372- SẮP XẾP GIA ĐÌNH, QUYẾT
TÂM TU GIẢI THOÁT
(56:43) Cho
nên ở đây mình phải tu tập ngay từ bây giờ, phải ngay từ trong cuộc sống làm chủ
được bệnh, đuổi được bệnh khỏi thân, làm chủ được sự sống chết. Ngay cả thân
này muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, chúng ta làm hẳn hòi mà,
làm chủ được mà đâu có cái gì đâu. Như bây giờ Thầy bảo: "Tịnh chỉ
hơi thở, ngưng hơi thở nhập Tứ Thiền!”. Thân này ngồi bất động, hơi thở
thanh thản, an lạc, vô sự rồi, Thầy làm được rồi cho nên Thầy biết Thầy làm chủ
được sự sống chết. Còn bây giờ mấy con bảo thử coi nó có nghe không? Chưa nghe
thì chưa được, phải tập nữa, chừng nào mà làm chủ thôi.
Đó là cái thực
tế cụ thể, tại vì ở trong thân chúng ta có một cái nội lực mà chúng ta không niệm,
mà cái pháp Như Lý Tác Ý mấy con tác ý, nó thành cái lực, lực Như Lý Tác Ý. Bởi
vì tác ý mãi thì nó thành cái lực, cái lực vô lậu, thì lực vô lậu mới là quý.
Ráng mấy
con! Mấy con về học pháp Phật, ít bữa đây rồi mấy con sẽ mất thân này mà tu tập
cho xong, gia đình phải sắp xếp, có gia đình mấy con phải lo gia đình, đứa nào
cũng phải lo sắp xếp đi, sắp xếp cho nó ổn hết rồi về đây Thầy cho một cái thất,
mấy con ở trong thất mà tu. Cái này là những người cư sĩ ở đây tập thôi, còn nếu
mấy con mà quyết tâm tu sâu hơn, Thầy sẽ cho một cái thất trong khu vực yên
tĩnh, phải nỗ lực! Những người nào mà quyết tâm để tu làm chủ sự sống chết, Thầy
sẽ cho một cái thất một cái bài kinh để cho mấy con thực hiện được cái hoài bão
của mấy con là làm chủ sự sống chết, trước khi mấy con ra đi bỏ cái thân này, mấy
con tự động, chủ động để mà ra đi, thân tâm bất động, hạnh phúc lắm mấy con. Đời
người không có gì hơn là chúng ta đã tự mình làm chủ sự sống chết. Bây giờ mấy
con còn hỏi Thầy gì nữa không? Hỏi Thầy Thầy sẽ trả lời, ráng tu, chỉ cần xả
tâm thôi. Thầy chọn cái người xả tâm. Cái số mấy con hôm này ở đây Thầy lắng
nghe hết, người nào mà xả tâm; người nào không bị chướng ngại; ai làm gì, không
chướng ngại hết là người đó độc cư trọn vẹn chứ không phải nổi trận. Nghĩa là
ai nói gì cũng cười vui vẻ, không buồn phiền, thấy người nào cũng thương, thì
những người đó là những người độc cư được. Thầy sẽ cho sống bên Thầy, hướng dẫn
đi đến nơi đến chốn, bởi vì những người đó đã có căn cơ, biết sống. Các con sẽ
được sống bên Thầy, Thầy sẽ dạy cho mấy con tu đúng Tứ Niệm Xứ, để tâm bất động,
thanh thản, thời gian dài và có được Tứ Thần Túc mấy con, để mấy con làm chủ được
sự ra đi của mấy con, muốn chết hồi nào chết.
Cái mà mấy
con tu xong rồi đầu tiên mấy con sẽ về độ cha mẹ, vì Cha mẹ mình có mất thì
mình phải tìm nơi mà cha mẹ đã sanh ở đâu để mà đền đáp công ơn sanh thành của
họ; rồi kế đó, những người thân trong gia đình của mấy con, là con cái, chồng
con của mấy con sẽ giúp đỡ: "Đây mẹ đã tu được như thế này thì các con
phải nghe lời! Đời không có gì, mấy con có làm quan chức gì đi nữa, mấy con
cũng còn chỉ có một sự sống chết này nữa, không tiếp tục tái sinh luân hồi rất
khổ đau, nghe lời mẹ"! Cái tình cảm mà mấy con tu mà mấy con nói
pháp: “mấy con muốn làm chủ sống chết thì phải nghe lời”. Mấy
con tu xong , mấy con sẽ về độ con cái, chồng con mình, mấy con cố gắng mấy
con!
Thầy là một
vị Thầy để chỉ dạy mấy con thôi chứ Thầy đi con đường đó không được cho mấy
con, không giúp được mấy con. Thầy chỉ biết hướng dẫn cho mấy con, Thầy thương
mấy con bao nhiêu thì thương chứ Thầy không thể chịu thay sự đau khổ cho mấy
con được. Mấy con biết rằng Thầy cũng như bao người, mấy con phải tự cứu mình
và tu tập cũng vậy. Cho nên ngày xưa đức Phật có nói: "Các con tự
thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ là người hướng dẫn cho mấy con chứng đạo mà thôi!
" đức Phật từ chối. Vậy mà bây giờ chúng ta cầu khẩn đức Phật cứu
khổ cho chúng ta làm sao được mấy con. Lời đức Phật đã còn dạy cho chúng ta rõ
ràng, cho nên chúng ta nhớ: "Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ
là người hướng đạo! ", nhớ như vậy mà ráng cứu mình.
Pháp của Phật
là pháp tự giác, tự nguyện để mà tu tập chứ không có người nào mà tu tập thay
mình; không có cầu khẩn một người nào giúp mình, tự mình. Ai cũng có thân, có
tâm, có đầu óc hiểu biết tự cứu, hôm nay mấy con ngồi đây được nghe Thầy thì mấy
con phải tự cứu mình. Thầy chỉ làm những cái cơ sở như thế này để tạo cái duyên
cho mấy con đủ để cho mấy con khép mình trong khuôn khổ tu tập chứ Thầy không
làm gì khác hơn được.
Thôi bây giờ
có gì mấy con hỏi. Không hỏi Thầy, Thầy về. Thầy về phải ngồi trên vi tính làm
việc nữa, viết sách Đạo Đức, viết cái Đạo Đức Gia Đình, để dạy cho gia đình mấy
con hạnh phúc. Thầy xin phép tập Đạo Đức Gia Đình tập I, với tập Đạo Đức Ly
Tham hai tập, Thầy xin phép Nhà Xuất bản tôn giáo, đã được nghe đâu ngoài Hà Nội
đã in được một ngàn năm trăm quyển rồi, mai mốt in tái bản sẽ in vào thành phố
để rồi gửi cho mấy con mỗi người mỗi quyển.
Phật tử 1: Thưa Thầy.
Trưởng
lão: Sao, có gì con?
Phật tử 1: Con ở ngoài Hà NộI, con vào Sài
Gòn, lần đầu tiên được đến Tu viện của Thầy để nghe về Phật pháp, chúng con có
duyên lành chúng con xin tri ân
(1:02:09) Trưởng
lão: Thỉnh thoảng mấy con rảnh rang mấy con về, khi nào mà Thầy sẽ thông
báo sau, khi mà cái lớp học xong rồi sẽ thông báo cho mấy con biết, một tháng
có mấy ngày để học. Xong rồi cái ngày chủ nhật, ngày nào đó, trong một tháng nó
có mấy ngày, ngày đó Thầy sẽ đến, Thầy giảng. Thí dụ như trong một tuần lễ, chọn
ngày chủ nhật đi, hoặc ngày thứ năm hoặc ngày nào đó, Thầy sẽ thông báo cho mấy
con biết hết, thì trong ngày đó thì mấy con sẽ về được nghe Thầy giảng.
Trưởng
lão: Thôi mấy con có
lòng thì Thầy sẽ xin nhận, cảm ơn mấy con! Mấy con ráng, khi gặp Thầy mấy con
ráng tu tập nha mấy con!
Phật tử 1: Dạ vâng!
Trưởng
lão: Khi mà Thầy mở
lớp học, Thầy thông báo cho biết ngày, giờ đó thì mấy con sẽ dành cái ngày, giờ
đó, mấy con sẽ về đây học mấy con. Thầy ở đây cũng nguyện là đem những cái điều
kiện hiểu biết về đạo đức đó dạy cho bà con ở xóm của Thầy, tội lắm mấy con! Những
bác nông dân rồi con cháu ở quê này họ cũng chẳng hiểu gì hết, mà không có tạo
được các lớp học cho họ được học cũng tội mấy con.
Phật tử 2: Dạ con bạch Thầy, nếu Thầy nói với
con vấn đề đạo đức thì nhiều cái về lý thuyết nhưng với thực tế nó khác nhau,
ví dụ như là con có người bảy năm mươi tám tuổi, thầy con rất là thương chúng
con nhưng mà con thấy thầy rất là khó tính. Nhiều khi không biết là khó tính
hay về cái đạo đức con người mà nhiều khi thầy cứ khẳng định, khẳng định cái đường
lối..
(1:04:04) Trưởng
lão: Coi như là các cụ già tuổi cao đó mấy con, họ phải đến đây. Bởi vì Thầy
biết là cái thế hệ của mấy con đó, nó sẽ không thể nào mà sống hoà hợp với cái
tuổi già của cha mẹ mình lớn tuổi được. Từ tám chục cho tới chín chục, họ sống
cô đơn khổ lắm con; họ không biết giữ được cái tâm bất động của họ; họ sống rất
đau khổ; họ nhớ về cái quá khứ của họ mấy con. Ở trong hiện tại thì con cái đi
làm hết, cho nên họ sống rất khổ lắm mấy con, họ không thể hoà hợp trong cái
vai trò tuổi trẻ bây giờ, cho nên họ khổ. Cho nên nhiều khi họ có những cái điều
kiện của họ làm cho mình thấy cũng bực mình lắm chứ không phải không đâu. Nhưng
mà Thầy nghĩ rằng, bây giờ dành khu an dưỡng cho những người già lúc này, không
phải là bắt buộc họ, mấy con gửi họ không phải ở luôn trong đó; họ sẽ đến họ ở
trong vòng năm, ba bữa hay một tuần lễ, họ được học đạo đức, biết cách thức họ
sống; họ về họ sống ở trong gia đình, họ biết giữ cái tâm bất động, thanh thản;
họ chỉ rảnh rang, vì lớn tuổi rồi họ đâu có làm cái gì đâu con; họ chỉ ở coi chừng
nhà cho mấy con, mà họ chỉ biết cách tu đó cũng là thấy hạnh phúc của họ. Đó là
cách thức của Thầy đã nghĩ đến cái hoàn cảnh trong gia đình của mấy con, có cha
mẹ già; có ông bà lớn tuổi rồi mà những người đó chưa biết Phật pháp, mà chưa
biết cách thức để giữ cái tâm của mình đó, thì họ ngồi họ nhớ chuyện này, chuyện
kia trong cái đời của họ thì họ đã thấy khổ đau vô cùng. Vì vậy mà họ gắt gỏng
mấy con.
Phật tử 2: Như mẹ của con là già, trước kia mẹ
con là một người tốt lắm ạ, ví dụ như ở đời thường mẹ con tốt lắm.
Trưởng
lão: Nó đổ nghiệp ra
đó, nó đổ nghiệp.
Phật tử 2: Mẹ con tới ăn là mẹ con rất khó chịu.
Có những cái con cũng thông cảm, con không muốn tạo đau khổ cho mẹ mình đau khổ
và những người chung quanh cũng đau khổ.
Trưởng
lão: Đó là cách thức
mình tu tập xả được cái nghiệp, con giữ được cái tâm bất động thì không có đau
khổ, hòa hợp được với bà. Ngày xưa vì quá khổ cho nên bà tiết kiệm dành dụm, dần
dần nó thành cái thói quen đó đi, bây giờ thấy con xài phí quá như vậy cho nên
bà bực mình, vậy không hòa hợp với trong giai đoạn của chúng ta. Vì mà không
hòa hợp được là tại vì sống trong cái thói quen của ngày xưa của mình rồi, mà
bây giờ bắt buộc con cái mình cũng phải sống vậy thì làm sao nó sống được trong
cái thời đại này.
Phật tử 2: Con cũng muốn mẹ con được nghe bài
giảng này.
Trưởng
lão: Nhưng mà khi mà
đến mà được dự thì khi đó, bởi vì cuốn sách của Thầy viết ra đó thì nó không đủ
thuyết phục đâu. Nhưng mà khi đến gặp Thầy rồi, cái từ trường của Thầy nó sẽ
thuyết phục mấy cụ được. Thầy nói mấy cụ sẽ khép mình trong khuôn khổ tu tập,
nó cởi mở ra. Khi nào mà những khu an dưỡng cho những người già được rồi thì mấy
con sẽ cho lên đây ở trong một bữa hay hoặc là mấy con đưa lên đây để nghe buổi
thuyết pháp thôi. Rồi sau đó lần lượt rồi các cụ xin ở được, từ năm ba ngày tuần
lễ được rồi thì Thầy sẽ hướng dẫn cho các cụ cách thức tu, giữ gìn cái tâm của
mình thì tìm được cái niềm vui ở trong đó; khi mà tìm được cái niềm vui rồi thì
mấy con khỏi lo đi, bà là không có rầy, phiền ai nữa hết. Ông bà xả đi được rồi..
Phật tử 2:
Trưởng
lão: Thầy hiểu biết
khi mà có cha mẹ già, đó là cái nỗi khổ, những người già không thể hòa hợp với
lối sống của mấy con được.
Phật tử 2:
Trưởng
lão: Ai cũng biết
công ơn của cha mẹ, nhưng mà không hòa hợp được, bực mình, mà mẹ mình cũng khổ
chứ không phải là vui sướng nữa, khổ lắm. Cho nên Thầy có pháp để hoá giải được,
đem lại cái sự lợi ích cho mấy con. Mà Thầy là cái người đã nghĩ đến ý định tạo
những cái cơ sở, có những cái nhà cho các cụ ở. Chứ bây giờ thí dụ các cụ về
đây ở cái nhà như vậy, các cụ riêng như vậy khó lắm mấy con chứ không phải dễ,
mấy cụ sống như vậy khó lắm chứ. Nhưng mà khi sống quen rồi, sống được ở trong
đó, như các cụ, mấy cô nè bây giờ về đây tập quen rồi, sau này mấy cụ về sống ở
trong gia đình mấy cụ thấy cũng cởi mở lắm chứ đâu có gắt gỏng với con cháu
mình đâu, phải không? Mình biết xả tâm hết rồi mà, đâu có có gắt gỏng nữa. Do
đó thì mấy con sẽ đến đây mấy con học tập rồi lần lượt những cái tâm mà gắt gỏng
của mấy con mà mấy con sẽ xả bỏ do cái sự hướng dẫn tập luyện của Thầy, làm cho
cái tuổi trẻ với cái tuổi già nó hoà hợp nhau, có cái hướng đi như vậy. Thầy
cũng chỉ mong đem lại hạnh phúc cho mấy con.
(1:09:22) Phật
tử 3: Con bạch Thầy! Con muốn hỏi Thầy là giả sử đi vào Tu viện tu thì có
những sự chuẩn bị gì?
Trưởng
lão: Bây giờ thì rất
dễ mấy con, đất nước của chúng ta hiện giờ người dân Việt của chúng ta mà có
cái giấy chứng minh của đất nước thì mấy con đi ở chỗ nào cũng được hết. Nhưng
mà có điều kiện là mấy con đến đây thì Thầy đưa cho mấy con cái tờ giấy để mấy
con ghi tên, tuổi của mình ở đâu rồi đưa cho cái Ban Quản lý, cái ấp họ biết,
coi như mình báo cáo cho họ biết tôi là cái người ở Hà Nội đến đây hoặc là ở Huế
đến đây vậy, đủ rồi khỏi cần gì hết. Người Việt của mình mà đâu có gì kỵ, luật
của Phật không phải luật của Nhà nước đâu, hoàn toàn là tự do mà chứ đâu có cái
gì mà bắt ép mình là phải xin giấy tạm vắng tạm trú này kia. Như hồi xưa thì nó
khó con, bởi vì phải xin giấy tạm vắng tại địa phương mình. Còn cái đó thì mình
khỏi mình muốn đi đi không nói ai hết, đến chỗ này thì mình đăng ký; đăng ký
mình báo cáo ngay liền ở đây ba bữa, năm bữa hay tuần lễ, còn mình ở lâu thì
mình đăng ký dài hạn, một tháng, hai tháng, ba tháng trong khi đó người ta sẽ cấp
cho mình cái thẻ ở một thời gian, ở đó coi như tạm trú ở đó.
Phật tử 3: Còn nếu mà ở lâu thì?
Trưởng
lão: Ở hơn một năm
cũng được nữa, người công dân Việt Nam là bất cứ ở chỗ nào chỉ có mình đăng ký
cho chính quyền địa phương biết tôi là người ở Hà Nội đến đây; tôi muốn ở đây một
năm tu học có lý do đàng hoàng; tôi có lý lịch, chỗ ở tôi có đàng hoàng; tôi là
người tốt chứ không phải trộm cắp, cướp của của ai mà tôi đến đây tôi trốn.
Phật tử 3: Dạ muốn ở suốt đời thì sao?
Trưởng
lão: Muốn ở suốt đời
cũng được, người ta cho mình cái thẻ con, con ở suốt đời người ta cho mình cái
thẻ, không cần nhập cái hộ khẩu này nhưng mà người ta cho con suốt đời mấy con
sẽ ở đây suốt đời, coi như là thường trú ở đây luôn (Dạ). Bởi vì
người Việt Nam của mình muốn ở chỗ nào cũng phải thường trú hết chứ đâu phải bắt
buộc mình phải vô. Chỉ cần mà con đăng ký thôi, đăng ký dài hạn người ta sẽ cho
phép con đăng ký dài hạn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét