367- LỢI ÍCH CỦA VIỆC HỌC
VÀ SỐNG ĐẠO ĐỨC
(15:48) Mấy
con đốt cây hương này đi rồi mấy con sẽ thấy đạo Phật thực tế. Học được đạo Phật
hạnh phúc lắm mấy con, Thầy nói con người học đạo Phật là con người đạo đức,
con người sống đúng con người, nó không còn một chút bản chất của loài động vật.
Chứ không khéo chúng ta giận lên, mấy con thấy người nào giận dữ, trời đất ơi đồ
đạc đập hết, mặt đỏ phừng phừng, múa tay, múa chân, đập bàn… Trời ơi, còn dữ
hơn con thú nữa.
Cho nên, con
người mình nó còn mang cái bản chất của động vật, vì vậy mà mình học được cái Đức
Nhân Bản, cái gốc của con người: nó hiền lành, nó ôn tồn, nó nhã nhặn, nó không
còn cái chỗ múa tay, múa chân nói những lời kém văn hoá, thô lỗ, tục tĩu. Thế
mà khi giận rồi mấy con biết, thôi mấy ông say xỉn, cái danh từ thật là thô lỗ
không còn cái chỗ nào, cái ngôn ngữ nào, còn gì nữa là con người, thôi hết rồi.
(16:44) Đó,
Thầy nói như vậy mấy con suy xét học đạo đức, mình phải rèn luyện mình. Thầy
mong rằng ở đây, cái lớp học này sẽ có mấy con về mấy con học, rồi Thầy sẽ dạy
từng cái đạo đức, từng cái giới luật đạo đức. Mỗi cái đạo đức như giới luật, giới
cấm sát sanh, từ cái Đức Hiếu Sinh Thầy sẽ dạy của Đức Hiếu Sinh. Trong Đức Hiếu
Sinh nó có nhiều cái đức hạnh như cái đức bố thí cũng là Đức Hiếu Sinh bố thí;
rồi Đức Dũng Cảm cũng là bố thí; Đức Cẩn Thận cũng là hiếu sinh mấy con. Mình cẩn
thận vì thương mình, thương người, cho nên đi xe đi cộ lái xe không tai nạn
giao thông xảy ra thì không làm khổ mình, khổ người tức là Đức Cẩn Thận. Mà Đức
Cẩn Thận nó cũng mang hiếu sinh chứ, tức lòng thương yêu thương mình, thương
người. Mấy con không cẩn thận đi ra kia vấp cục đá chảy máu, đau ai? Đau mấy
con chứ ai, có phải không? Còn mấy con cẩn thận thì mấy con đâu có vấp đá, thì
mấy con có đổ máu đâu. Đấy mấy con thấy chưa, Đức Cẩn Thận, mà không học thì
mình vội vàng; vội vàng thì mình sẽ bị đạp gai, đạp miểng chai hoặc là đạp
đinh, hoặc là vấp đá, thì tất cả những cái này sẽ đem lại sự đau khổ cho mấy
con.
Cho nên học
Đạo Đức, từ cái đạo đức này học rồi đến đạo đức khác người ta dạy, như đạo đức
cẩn thận, đạo đức dũng cảm, đạo đức giao thông rồi đạo đức bố thí, đó người ta
dạy mình tất cả, nhiều lắm mấy con. Mấy con đọc Đạo Đức Hiếu Sinh của Thầy, Thầy
viết một ngàn trang giấy mà cỡ của nó đó là cái cỡ 10x20, cái tập sách 10x20
đó. Cái bề ngang là 10, bề dài là 20 mà nó hơn một ngàn trang, ba tập. Một tập
ba trăm mấy chục trang gần bốn trăm trang, thì mấy con nghĩ đi, hơn một ngàn
trang nói về Đạo Đức Hiếu Sinh không đó mà gần như chưa hết, nghĩa là như vậy
là Thầy tạm dừng để mà nói Đức Ly Tham.
Đức Ly Tham
cũng nhiều lắm mấy tập chứ đâu phải ít đâu. Rồi đến Đức chung thuỷ tức là Đạo Đức
Gia Đình đó, khi mà đọc Đạo Đức Gia Đình rồi, Thầy nói sự thật mấy con đọc rồi
gia đình mấy con hạnh phúc, đem lại hạnh phúc gia đình cho mấy con. Khi mà đọc
rồi, chồng đọc, vợ đọc, con đọc, tất cả gia đình đều đọc, hiểu biết rồi, không
bao giờ có cãi cọ; không bao giờ thấy sự cái chia rẽ nhau, cùng trong một gia
đình đều có cộng sự; cùng chung nhau một cái khổ đau, những cái vui, cái buồn ở
trong đó, phải chia sẻ nhau, không có nên mà làm đau khổ nhau nữa.
