368-TỨ TRỌNG ÂN
(23:25) Hôm
rày mấy con ở đây có xả được không? Hay là có chướng ngại: “Bữa nay mấy
cô cho ăn cơm. Trời đất ơi! Cho ăn cái kiểu này thì tiền như vậy để chứa rồi” (Thầy
cười)! Miễn là có cơm ăn với muối cũng được, không có gì hết. Ăn như thế này để
xả tâm lại càng tốt. Rau muống luộc hay chiên gì cũng được hết, miễn cái nào ăn
được mình ăn, ăn no thôi, không biểu ăn hết, ăn no thôi, có gì ăn nấy, đừng chấp
một cái gì hết, cho ăn cái gì cũng được. Cho nên ở đây mấy cô mà cực khổ mà nấu
ăn đó, tôi cảm ơn mấy cô đã giúp tôi ngồi tôi tu tập được, tôi xả được tâm như
thế này; ngày mai mà tôi đi ra, tôi về gia đình tôi gặp chồng con hoặc này,
kia, nọ mà tôi thấy an ổn được, tôi mang ơn cô đầu tiên đã nấu cơm cho tôi ăn
tôi tập mới được. Đó là cái mang ơn đó phải không?
Rồi mang ơn
đến những người thợ hồ mà xây cho mình cái phòng học như thế này, rồi tới những
người thợ mà làm những cái bàn như thế này để có Thầy ngồi, Thầy giảng cho mấy
con cũng mang ơn hết mọi người. Mà nhờ đó hôm nay tôi mới học được đạo đức này.
Phải không mấy con? Mình nhớ mà, mang ơn tức là mình biết thọ ơn người khác đã
giúp đỡ mình, bởi vì những cái gì đó mà đem lại lợi ích cho mình; lợi ích cho
người thì tức là mình phải mang ơn. Họ đã bỏ công lao như thế này mình mới được
cái phòng nó mát mẻ, ngồi ngoài trời nắng, mình học được không? Có phải không
con? Cho nên mỗi mỗi điều là mình mang ơn hết.
Cho nên mình
còn bốn cái thâm ân nữa mấy con, bốn trọng ân, tứ trọng ân mà, ở trong đạo Phật
có tứ trọng ân mà.
Ơn cha mẹ đầu
tiên mấy con, sanh thành dưỡng dục, mình thành con người mình mang ơn cha mẹ
mình, ơn thứ nhất, thâm ân thứ nhất mà, cái ơn sâu thứ nhất là cha mẹ.
Ơn thứ hai
là Thầy dạy cho mình biết chữ, để nuôi dưỡng được cái tri thức của mình hiểu biết.
Cái ơn đó, nếu mà không có Thầy dạy cái hiểu biết đó mình cạn cợt lắm mấy con,
nhờ ơn Thầy dạy.
(25:02) Nhờ
ơn Thầy dạy tu hành nữa, có phải không? Nếu không có Thầy mấy con biết đâu mà
tu, rồi cứ giận hờn, phiền não, rồi cứ làm những điều ác, tạo ra những cái điều
khổ cho mình. Nhờ có Thầy dạy cho mình biết cách tu tập xả tâm. Cho nên đó là
cái thâm ân mấy con, bởi vì mình được giải thoát mà, ơn sâu lắm mấy con.
Rồi cái ân
thứ ba là ân Tổ quốc, nếu mà hôm nay không có những người hi sinh cho mảnh đất
này, cho tổ quốc này thì chúng ta làm sao có độc lập, có bình yên ngồi như thế
này đâu mấy con? Có phải không? Ơn của Tổ quốc là ơn của những người đã nằm xuống
trên mảnh đất này để bảo vệ đất nước này. Như mấy con thấy trong thời Trưng
Vương, Triệu Ẩu, sao Trưng Vương phải chết ở trên dòng sông Hát (Giang) mấy
con? Vì đất nước này, mà đâu phải có hai bà chết đâu, cái đội quân của bà mà
khi thất trận đều nhảy xuống dòng sông chết hết mấy con, toàn là đội quân nữ.
Chúng ta nghĩ nhớ, bây giờ chúng ta có thấy được cái nghĩa trang của Trưng
Vương, Triệu Ẩu không mấy con? Các con thấy, chúng ta chỉ nghe lịch sử nói
thôi, thời đó Trưng Vương, Triệu Ẩu nổi lên chống giặc Tô Định (giặc Tàu), người
anh hùng thân thương của đất nước Việt Nam đầu tiên Trưng Vương, Triệu Ẩu.
Nhưng Trưng Vương, Triệu Ẩu chết, nhảy xuống dòng sông Hát mà chết, thì bao
nhiêu lính của Trưng Vương, triệu Ẩu toàn là người nữ, họ ở đâu mấy con? Họ
cũng nhảy xuống dòng sông mà chết đi vì tướng lãnh của mình.
Chúng ta nhắc
đến những cái vị anh hùng đất nước chúng ta cũng đã thấy xót xa vô cùng, hôm
nay chúng ta ngồi trên mảnh đất quê hương chúng ta mà được bình an như thế này
là ơn nghĩa của những người đó ghê gớm lắm. Rồi tới Lý Thường Kiệt, rồi tới Trần
Hưng Đạo, rồi tới Quang Trung, những vị anh hùng của đất nước mấy con. Rồi ngày
hôm nay chúng ta thấy mình ngồi được yên ổn như thế này, thì bao nhiêu những
người lính vô danh chết ở trên mảnh đất này, xương máu họ đổ, là anh, là cha,
là mẹ, ông bà của chúng ta. Thầy đọc lại những cái trang báo trong cái thời mà
như thế, trong cái thời mà chống Pháp, biết bao nhiêu người bị tù mấy con, người
Pháp họ bắt bỏ tù chúng ta, ở ngoài đảo đó mấy con, rồi bây giờ con cháu tham
gia nghĩa vụ. Những vị anh hùng của đất nước mà khi thất trận rồi thì họ bị giặc
bắt, chúng đem tử hình, bắn, chém và đồng thời còn bị đi đày ra nơi xa quê
hương của mình, xa lắm; rồi ra ngoài đó rồi sanh con đẻ cái. Bây giờ người ta
tìm đến những nơi đó để ghi lại vào lịch sử. Đó như vậy thì hiện giờ chúng ta
thấy rằng chúng ta ngồi đây được, ơn của chúng ta đối với Tổ quốc mà mình thâm
ơn.
Rồi cái ân nữa
là phải như hồi nãy Thầy nói, từ cái công lao của người thợ hồ cho đến người thợ
mộc, người thợ điện, hàn, làm tất cả những cái chuyện cho chúng ta có nhà ở. Tất
cả đó là ơn đàn na, thí chủ. Ngồi đây có cô Diệu Linh nấu cơm chúng ta ăn thì
cũng là ơn vậy mấy con, đó cô Diệu Linh có nói gì: "Mình nhớ ơn
thôi đừng nhớ gì hết, thì như vậy là xả tâm. có gì đâu", phải không mấy
con? Cứ xả tâm cho Thầy thì mấy con sẽ sống được an vui!
Cho nên một
cái người mà chúng ta đã học Đạo Đức, nhớ đến cái thâm ân nào, nhớ đến công ơn
cha mẹ chúng ta bùi ngùi. Khi chúng ta còn cha mẹ không nên làm cho người buồn
mấy con; không nên nói một lời nặng; không nên tỏ một cái hành động làm người
buồn phiền, tội lắm! Người đã sanh chúng ta ra rồi nuôi lớn chúng ta, rất tốn
thời gian, cực khổ lắm. Cái thâm ân, đó là cái thứ nhất. Cho nên ở đây Thầy nói
về Đạo Đức là phải nói ơn nghĩa, phải biết ơn! Đó thì như vậy mới là con người
học đạo Phật chứ.
Chứ học đạo
Phật mà chỉ có biết tụng niệm, ngồi đó tụng niệm, cúng bái, rồi cầu khẩn thì
cái chuyện đó nó xa vời; nó mơ hồ; nó trừu tượng. Nó không thực tế đâu mấy con.
Nó chỉ an ủi tinh thần của mấy con thôi."bây giờ bữa nay tui lạy sám hối
như vậy đó, chắc hồi hôm qua, hôm kia tôi có giết gà, giết vịt đồ này kia chắc
nó cũng tiêu tội". Mấy con nghĩ chỉ an ủi tinh thần chứ làm sao
mà, cái nhân nào quả nấy làm sao hết được mấy con? Không bao giờ. Chỉ có mình
chấm dứt ngay liền không giết hại chúng sanh; không ăn thịt chúng sanh, mỗi lần
bước đi thì chúng ta nhìn dưới bàn chân chúng ta tránh không nên dẫm đạp loài
chúng sanh nhỏ như con kiến, con bọ, con trùng ở dưới chân chúng ta, lỡ chúng
ta đạp chết, tội lắm mấy con!
Các con có
thấy khi mà có tai nạn giao thông đụng nhau thì một là chết, hai là gãy tay,
gãy chân, tàn tật suốt đời. Có tai nạn giao thông xảy ra mà khi Thầy viết cái đạo
Đức Hiếu Sinh. Một em bé đi học bị tai nạn giao thông đụng, rồi bà mẹ phải nuôi
em bé giống như đời sống thực vật như cái cây, chỉ biết ăn đó rồi sống; sống
như vậy mà không biết gì hết, bởi vì nó đã chạm não rồi, hết biết rồi, mà nuôi
biết chừng nào chết, rất là đáng thương mấy con. Cho nên trong cái vấn đề tất cả
mọi cái, đều là học Đạo Đức để chúng ta hiểu biết thương mình, thương người. Rồi
lần lượt mấy con cũng huân.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét