Thứ Ba, 16 tháng 5, 2023

356- BẢO VỆ TÂM BẤT ĐỘNG


 356- BẢO VỆ TÂM BẤT ĐỘNG

(02:33) Vậy thì trong cái lớp Chánh Kiến này phải học những cái bài học gì? Thì bài học đầu tiên để mà chúng ta chánh kiến để mà chúng ta nhìn vào mọi cái điều kiện, tức là cái nhìn cái nghe cái thấy của chúng ta tức là ngũ căn. Có phải là Ba mươi bảy phẩm trợ đạo thì ngũ căn ngũ lực, có phải không? Đó là ngũ căn ngũ lực đầu tiên để mà học. Cho nên vì vậy mà lớp Chánh Kiến dạy chúng ta ở trên các căn để chúng ta nhìn, nghe, thấy. Để phân biệt được cái đúng, cái sai, cái phải gọi là Chánh Kiến.

Nếu mà không có được cái Chánh Kiến thì nó sẽ Tà Kiến. Nó sẽ đưa mình đến cái sự đau khổ. Cho nên khi mà tu Tứ Chánh Cần thì phải có Chánh Kiến. Chứ không có Chánh Kiến thì chúng ta không thể tu Tứ Chánh Cần được. Mà muốn tu được Tứ Chánh Cần thì chúng ta phải học giới luật, mà học giới luật thì phải học đức hạnh. Có phải không? Mà con học đức hạnh, con học được giới luật đức hạnh thì mỗi mỗi một cái ác pháp nó tác động đến con, thì hoàn toàn con đã thấy biết, hiểu biết liền. Tức là lúc bấy giờ con sẽ hoàn toàn là con đuổi những cái niệm đó đi mất hết, thành ra tâm con sẽ bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mà: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" thì con thấy như thế nào? Có phải đúng là cái trạng thái vô lậu không? Đó!

Nhưng mà một người mà luôn luôn cố gắng giữ gìn và bảo vệ được cái trạng thái "Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự", tức là bảo vệ chân lý của chúng ta. Mà đến khi mà cái chân lý này hiện tiền sống từ giờ này đến giờ khác, từ ngày này qua ngày khác không còn một cái sự, một pháp nào, một sự việc gì mà làm động được cái tâm này, thì đó là chứng đạo chứ sao. Con thấy không? Chứng đạo đâu phải khó đâu, quá dễ. (04:15)

Bây giờ đã thấy được cái "Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự ", thì nó chỉ có một phút thôi. Ráng một phút chứ hai phút thì không được. Nhưng mà cái người mà người ta cố gắng bảo vệ nó trên đời này tất cả các pháp đều vô thường có cái gì của mình đâu? Ngay cả thân này cũng không phải của mình, vậy bỏ xuống hết không cần. Người ta chửi cũng không giận, người ta nói cái gì cũng không buồn phiền. Tất cả đều là nhân quả có gì mà phải bận tâm.

Cho nên chỉ có duy nhất là cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là cái chân lý của mình mà thôi, nhất định phải bảo vệ cho được. Vậy hằng ngày ngồi chơi mà cái niệm nào mà khởi ra, đuổi liền. Ai ngoài kia nói gì hoàn toàn là tùy thuận nhẫn nhục, tùy thuận bằng lòng vui vẻ không giận hờn phiền não hết. Thầy nói mấy con tu trong vòng ba bữa là chứng đạo, không có khó khăn gì hết, dễ dàng. Bởi vậy tu đâu có gì đâu khó khăn. Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự ai cũng biết, chỉ có bây giờ bảo vệ thôi.

Những cái gì mà cô Út dạy, Thầy dạy mai mốt về tu tập mấy con.Tức là Thầy căn dặn mấy con đó. Bị vì cái thân của các con bây giờ nó già rồi, nó bệnh. Nó là một cái ổ bệnh, rồi nó sẽ không bệnh này thì bệnh khác. Có nhiều khi một lúc mà nó ba bốn thứ bệnh, chớ nó không phải là một bệnh nữa đâu.

Cho nên nhớ, mấy con cứ nhớ rằng cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự đó là một cái trạng thái niết bàn đó mấy con, cái trạng thái giải thoát. Nó là cái toàn thiện, cái chuyện toàn thiện thì nó cái trạng thái tâm nó bình an. Cho nên chúng ta, Đức Phật dạy: "Ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện". Tức là tăng trưởng cái thiện đó chứ không phải là tăng trưởng cái việc mà đi làm từ thiện. Các con hiểu không? Tăng trưởng cái thiện đó đó. Cái thiện mà tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.

Bây giờ cái cơ thể mấy con đau nhức cách gì thì mấy con cứ tác ý, ôm cho chặt. Tác ý là cách thức nương mình bám, mình bám chặt vào cái phao. Cái phao thanh thản, an lạc, vô sự. Cứ tác ý là mình còn bám, mà mình quên tác ý là nó buông phao rồi. Các con nhớ cái ôm phao hay là ôm chặt phao hay là không ôm chặt phao là do chỗ tác ý. Thí dụ như các con đau quá, các con quên đi, là các con đã buông phao. Còn các con còn nhớ tác ý, tức là con còn bám ở trên cái phao. Cho nên nó không có rơi mấy con xuống biển khổ được, nó không có rơi đi tái sanh luân hồi. Nhớ kỹ! (6:31)

Cho nên khi mà gặp cái trường hợp đó thì mấy con cứ tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cảm thọ mặc tao không sợ đâu”. Để cho cái tinh thần mình vững vàng con. Nó không có dao động, chứ nó đau nhức, nó khổ lắm. Cho nên mấy con cứ tác ý, thỉnh thoảng tác ý, tác ý:"Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả cảm thọ là vô thường, đi cho khỏi thân ta, không còn đau nhức nữa”. Rồi bắt đầu tâm “bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi nghỉ chút xíu tác ý nữa, nghỉ chút xíu tác ý nữa. Tức là các con bám chặt cái phao.

Như vậy thì khi mà lỡ mấy con có có tắc thở thì mấy con cũng ở trên cái trạng thái bất động đó, thanh thản đó mà không tái sanh luân hồi. Nhớ kỹ! Mà không thì mấy con sẽ vượt qua cái đau khổ, nó sẽ không còn đau khổ, nó sẽ chấm dứt đau khổ. Tức là mấy con chịu đựng nó trong một tiếng hoặc hai tiếng, cao lắm ba tiếng đồng hồ là cái cái đau đó nó giảm xuống liền. Cái cảm thọ mà đau bất cứ một cái đau gì, nó cũng sẽ giảm xuống liền tức khắc, nó không có kéo dài duy trì cho mấy con đâu. Cho nên cố gắng ôm cho chặt đừng có sợ. Ai cũng phải có chết một lần, chớ bộ khỏi chết sao? Phải không mấy con, thấy không?

Không chết trẻ thì cũng phải chết già. Không chết già thì chết trẻ chớ làm sao khỏi, có người nào khỏi chết đâu mà sợ. Cho nên đừng có sợ. Đau ai cũng đau chứ có người nào mà không đau bao giờ? Vậy mà mỗi lần đau là mình sợ chạy bác sĩ, nhà thương làm cái gì? Ôm cho chặt pháp đi, thì chừng đó mấy con sẽ thấy mấy con vượt qua cơn đau với cái khả năng của mình, kinh khủng lắm. Mấy con nhớ kỹ lời Thầy dạy. Khi mấy con rời khỏi đây rồi thì chỉ còn ở bên tai mấy con cái lời, lời khuyên của Thầy nó không mất mấy con. (8:10)

Phật tử: Dạ. Các con cảm ơn Thầy.

Trưởng lão: Các con nhớ kỹ những cái lời Thầy, Thầy sẽ cứu con ở chỗ đó. Chứ không bao giờ mà Thầy đau thế cho mấy con được, các con hiểu chưa? Thầy cũng không tu dùm cho mấy con được, tự mấy con. Mà lời Thầy dạy thì mấy con dù đi tới cái nước nào, cái xứ nào ở đâu cái lời của Thầy cũng còn ở bên tai mấy con.

Phật tử: Dạ. Thầy cứu con.

Trưởng lão: Nó không mất con. Có phải không mấy con?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Nhưng hãy nhớ lời Thầy là phải ôm chặt. Mà bình thường mình không bệnh đau gì hết thì cũng nhớ nhắc:" Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Mọi sự việc nó xảy ra, nhân quả nó xảy ra nó làm cho mấy con buồn phiền, giận hờn, thương ghét thì tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự nó sẽ xả hết những cái đó. Phải không mấy con, cứ nhớ.

Con cái nói không nghe tức giận quá nói: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đây là nhân quả, có gì mày phải buồn”. Thì đó cái nó bắt đầu, nó xả xuống liền mấy con. Cái tâm mấy con nó thanh thản liền, nó an lạc liền, nó không còn khổ nữa con. Nhớ đó là cái pháp cứu cánh mấy con mà.

Đức Phật nói như thế này nè: "Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh. Mà đã sanh là bị diệt". Có phải không? Nó đã sanh tức là nó phiền não, nó giận hờn, nó đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia, đó là đã sanh. Mà mình cứ ôm chặt cái pháp đó, mình tác ý thì nó đẩy lui mất, chứ nó đâu để đó cho mình. Còn lại một trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Các con khỏi tốn tiền thuốc, khỏi đi bác sĩ. Đi xuống nhà thương nằm, trời ơi thấy còn ghê gớm nữa mấy con, có phải không?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Thấy vô nhà thương nằm là mình sợ lắm mấy con. Mình không bệnh chứ ít hôm cũng bịnh hà. Thấy người ta nằm la liệt là mình phát hoảng sợ. Mà nó không có vệ sinh đâu. Thầy nói không vệ sinh. Trong cái cảnh của mình đây không phải vệ sinh sao? Thanh thản an ổn, mà không khí trong lành. Còn đến bệnh viện các con nghe cái mùi, cái mùi ancol, cái mùi thuốc, trời ơi, nghe nó nực nồng. Có phải không? (10:08)

Cho nên mấy con đừng có đến bệnh viện à, theo Thầy là không đến bệnh viện nữa, chết bỏ. Nhưng mà nó có chết bao giờ đâu. Các con, cho nên mình làm có tiền để ăn chứ ai cho bác sĩ ăn chi, cho bệnh viện ăn chi cho uổng. Rồi mấy con xuống đó coi, mấy con đầu tiên không biết bệnh mình hết không? Không biết, phải đóng tiền. Nó bắt con đóng tiền trước, chứ chưa chắc đâu. Rồi từ chừng mà cái toa mua thuốc này kia, tiền thêm thêm không chứ không có ít đâu.

Cho nên nhớ lời Thầy dạy mấy con, sẽ đỡ tốn hao vô cùng. Ở nhà mình chết cho khỏe, đi nhà thương bác sĩ làm gì. Bác sĩ giỏi sao mà lại không có cứu cha cứu mẹ nó được, cũng chết hết chứ đâu có gì đâu mà sợ. Phải không mấy con?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Cho nên nhớ lời Thầy mấy con. Mấy con sẽ về mấy con luôn luôn ghi khắc lời của Thầy thì mấy con sẽ bảo vệ được sự bình an của mình. Nhớ rồi phải không?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Không có quên nha!

Phật tử: Dạ! Chúng con xin cảm ơn Thầy, nhớ lời Thầy dạy và cố gắng vượt qua.

Trưởng lão: Thôi xá Thầy thôi mấy con, xá Thầy, xá Thầy thôi. Nhớ lời Thầy dạy là đã xá, đã đảnh lễ Thầy rồi đó. Rồi về mà thực hiện nữa là không phụ ơn Thầy, mà mấy con được giải thoát. Nhớ không? Khi nào mà sắp xếp gia đình xong rồi, vô đây Thầy cho một cái thất, tu làm chủ sự sống chết luôn.

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Muốn chết chừng nào chết, muốn sống hồi nào sống. Nhớ chưa?

Phật tử: Dạ.

Trưởng lão: Rồi. Chứ còn cứ mình đeo đẳng gia đình hoài, cứ ôm cháu. Ôm con đã rồi giờ tới ôm cháu à. Mấy con tính suốt cái đời tới chết mà cũng chưa rời. (12:02)

Phật tử: Dạ. Con cảm ơn Thầy.

Trưởng lão: Gì con? Họ bị tưởng. Họ nói qua cái tưởng của họ, mình đừng có nghe. Bị vì mình hễ nói qua cái vấn đề siêu hình rồi đó, thì mình biết là cái người đó bị tưởng con. Nhiều khi họ nói đúng nhưng mà họ bị lọt trong tưởng. Trong cái sự tu tập đó bị ức chế tâm của mình đó, họ lọt vào trong tưởng, thì họ thấy cái thế giới siêu hình, Do đó họ tưởng là có những linh hồn của người chết bằng cách này cách khác, cho nên họ nói như vậy. Thành ra khi mình nghe vậy đó, mình đã tu theo Thầy thì mình biết là cái người nào nói như vậy đó là họ đã tu. Họ cũng theo Thầy họ tu, mà nhưng họ lạc trong tưởng. Mà mình cảnh giác mình, chứ không khéo mình cũng lọt trong tưởng bây giờ chứ ở đó.

Phật tử: Dạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...