365- ĐỨC HIẾU SINH
(00:07) Mình
chỉ suy luận như vậy, mình chỉ nói trong đầu mình như vậy mà cái tâm của mình
được giải thoát, nó hay tuyệt vời. Ông Phật ông dạy mình thấy nhân quả đừng biết
đúng, biết sai mà hãy thấy nhân quả. Tâm mình phải sáng suốt, bất cứ cái gì ở
trên đời này mà người nào làm cái gì thì không ngoài nhân quả, thiện hay ác
thôi chứ có gì đâu. Khen mình là thiện mà chê mình là ác. Mà tâm mình thì đừng
có thấy lỗi người mà hãy thấy lỗi mình, các con ghi chép nhớ kỹ như vậy thì
ngay đó là tâm mấy con bất động, mấy con giải thoát liền. Mấy con là A La Hán,
là Phật ngay tại đó. Phật là giải thoát là không bị các chướng ngại pháp, ác
pháp. Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý không phải đui, không phải không nghe; nghe
thấy mà ý ở trong này nó theo đó mà nó khởi ra thì: "Dừng lại,
quay vô đây, đừng có nghe ra bên ngoài, nhân quả có gì mà phải nghe".
Các con thấy, mình chỉ răn dạy cái tâm của mình thôi, làm cho cái tâm của mình nó
được bất động; nó đừng có theo âm thanh, sắc tướng bên ngoài; theo sáu trần bên
ngoài mà không có bị động, mấy con.
Các con thấy
tu hành đạo Phật đâu có phải khó đâu? Đâu có phải mình lạy Phật cho nhiều, sám
hối hồng danh mà tiêu tội đâu. Mà chính mình ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng
trưởng thiện thì ngay chỗ thiện là giải thoát chứ gì. Mà cái thiện đâu có phải
mà ngồi đây mà tính chuyện đi làm từ thiện bố thí rồi đó là thiện còn ác mấy
con. Nhiều khi mình đi làm từ thiện chứ mình nghĩ người ta khen mình làm từ thiện
rồi nghe nó nở mũi mình; nghe nó thích, đó là háo danh, thiện mà ác rồi đó, các
con thấy một chút xíu thôi mà nó bị ác mấy con chứ không phải là thiện hoàn
toàn. Thiện thật sự là cái Đức Hiếu Sinh của mình, đem bố thí thương người
nhưng mà mình bố thí…
Cũng như có
một câu chuyện như thế này. Có một cậu sinh viên bước vào bệnh viện Chợ Rẫy thì
cậu mới vào cậu thăm người bà con của cậu nằm bệnh viện thôi chứ có gì đâu,
nhưng có một bà mẹ bả chạy ra: "Cậu ơi con tôi bây giờ vô nhập viện
nằm cấp cứu , mà tôi không có tiền đóng cho nó chắc là nó phải chết thôi, cậu
có thể giúp tôi năm trăm được không?" Cái cậu này sẵn sàng móc túi cho
năm trăm liền, thì cái cô này cổ chạy vô, thì không biết có chạy vô phòng cấp cứu
hay không hay chạy đâu, thì cái cậu sinh viên này cậu cũng không chú ý tới nữa,
nhưng mà khi mà cậu bước vô trong phòng mẹ cậu thì có bà nói: "Cậu
bị người ta lừa gạt cậu rồi chứ đâu có đứa trẻ nào mà cấp cứu đâu",
thì cậu sinh viên này trả lời với cái bà đó:"Tôi chỉ biết rằng, nếu mà không
đứa trẻ nào cấp cứu thì chắc chắn là không đứa trẻ nào chết hết, đó là cái việc
vui mừng, tôi nghĩ rằng năm trăm ngàn đồng tôi cho bà cụ kia để mà cứu đứa trẻ
mà tôi có bị gạt đi thì tôi cũng nghĩ rằng nếu mà không có đứa trẻ nào chết là
tôi mừng rồi chứ tôi không nghĩ tôi bị gạt".
Các con thấy
chưa, từ cái chỗ suy tư đó mà thiện đó mới thật là thiện, mình bố thí rồi, là
cái ý bố thí của mình là thương đứa bé đó, sợ nó chết chứ gì; sợ cấp cứu không
kịp chứ gì, giờ đóng tiền vô cho nó cấp cứu cho kịp đặng cho nó đừng có chết chứ
gì. Mà giờ nghe tin không có đứa bé nào chết thì mình mừng chứ sao lại mình nói
mình bị lừa. Các con thấy không? Từ cái chỗ suy tư đó mà cái hạnh bố thí của
chúng ta do cái tình thương, các con đi làm cái việc từ thiện các con đem gạo
thóc cho những người bất hạnh, họ đang bị lũ lụt, đang đói khổ chứ gì, mình đem
đó là mình cứu khổ mà bây giờ mình bị người ta lừa đảo mình nói này kia là mình
đang than, mình thấy mình sao mà không trí tuệ, ngu si nên bị người ta lừa,
không phải. Tôi cứu khổ là tôi nghĩ rằng tôi làm cho người khác không còn khổ
là đủ rồi. Tôi giúp đỡ người khác không nghĩ mình bị lừa đảo, mình bị người ta
lừa thôi.
Cho nên
trong khi đó Thầy nói chỉ có cái Đức Hiếu Sinh, lòng thương yêu của mình, từ
cái Đức Hiếu Sinh đó mới bố thí, người ta dám bố thí thân mạng người ta bằng
cái Đức Hiếu Sinh mấy con. Người ta xông vô nhà lửa để người ta cứu đứa bé ở
trong cái nhà lửa, đó là cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu của người ta,
người ta mới xông vô; người ta liều chết người ta xông vô; người ta nhảy xuống
sông người ta cứu người chết đuối là cái lòng thương yêu người ta. Nhưng cái
hành động nhảy xuống sông; xông vào nhà lửa, cái hành động đó là thương yêu,
còn có nhiều người nói thương yêu chứ gặp lửa cháy không dám xông vô thì mấy
người đó thương yêu bằng miệng chứ chưa hẳn bằng hành động, chính cái hành động
đó mới thật sự (thương yêu ).
(4:38) Mình
đến mình giúp đỡ cho một cái người, một em bé đi qua đường hay một bà cụ đi qua
đường, dẫn họ qua đường khi xe cộ qua lại, đó cũng là cái hành động bố thí. Người
ta sợ, mình bố thí cho người ta đừng sợ, đưa họ qua đường. Mình nhường một chỗ
ngồi cho một người già trên xe buýt; mình nhường cho một chỗ ngồi cho một người
mẹ có đứa con nhỏ ngồi trên xe buýt, cái chỗ ngồi của mình cũng là bố thí mấy
con. Đó là một cái đức hạnh mấy con, bởi vì cái đức đó thì nó nằm ở trong đó phải
có tình thương. Nếu không có tình thương làm sao chúng ta làm điều này mấy con,
phải không?
Cho nên mấy
con thấy, Đức Hiếu Sinh là cái lòng thương yêu của chúng ta. Từ đó, khi một người
chửi mắng mình, mình khởi sự mình thương người ta; mình khởi sự mình thương người
đó là vì người ta đang làm ác mấy con; người ta đang sống trong cái ác.
Cho nên cái
đạo Phật mấy con thấy, các con đến với đạo Phật mấy con có nghe nói đến cái Tứ
Vô Lượng Tâm, tâm Từ, tâm Bi, tâm Hỷ, tâm Xả mấy con, từ, bi, hỷ, xả đó. Từ bi
tức là thương yêu đó, mà cái giới luật mà của các Phật tử mấy con mà thọ đầu
tiên, thọ Tam Quy, Ngũ Giới đó, cái giới mà sát sanh đó, mấy con nhớ cái giới
mà sát sanh. Giới thứ nhất là giới không sát sanh đó, thì đó là Đức Hiếu Sinh
đó mấy con mà Đức Hiếu Sinh nó thực hiện tâm từ, bi, hỷ, xả. Có tâm từ bi thì
nó mới có hỷ, mới có xả, mà cái hành động hỷ đó nó mới chứng tỏ mình xả. Bây giờ
tôi thương, tôi nói tôi thương người mà người ta chửi tôi mà tôi không có vui
thì tức là tôi chưa có hỷ chứ gì, thì làm sao mà gọi là tôi xả cái tâm giận tôi
được. Nhưng mà khi tôi khởi sự tôi thương người đó họ ở trong cái nhân quả; họ
đang sống ở trong cái nhân quả, họ chửi mắng tôi, họ nói xấu tôi. Mà tôi nghĩ rằng
cái người đó họ đang sống trong nhân quả; trong cái nhân quả ác họ sẽ khổ đau lắm;
họ đang khổ; họ tức giận tôi họ đang đau khổ đó. Thì do tôi suy tư như vậy mà
cho nên tôi không giận họ; tôi tha thứ những cái điều lỗi lầm của họ thì tâm
tôi tha thứ thì tôi vui vẻ, tôi không còn giận hờn thì tức là tôi xả hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét