333- NĂM LỚP GIỚI LUẬT CỦA BÁT
CHÁNH ĐẠO
(46:57) Năm
lớp Bát Chánh Đạo hoàn toàn từ Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp,
Chánh Mạng, năm cái lớp này đều là học giới luật. Đến cái lớp Chánh Tinh Tấn mới
là lớp tu thật sự. Tại sao Thầy dám nói cái lớp Chánh Tinh Tấn lớp tu? Chánh
Tinh Tấn tức là Tứ Chánh Cần, phương pháp ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng
thiện, có phải là pháp Tứ Chánh Cần không. Còn lớp Chánh Niệm là Tứ Niệm Xứ.
Một người mà
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không còn vọng tưởng, không còn hôn trầm,
thùy miên, nghĩa là không còn buồn ngủ, thì người này mới vào tu Tứ Niệm Xứ.
Đây quý Thầy nghe Thầy nhắc: Tứ Niệm Xứ là cái phương pháp tự khắc phục tham
ưu, chứ không phải có niệm mà phải biết để ngăn và diệt như Tứ Chánh Cần.
Hồi nào tới
giờ các thầy chưa biết rõ pháp tu tập của giới luật, cho nên khi học năm lớp giới
luật này thông suốt để áp dụng vào Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác, sanh thiện
tăng trưởng thiện pháp. Là do giới luật thông suốt để ngăn được từng tâm niệm
ác khởi ra trong tâm chúng ta. Khởi muốn ăn, muốn ngủ phi thời, muốn đi chơi,
muốn nói chuyện, tham muốn cái này, tham muốn cái kia đều là do pháp Tứ Chánh Cần
ngăn và diệt.
(48:35) Còn
với Tứ Niệm Xứ thì không còn niệm nữa quý thầy. Chứ không phải còn vọng tưởng,
còn hôn trầm mà đi vào Tứ Niệm Xứ là người đó chưa thuộc pháp Tứ Niệm Xứ. Cho
nên quý thầy thấy rất rõ, quý thầy, quý cô thấy rõ. Trường thiền của Miến Điện
dạy tu Tứ Niệm Xứ trên thân quán thân, trên thọ quán thọ, trên tâm quán tâm, mà
trong khi giới luật chưa thanh tịnh.
Người tu sĩ
của chúng ta bên đây qua bên đó cho vô trường thiền quán tâm, quán thân là như
vậy sai pháp, không đúng. Bởi vậy mới đẻ ra cái pháp Minh Sát Tuệ. Quý thầy chắc
có lẽ có nghe được ở bên trường thiền của Miến Điện, Minh Sát Tuệ. Người ta chỉ
nhiếp tâm mình bằng cơ phình xẹp nơi bụng nương theo hơi thở, rồi ức chế tâm
cho hết vọng tưởng, rồi từ đó Minh Sát ra. tức là quán niệm. Không đúng quý thầy,
như vậy chưa phải.
Trên tâm
quán tâm, trên thân quán thân như thế nào? Định Niệm Hơi Thở đã xác định điều
này rất rõ ràng. Bởi vì cái Định Niệm Hơi Thở nó xác định các pháp của Phật để
mà chúng ta qua cái Định Niệm Hơi Thở, tức là qua các đề mục của Định Niệm Hơi
Thở. “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết
tôi thở ra", đó là cái Định Niệm Hơi Thở. Cái Định Niệm Hơi Thở dạy
chúng ta tu thiền định trên Tứ Niệm Xứ.
Ngồi đây, Thầy
hít thở mà không phải Thầy cuốn hơi thở, vì cuốn hơi thở để ức chế tâm mình
trong hơi thở cho đừng vọng tưởng. Còn ngồi đây mà Thầy cảm nhận toàn thân của
Thầy mà nương nhẹ vào hơi thở gọi là trên thân quán thân. Nhưng trên thân quán
thân để nhiếp phục tham ưu, tự cái trạng thái bất động đó nó nhiếp phục tất cả
ưu phiền trên thân tâm của chúng ta.
(50:35) Cho
nên, tới cái pháp Tứ Niệm Xứ đức Phật dạy như thế nào? Bảy ngày, bảy tháng, bảy
năm tu chứng đạo có phải không? Mà trên Tứ Chánh Cần đức Phật không xác định bảy
ngày, bảy tháng tu chứng, mà đến Tứ Niệm Xứ thì đức Phật dạy bảy ngày, bảy
tháng, bảy năm chứng đạo.
Đâu có phải
dạy bảy ngày là tu suốt bảy ngày đâu, đâu có bảy tháng phải tu suốt bảy tháng
đâu, mà chúng ta tu tập hoặc năm ngày, hoặc là một ngày tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự sáu tiếng đồng hồ là chúng ta có đủ năng lực để làm chủ sự sống
chết. Tâm bất động, thanh thản mà kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ mới có Thần lực,
mà nếu có Thần lực thì bảy ngày vẫn yên lặng đâu có ăn, đâu có đói đâu.
Nhưng bây giờ
một chút chúng ta giữ tâm bất động, thanh thản cũng không có được. Cho nên tu tập
phải biết pháp, pháp nào tu ở giai đoạn nào, pháp nào tu ở cách thức nào, đạt
được kết quả liền thì mới tu đến pháp tu khác. Cho nên sự tu hành của chúng ta
thì cần sự hướng dẫn, phải tu đúng pháp, đúng giới luật.
Ở đây, Thầy
về đây, Thầy khéo nhắc nhở quý thầy, quý cô là khéo để đem lại lợi ích cho bản
thân quý thầy, quý cô. Chứ riêng Thầy, Thầy thấy Thầy là người đã từng giữ giới
luật, đã làm chủ sự sống chết của mình rồi, Thầy đã được giải thoát. Thầy rất
thương xót quý thầy, quý cô cũng là một người bỏ cuộc đời, bỏ gia đình, cha mẹ
của mình để đi vào chùa, để trở thành một vị tu sĩ của Phật giáo, mà rốt cuộc rồi
không làm chủ được sự đau khổ trên bản thân của mình. Thầy rất thương.
(52:46) Hôm
nay cũng đủ duyên Thầy về đây, Thầy được giảng trong cái buổi học của trường hạ
năm nay. Thật sự ra muốn tu học không phải trong một buổi, một giờ, một khắc, một
ngày mà thành tựu. Mà phải sự hiểu biết rõ ràng, và tập luyện phải được một vị
thầy có kinh nghiệm bản thân tu tập giải thoát, hướng dẫn mình từng bước trong
giới luật cũng như trong Thiền Định.
Nếu không được
một vị thầy có kinh nghiệm thì vị thầy ấy sẽ dạy bằng ngôn ngữ suông, vị thầy ấy
chưa từng làm chủ sự được sự sống chết, chưa từng nhập định thì làm sao dạy
chúng ta nhập định được? Vị ấy phải trải qua được sự làm chủ, được sự nhập định
mới dạy chúng ta được làm chủ, được nhập định. Đó là đem lại sự lợi ích cho
chúng ta thiết thực.
Còn riêng
quý thầy thì hôm nay có duyên được Thầy về đây dạy trong một buổi hạ như thế
này là nhắc nhở quý thầy: “Ai có tâm tha thiết quyết tìm sự giải thoát
thì hãy đi từ giới luật của Phật”. Nếu có đủ duyên mai mốt Thầy còn trở
về đây, Thầy tiếp tục dạy từng giới luật, những cái giới như thế nào, đức giới
như thế nào, dạy theo từng phần rõ ràng.
Bữa nay là một
cái ngày đầu tiên Thầy giới thiệu con con đường tu tập của đạo Phật, giới luật
phải tu tập như thế nào để làm chủ sanh, già, bệnh, chết, để làm chủ được sự sống
chết của chúng ta, lúc nào muốn chết là chết, lúc nào muốn sống là sống. Giặc
sanh tử luân hồi không còn quyền làm chủ thân tâm chúng ta được nữa.
Cho nên một
vị thầy mà tu chứng người ta muốn sống bao nhiêu tuổi vẫn được, nghĩa là cái
thân này không còn làm chủ họ được nữa, họ làm chủ nhân quả. Đấy là pháp của Phật.
Cho nên, tu theo đạo Phật rất hãnh diện quý thầy. Chúng ta có thân mà làm chủ
được thân, chúng ta có tâm mà làm chủ được tâm, tâm không sai khiến chúng ta được,
thân không sai khiến chúng ta được, mà chúng ta sai khiến thân tâm.
(55:12) Như
bây giờ muốn làm chủ sự sống chết thì chúng ta bảo “Tịnh chỉ hơi thở” là
thân chúng ta phải nghe theo, không dám hó hé, chứ không phải chúng ta nín thở.
Đó là những
điều làm chủ mà Thầy nhắc nhở để quý thầy, quý cô bỏ hết cuộc đời, bỏ gia đình
của mình đi vào chùa tu được những gì? Hay là chúng ta sẽ làm một vị trụ trì?
Hay là chúng ta đi học để trở thành một vị giảng sư để đi ra thuyết giảng bằng
cái ngôn ngữ? Chúng ta tu phải có lợi ích chứ, chứ đâu phải là chúng ta sống
trong mơ tưởng, chúng ta phải thật sự làm chủ, làm chủ lấy mình, phải thật sự
làm chủ.
Cụ thể nhất
là con đường giới luật, năm lớp của đạo Phật, Bát Chánh Đạo. Mà cả năm lớp để
tu học giới luật, thì quý vị biết cái giá trị của giới luật như thế nào. Còn
cái lớp Chánh Niệm, còn ba lớp nữa là Chánh Tinh Tấn, Chánh Niệm, Chánh Định,
còn ba lớp mà ba pháp môn tu chứ không phải như giới luật một pháp môn. Cho
nên, quý cô, quý thầy đến đây chúng ta nghỉ giải lao một chút xíu rồi sẽ tiếp tục.
Bây giờ đúng một giờ, xin quý thầy nghỉ, quý cô nghỉ một chút.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét