà nói "Giỏi thiệt, hai cha con mấy người đi trước bỏ mẹ con tôi ở lại hả?", thì bả mới đi ra bả nói với thằng con trai đang cày ở ngoài ruộng. Nhưng mà thằng con trai nó biết cha nó chết rồi, cho nên nó dừng trâu lại nó ngồi, nó đứng lại đó nó nhập định, nó nhập diệt bỏ thân. Bả ra tới thằng con trai nó chết rồi thôi thì bả lo chôn cất nó chứ sao. Cha con ông Bàng Uẩn này giỏi thiệt, cha con gì chết hết bây giờ chỉ còn mình bả, cho nên cuối cùng xong xuôi hết bả vào trong cái hang bả nhập diệt ở trong núi bả chết bởi vì đâu còn ai chôn cất bả nữa đâu, bả mới vô trong núi bả tịch, người ta nói Thiền Định như ông Bàng Uẩn đó.

(53:34) Nhưng mà sự thật ông Bàng Uẩn nói cái điều đó mà không có pháp, làm sao mà làm cái chuyện đó được đâu. Có phương pháp đàng hoàng, cách thức như thế nào chứ? Ông Phật ông muốn bỏ thân ông, ổng muốn vào Niết Bàn, ổng mới nói trước với Phật tử ba tháng nữa ổng sẽ nhập Niết Bàn, rồi ổng mới đi về cái nơi Sala Song Thọ. Xong rồi đến đúng ngày giờ, đúng ba tháng, ổng mới nhập từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền rồi từ đó ổng xuất ra, xuất vô ba lần vậy đó. Rồi ổng nhắc nhở cho Phật tử, cho chúng đệ tử của ông biết rằng đây là con đường mà làm chủ sự sống chết. Cho nên khi nhập vào Tứ Thiền rồi vào Niết Bàn, xuất ra khỏi Tứ Thiền rồi vào Niết Bàn là ổng bỏ báu thân, bỏ cái thân này. Đây có phương pháp đàng hoàng chứ đâu có nói như gia đình của ông Bàng Uẩn vậy đâu có được. Có phải không mấy con, sao mà ngồi thiền? Thiền gì đây?

(54:24) Ông làm sao ông làm cái chuyện này ông phải nói phương pháp, chứ ông nói Thiền Định, ai nói Thiền Định cũng được. Nhưng mà cái phương pháp như thế nào, đi vào bằng cái thức gì, cái lực gì, cái định gì? Chứ đi vào bằng phương pháp nào, cái pháp nào mà vào được cái chỗ làm chủ được sự sống chết này? Đó thì mấy con thấy, đạo Phật nó thực tế và nó cụ thể. Còn Thiền tông mà nó nói chuyện huyền thoại của ông Bàng Uẩn thì thật ra nó không thực tế, nó không có phương pháp, bởi vì vào tu thì biết vọng niệm không. Bây giờ buông hết cái niệm trong đầu của chúng ta hoàn toàn nó sẽ ở vào trong cái tà pháp, thì từ đó nó sẽ sao, nó đi đến cái chỗ chúng ta sẽ trở thành cây đá vô phân biệt, nó không phân biệt, nó không khởi nghĩ gì hết. Như vậy, sai Phật pháp vô cùng, nó đưa chúng ta đi đến trong cái ngoan không, mà chúng ta tu chưa tới thì chúng ta chưa thấy, mà tới rồi thì nó quên trước, quên sau, nó lẫn lộn. Cho nên Hoà thượng Phước Hậu là một cái hiện thân mà trong cái thời Thầy đã biết Hoà thượng Phước Hậu. Hòa thượng Phước Hậu ở dưới Trà Ôn, vẫn có người tu đến nỗi mà Hoà thượng nói:

"Kinh điển Phật truyền tám vạn tư,

Tu hành không thiếu cũng không dư

Đến nay chừng đã như quên hết

Chỉ nhớ trong đầu một chữ như."

Chỉ còn có một chữ "Như như" thôi, không có nhớ gì nữa hết, coi như là chỉ còn có cái Tâm Bất Động đó thôi, hoàn toàn bất động trong cái trạng thái không đó thôi; không có phân biệt; không có khởi nghĩ gì hết.

Cho nên khi mà đi qua sông thì lột quần áo hết, cho chú thị giả lội qua sông, thì khi mà lên xong rồi thì ông cũng không nhớ là mình mặc quần áo, cho nên ông đi luôn. Chú thị giả đội quần áo chạy theo: "Hoà thượng, hoà thượng dừng lại, Hòa thượng chưa mặc quần áo". Ông mới nhớ. Như vậy quên mất chưa mặc quần áo, cho nên mặc quần áo rồi mới đi, chứ còn phân biệt được gì nữa đâu, hết rồi. Cho nên Hoà thượng Phước Hậu là một hiện thân của một người tu, rất là khao khát, nỗ lực tu, tu đến cái mức độ “như như” trong đầu, thế thì như vậy là xong. Đó là những cái sai, cái phương pháp sai. Mà may là cái người mà quyết tâm tu được tới đó, bao nhiêu người đã làm được như Hoà thượng Phước Hậu? Bây giờ một số Hòa thượng, bao nhiêu người đã làm được như vậy? Còn một số Hoà thượng hiện giờ đang tu thiền, người thì bệnh này, người thì bệnh kia, đủ loại bệnh hết, họ không làm chủ được bệnh, đó thì như vậy rất là đau khổ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...