(19:08) Mọi
người, thành viên trong gia đình đều không nên làm đau khổ cho nhau nữa, phải dừng
lại những bạo lực gia đình; không được rầy mắng vợ; không được đập con cái của
mình, tất cả những cái này đều là phi đạo đức, không đạo đức. Mà được Thầy hướng
dẫn thì phải có đạo đức hẳn hòi, thì đây là gia đình. Đó là cái nhiệm vụ, trọng
trách của một người tu theo đạo Phật, phải triển khai cái nền đạo đức của Phật
giáo để giúp cho con người, loài người sống đem lại sự bình an cho họ, họ không
còn xung đột với nhau, con người không còn xung đột với nhau và không còn xung
đột thì thế giới sẽ không còn chiến tranh, như vậy hoà bình mấy con. Chúng ta
ngồi đây mà có nước chiến tranh mấy con biết chỉ một vài tiếng đồng hồ nổ súng
với nhau thôi, hàng loạt người chết mấy con, máu đổ tuôn rơi.
(19:56) Đất
nước chúng ta hoà bình không còn chiến tranh, chứ trước kia chiến tranh như thế
này, ngồi yên như thế này một lúc pháo nó vô là coi như là trúng đâu là chết
người đó. Còn bây giờ hòa bình chúng ta thấy vững vàng, chúng ta thấy trước mặt
chúng ta vững vàng. Đáng thương thay cho những cái đất nước đang còn bị chiến
tranh, súng đạn ghê lắm nó không tha người nào, khổ! Đó thì hôm nay Thầy nói…
Bây giờ thí
dụ như các con sẽ thấy toàn đất nước chúng ta là ở dài theo ven biển, lũ lụt,
bão tố như vậy. Nhưng mà chúng ta sống toàn thiện, đúng năm giới, chúng ta
không giết hại chúng sanh, không ăn thịt chúng sanh, không ở vùng nơi mà bắt
cá, đừng có giết hại loài thủy tộc. Nó cũng là có sự sống như chúng ta; đừng ăn
thịt chúng sinh; đừng có làm cái nghề đó đi; đừng có giết hại chúng sinh. Toàn
đất nước chúng ta đều sống đúng với cái đức hạnh hiếu sinh đi, đừng có giết hại
chúng sinh; đừng có ăn thịt chúng sinh thì bây giờ không bao giờ có bão tố trên
đất nước chúng ta nữa. Thầy nói không có lũ lụt, không có bão tố, không có bao
giờ mà nước trôi nhà cửa chúng ta, không bao giờ có, tại vì chúng ta sống thiện.
Điều đó, cái từ trường sống thiện chúng ta sẽ phóng ra khắp cái không gian.
Các con thấy
có những cái trận bão mà nó ở ngoài Thái Bình Dương lẽ ra cái đường đi của nó sẽ
thẳng vào đất nước chúng ta chứ gì, ngay trong những cái tỉnh miền Trung của
chúng ta, nhưng mà rồi nó đi vô một đoạn rồi nó đi tẻ lên, đi ra ngoài, đi luôn
qua bên Trung Quốc. Các con thấy đất nước chúng ta cũng có người thiện lắm mấy
con, cho nên nếu mà toàn thiện hết thì chắc chắn là không bao giờ mà chúng ta
có bị lũ lụt, bị hoả hoạn, bị thiên tai. Chúng ta hãy sống thiện, mấy con sẽ thấy
từ cái từ trường thiện nó sẽ chuyển tất cả những cái đau khổ của chúng ta, nhớ
điều đó!
Cho nên Thầy
mong rằng cái nền Đạo Đức này được phổ biến, tất cả mọi người đều sống thiện,
không còn bệnh đau, thiên tai, lũ lụt, hoả hoạn không còn. Hạnh phúc vô cùng mấy
con, nơi đâu cũng sẽ có cơm ăn, áo mặc đầy đủ! Thầy mong rằng làm sao sớm được
cái nền Đạo Đức được phổ biến rộng rãi, Thầy mong như vậy!
(22:18) Thầy
cố gắng mở từng cái lớp học như thế này, được sạch sẽ, khang trang như thế này.
Mình nghèo mình làm nền gạch như thế này, mình ngồi dưới đất học cũng được mấy
con, không bàn, không ghế gì hết, khỏi tốn tiền chứ gì. Cho nên cứ học đại, học
để lấy đạo đức chứ đâu phải học mà phải bàn ghế cho lớp học được khang trang,
nhưng mà điều kiện mình có mình cũng sẽ trang bị cái phòng học mình có những
bàn ghế cũng như học sinh vậy mấy con, cũng đơn giản thôi, để rồi mình có những
cái nơi học tập, không những các con rồi con cháu của chúng ta nữa, cũng ngồi
đây học. Học đạo đức mà, có lợi lắm chứ đâu có gì đâu, càng học chúng ta sẽ biến
mình trở thành con người tốt.
Nhưng con đường
đạo Phật không phải chỉ có đạo đức mà thôi, không có giới luật bao nhiêu đó đủ,
mà còn Thiền Định nữa. Giới, Định, Tuệ mà mấy con, ba cấp nữa chứ. Cho nên học
giới rồi còn hai cấp, cấp Định, cấp Tuệ nữa chứ, bởi vì có Định mới có đủ sức
bình tĩnh, mới có đủ định lực để mà chúng ta chiến thắng được thân tâm của
chúng ta bệnh đau. Chứ nếu mà không có Thiền Định thì làm sao chúng ta thắng được
thân tâm của chúng ta mấy con. Cố gắng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét