366- SỐNG GIỚI LUẬT ĐỨC HẠNH
LÀ GIẢI THOÁT
(07:09) Các
con thấy, trong cái sự tu tập của đạo Phật nó thực tế và cụ thể, nó đem lại cho
mình sự giải thoát bằng cái tri kiến của mình, bằng cái sự hiểu biết của mình.
Đó mấy con thấy không? Bằng cái sự hiểu biết của mình đó, cho nên đạo Phật nó
thực tế lắm mấy con. Bắt đầu vô nó dạy cho mình học, học không phải là học kinh
sách để cho mình hiểu biết cái mênh mong: "những gì cần thông suốt phải
thông suốt", nó dạy cho mình những cái đức nhân bản; nó dạy cho
mình những cái đạo đức nhân quả. Để biết hàng ngày sống như thế nào là thiện,
như thế nào là ác? Mà ác thì khổ đau, mà thiện thì đem lại sự hạnh phúc an vui
cho mình cho người. Các con thấy chưa?
Cho nên vào
đạo Phật thì mấy con thấy thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Thọ Tam Quy là đi học, học những
hành động của Phật, lẽ ra người mà trì Tam Quy, Ngũ Giới như mấy con thì người
ta dạy cho mấy con biết khi đức Phật tu hành thì đức Phật sống những cái hạnh
như thế nào?
(08:09) Đây
Thầy đem cái bài kinh ví dụ: Trên đường đi như thế này thì đức Phật, trong cái
Tăng đoàn của đức Phật đi với đức Phật, thì có hai Thầy trò ngoại đạo. Một người
thì chửi mắng Phật (một ông Thầy thì mạ nhục chửi mắng Phật), còn ông học trò
ông ca ngợi Phật đủ điều hết. Đức Phật làm thinh đi trong chúng Tỳ kheo đến cái
ngôi nhà mát đó; đồng vào trong đó nghỉ ngơi thì chúng Tỳ kheo mới hỏi sao có
ông thầy chửi mắng đức Phật thậm tệ, còn ông học trò lại ca ngợi đến tuyệt đỉnh
như vậy, mà sao đức Phật không có lời nói nào hết vậy? Đức Phật nói: "Khi
người ta chửi mắng mình, người ta chê mình, mà chê đúng giới luật bởi vì mình
phạm giới thì mình phải chịu; mà chê sai có gì đâu, người ta không biết người
ta chê sai thì mình có gì mà phải giận hờn họ; mà phải nói rằng tôi thế này,
tôi khác, cãi cọ họ làm gì". Phải không?
Mà khen mình
cũng vậy, khen mình sống đúng giới luật ăn ngày một bữa không ăn phi thời, sống
biết nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng, không làm khổ mình, khổ người, thì khen
mình như vậy là khen đúng, mình chấp nhận để cho mình sống đúng được cái giới
luật đó. Còn khen sai: "Đức Phật thị hiện Thần thông phóng hào
quang rồi ngồi thiền bay trên trời, ngồi xếp bằng…", thì cái này sai
không đúng; cái này là lừa đảo, dùng cái tưởng lực để lừa đảo người khác thì
như vậy không đúng. Cho nên khi mà đức Phật đã trả lời như vậy đó, thì chúng ta
đã thấy y như thật. Vậy thì mỗi lần trong kinh Đại thừa nói đức Phật mỗi lần
thuyết pháp thì phóng hào quang, hào quang xanh, hào quang đỏ, hào quang vàng,
vậy là có đúng không, như vậy kinh đó có đúng không? Không đúng! Cho nên đây là
ngoại đạo ca ngợi cái sai, đó là cái ca ngợi Phật, ca ngợi cái sai tức là ca ngợi
Phật qua cái Thần thông, mà Thần thông đối với đạo Phật thì không quan trọng. Đức
Phật có chứ không phải không, nhưng mà đức Phật nói đó là cái trò ảo thuật lừa
đảo người ta, làm cho người ta khiếp đảm, người ta sợ. Chứ đạo Phật chỉ là đạo
đức mà thôi, nó là một chơn lý, một cái sự thật.
(10:11) Các
con có nghe cái bài Tứ Diệu Đế không, bốn cái sự thật mà. Khổ, Tập, Diệt, Đạo,
đó là bốn cái chơn lý của con người mà. Thì đức Phật có nói bốn cái chân lý này
có cái Thần thông ở chỗ nào đâu; có cái tàng hình, biến hoá; có ngồi xếp bằng
bay lên trên hư không không? Không bao giờ có! Có bao giờ nói Ta chui xuống đất,
Ta độn thổ không? Không có, không có nói cái gì hết. Không phải, mấy con thấy đức
Phật dạy chúng ta sống, sống một cuộc sống để giải thoát. Hôm nay mấy con đến
đây mấy con học tu với Thầy cũng học sống. Sống bằng gì? Sống để giải thoát là
phải sống bằng đạo đức chứ sao. Sống đạo đức là sống giới luật chứ có gì đâu.
(10:35) Cho
nên mấy con thấy đạo Phật nó có ba cấp Giới, Định, Tuệ. Vào theo đạo Phật thì
phải học Giới, chứ sao lại học ngồi đó mà tụng kinh, niệm Phật, có giới chỗ nào
đâu? Đó là sai mấy con. Cho nên mình phải sống giới, thì người ta học giới luật,
đức hạnh. Cái đức giới nó như thế nào, chỗ nào? Trong cuộc sống mình sao; đối xử
với mọi người như thế nào để mà đúng cái Đạo Đức của đạo Phật? Do đó khi mà học
xong rồi, khi mình thông suốt được Giới Luật rồi ai nói gì mình cũng giải
thoát, mình không có buồn phiền, khổ sở thì đó là cái học theo đạo Phật chứ.
Không lẽ bây
giờ mình vô đạo Phật rồi tối ngày cứ gõ mõ, tụng kinh; rồi tụng kinh Pháp Hoa; rồi
Phổ Môn; rồi Di Đà; rồi Hồng Danh; rồi Sám Hối rồi tụng tới, tụng lui cũng y
như vậy, có bấy nhiêu đó mà tụng hoài. Mà rồi ai nói cái gì là sân lên ầm ầm,
thì như vậy tụng có lợi ích không? Các con thấy tụng hoài không có lợi ích? Còn
Niệm Phật, có nhiều người Niệm Phật mà rồi ở nhà bếp mà rầy rà nói: "Tao
mà không Niệm Phật tao cú cái tụi bây chết hết". Thì như vậy thì Niệm
Phật nó cũng không có thực tế đâu mấy con.
Nếu mà khi
Niệm Phật mà mình ngồi tu tập chẳng hạn, mấy con ngồi mấy con tu tập, giờ nào mấy
con tu tập, các con cháu mà nó có rầy rà thì mấy con dùng lời lẽ ôn tồn: "các
con thấy các con cãi cọ như vậy là các con đã tự làm khổ mình, khổ người. Các
con thấy đạo đức không? Mình phải sống biết thương mình, thương người, em mình
hay là anh mình hay chị mình chứ ai, thì mấy con thấy cha với mẹ, ba mẹ sẽ có lời
khuyên răn anh chị. Chứ mấy con đồng với nhau, mấy con cãi cọ như đánh lộn vậy
thì mấy con làm cho cha mẹ buồn phiền". Đó là cái cách để mình
giáo dục ở trong gia đình của mình đứng ở trong cái góc độ đạo đức, đạo đức dạy
con cái của mình. Đó thì mấy con thấy nó có cái nền Đạo Đức của nó, để cho mình
hiểu biết; để cho mình giáo dục.
(12:29) Bởi
vì cái Giới Luật mà mấy con thấy ở trong cái Ngũ Giới của người cư sĩ có cái giới
tà dâm mấy con, mấy con có nhớ cái giới tà dâm không? Giới tà dâm thuộc về Đạo
Đức Gia Đình, nghĩa là nói cái giới nó như vậy chứ nó là cái đạo đức chung cho
gia đình. Học cái giới đó phải học biết tôn kính, cung kính, tôn trọng lẫn
nhau; vợ cung kính chồng; chồng cung kính vợ. Cho nên khi biết cung kính thì
chúng ta không cãi cọ, mỗi khi chồng làm một công việc gì mà giúp đỡ cho vợ thì
vợ cảm ơn chồng chứ đâu phải đó là khách sáo đâu. Cái lời nói của mình; cái
hành động của mình biết ơn cái hành động đó, chồng mình đã làm điều đó. Còn người
vợ lo mâm cơm cho chồng cho con, khi mà dọn lên cùng gia đình đồng ăn thì người
chồng đi làm về nói lời cảm ơn vợ mình có gì đâu, vợ mình phải chịu cực khổ mới
có bữa cơm như thế này chứ. Tại sao mình không biết điều đó, nói vậy là nói khách
sáo sao? Không phải. Mình nói lời nói của mình chứng tỏ cái lòng mình nghĩ đến
thương công lao của vợ con. Như vậy gia đình mình rất là vui vẻ, biết tôn trọng
nhau bằng lời nói; bằng hành động trợ giúp nhau, chia sẻ nhau từng trong cái sự
gian khổ.
Còn đằng này
đó chồng nói một đường, vợ nói một ngã thì là cái gia đình nó sẽ tan nát, rồi
con cái đây, rồi tình thương cho con cái mất cha, mất mẹ, rất là đau khổ. Cho
nên Đạo Đức của đạo Phật nó có cái Đạo Đức Gia Đình. Nhưng tại vì người ta
không viết nó ra, không triển khai nó ra thành một bộ sách Đạo Đức, cho nên
chúng ta học cái giới luật họ dạy đừng tà dâm thôi, tới đó hết rồi, rồi không
biết làm sao bây giờ? Không biết làm sao hết thành ra nó làm cho chúng ta không
có thông suốt được cái lý, mà khi thông suốt được cái lý đạo đức này chúng ta sống
hạnh phúc vô cùng. Cho nên cái Đạo Đức của đạo Phật sống không làm khổ mình, khổ
người đó là tu đó mấy con, cách thức tu, tu bằng cái tri kiến.
(14:25) Cho
nên đức Phật nói khi mà chúng ta thắp hương mà cúng Phật, thắp năm cây hương có
phải không: “Giới hương, Định hương, giữ Huệ hương, giải thoát, giải thoát tri
kiến hương”. Chứ đức Phật có bảo thắp cây hương vỏ cây bao giờ. Thế mà bây giờ
mình cứ đốt hương vỏ cây không, khói bay mịt mù. Trời đất ơi! Như vậy làm sao
cho được?
Mình làm
sai, mình không làm đúng, người ta chửi mắng mình; mình không giận tức là mình
thắp cây hương giải thoát. Do tri kiến mình hiểu biết cho nên mình không giận,
tức là tôi đã thắp cây hương này tôi cúng Phật rồi, có phải không? Cho nên đức
Phật nói Giới hương, tức là Giới luật - Đức hạnh. “Giới hương, Định
hương, giữ Huệ hương, giải thoát, giải thoát tri kiến hương”, năm cây hương
lận mà phải không? Hằng ngày đọc cái bài niệm hương đó, cái bài niệm hương thì
cứ đọc, mà cái hành thì lại không hành, cứ thắp ba cái hương vỏ cây lên đốt
khói mịt mù, nói: "Thắp hương vậy ông Phật ông chứng cho, để mà
mình bình an". Bình an sao được? Mình phải thắp cây hương tâm của
mình, đốt lên những cái sự giải thoát; những cái sự không làm khổ mình, khổ người
thì đó là hương giải thoát chứ gì. Mà trong đó có Tri kiến hương, Giải thoát
hương, phải không? Tri kiến là cái ý của mình chứ gì. Giải thoát hương, Tri kiến
hương, giải thoát hương là mình làm cho cái tâm mình không làm khổ mình, khổ
người là giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét