332- PHÁP NÀO NGĂN CHẶN ĐƯỢC
SỰ XUNG ĐỘT VÀ CHIẾN TRANH ĐỂ ĐEM LẠI HOÀ BÌNH
(39:05) Thầy
xin nhắc lại cho quý Phật tử nhớ, trong kỳ họp Phật giáo thế giới, 74 nước về họp
tại Hà Nội ở đất nước chúng ta. Tất cả các Hoà thượng 74 nước về họp tại Hà Nội.
Trong buổi họp Thầy có ghi âm và nghe tất cả các phương pháp của các vị Hòa thượng “Để
ngăn chặn sự xung đột và chiến tranh”.
Thì trong cuộc
hội thảo, Thầy là đại diện cho bên trong nhóm có bốn người. Thầy xin có một câu
hỏi: “Pháp nào của đức Phật thực tế, cụ thể ngăn chặn sự xung đột và
chiến tranh?”, thì vị Hòa thượng trụ trì cái buổi hội thảo trả lời: “Chúng
tôi không thể trả lời câu hỏi đó được”.
Thật sự người
ta không nhận ra được người đặt ra câu hỏi là người phải biết trả lời. Nhưng
khi Thầy đặt ra câu hỏi thì vị Hòa thượng đó không trả lời được câu đó. Thật sự
ra đạo đức nhân bản - nhân quả.
Đạo đức nhân
bản là Ngũ Giới, đạo đức nhân quả là Thập Thiện, có gì đâu. Triển khai thành bộ
sách đạo đức dạy cho các em từ Tiểu học, Trung học, Đại học thì khi mà các em từ
học Tiểu học đến Đại học ra trường, trở thành những người nhân tài, có tài mà
có đức. Đức là đức nhân bản, đức là đức nhân quả. Cho nên, sống không làm khổ
mình, khổ người thì làm sao có xung đột, làm sao có chiến tranh thì thế giới sẽ
hòa bình. Đó là nền đạo đức của đạo Phật, đạo đức nhân bản - nhân quả.
Thế mà chúng
ta không triển khai được cho nên cứ cầu khẩn. Có bao giờ chùa nào mà không cầu
khẩn cho thế giới hòa bình, nhưng có được như ý muốn của chúng ta không? Không.
Đức Phật đã xác định: “Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không cứu khổ
các con được”, có đúng không? Đức Phật đã bảo: Các con tự thắp đuốc
lên mà đi, ta không cứu được các con thắp đuốc lên đi, hướng đạo, dẫn đường các
con tự đi. Thử hỏi làm sao cầu mà cầu cho thế giới hoà bình được?
Điều chúng
ta sống trong tưởng, chúng ta chỉ biết cầu khẩn cái lực của chư Phật để cứu khổ
chúng sanh ở cõi Ta Bà này đừng có chiến tranh. Nhưng chúng ta biết rằng trải
qua từ bao nhiêu thế kỷ mà các tôn giáo không riêng gì Phật giáo đã cầu, hàng
đêm đã cầu khẩn vào sự cứu thế nhưng không được, không hết. Hiện giờ chúng ta
biết thế giới còn chiến tranh chứ đâu phải hết, không nước này thì nước khác.
(42:25) Cho
nên, trong khi mà học Phật pháp thì phải hiểu cái pháp nào ngăn chặn được sự
xung đột, chiến tranh để đem lại hoà bình, thì đạo đức của Phật giáo, nền đạo đức
nhân bản - nhân quả đem lại sự hoà bình cho thế giới. Con người chúng ta hiểu
biết đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người là sẽ hưởng được sự bình an đó.
Thực tế chỉ có đạo Phật mới có đạo đức nhân bản nhân quả. Ngoài đạo Phật đi tìm
nhân bản, nhân quả không bao giờ có.
Chúng ta
hãnh diện rất lớn là vì chúng ta là những đệ tử của Phật mà được thấm nhuần
trên cái nền đạo đức, giới luật của Phật. Chúng ta hãnh diện là đệ tử của Phật
mà được học những đạo đức làm người xứng đáng là con người. Vậy tại sao chúng
ta lại không giữ gìn nó, một kho tàng quý báu, một vật quý báu, mà tại sao
chúng ta không giữ gìn vụt tay để mất đi? Thật là uổng phí.
Tại sao quý
thầy, quý Cô chúng ta có một gia tài mà đức Phật để lại hai ngàn năm trăm năm
mươi hai năm. Nghĩa là hai ngàn năm trăm năm mươi hai năm, vậy mà chúng ta học
được những gì, sống được những gì với giới luật của đạo đức này. Khi ta bước
chân vào chùa đảnh lễ Phật, biết ơn Phật mà không thực hiện được đức hạnh của
Phật thì làm sao xứng đáng làm đệ tử của Phật? Rất đau lòng thưa quý vị.
Là một tu sĩ
đạo Phật, chúng ta quyết tâm thực hiện những gì như Phật đã dạy. Khi tâm chúng
ta bất toại nguyện, giận dữ thì chúng ta biết Phật không bao giờ có ngày hôm
nay. Chúng ta là con Phật chúng ta phải giống như Phật, đừng để tâm mình. Sự
tác ý ngăn chặn, sự nhắc nhở chúng ta mỗi ngày một ít lâu ngày sẽ thành thói
quen không giận hờn. Một ngày một ít nhắc nhở để tu luyện thân tâm trong giới
luật, thì một ngày quý vị sẽ trở thành thói quen ăn ngày một bữa, không còn, ai
mời kiểu gì cũng không ăn.
(44:56) Trong
cuộc họp Phật giáo, 74 nước về họp tại Hà Nội, tất cả toàn là những người đại
diện Phật giáo của nước đó về đất nước Việt Nam. Năm ngàn người, trong đó hai
ngàn người ngoại quốc, ba ngàn người Việt Nam trong một hội trường rộng lớn, thế
mà tới giờ ăn, ăn một ngày, thật sự ra Thầy nói ở đó người ta đã ăn đầy đủ rồi,
ăn một ngày năm bữa, chứ không phải ba bữa đâu.
Sáng ăn điểm
tâm, ăn đầy đủ ăn no luôn, lát vô hội nghị một chút, chừng khoảng độ một tiếng
đồng hồ ra giải lao. Giải lao ăn bánh, cà phê, sữa, nước này nước nọ kia đủ thứ.
Quý thầy muốn ăn gì cũng có hết, giải lao. Rồi, đến trưa ăn bữa cơm đầy đủ
không thiếu một cái vật gì, rất đầy đủ. Rồi buổi chiều họp một chút ra giải lao
thì cũng bánh trái, cà phê, nước ngọt, nước gì đủ thứ. Rồi chiều ăn bữa cơm nữa
rồi nghỉ.
Thật sự ra
nhìn hết tất cả các vị Hòa thượng, bên Nam Tông thì họ không có ăn uống như vậy
nhưng họ vẫn có uống buổi chiều họ còn uống nước trái cây, nhưng họ cũng đầy đủ
chứ không có thiếu. Còn bên Bắc Tông của chúng ta thì hầu hết quý thầy trọn vẹn
ba bữa ăn uống phi thời. Thầy dự Thầy đã lắng nghe hết, Thầy đã biết hết, đau
lòng, giới luật của Phật coi như một cái đồ bỏ, họ ném bỏ. Mà giới luật là cái
phương pháp phải tu trong năm lớp của Bát Chánh Đạo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét