330- THÔNG SUỐT GIỚI LUẬT ĐỨC
HẠNH CỦA ĐẠO PHẬT
(10:10) Bây
giờ Thầy nói về giới đầu tiên của một người tu sĩ cũng như người cư sĩ là giới.
Chúng ta thấy, bước vào mà chúng ta thọ Tam Quy - Ngũ Giới, là cái giới căn bản
nhất của mọi người tu tập. Dù chúng ta trở thành tu sĩ hôm nay, nhưng trước kia
chúng ta cũng vẫn là một cư sĩ thọ Tam Quy - Ngũ Giới, thì cái giới thứ nhất đó
là cái giới không sát sanh.
Vậy đức giới
không sát sanh là gì? Là Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu của chúng ta. Khi
chúng ta thấy một người đau khổ, một người bất hạnh trong xã hội chúng ta
thương yêu họ. Vậy thì một người chửi mắng mình cũng thương yêu chứ sao. Họ
đang ở trong ác pháp, họ đang là người đau khổ, tại sao chúng ta không thương
người đang chửi mắng mình mà mình lại giận họ? Tức là mình không hiểu. Mình hiểu
thì mình thương yêu họ, biết họ ở trong nhân quả, cho nên mình tha thứ họ. Tội!
Họ không hiểu Phật pháp, họ không hiểu nhân quả, họ không hiểu giới luật, cho
nên họ để tâm họ giận hờn, phiền não, đau khổ. Vì thế chúng ta thương yêu và
tha thứ.
Và khi
thương yêu, tha thứ thì tâm chúng ta còn sân giận họ không? Không! Như vậy là
chúng ta được giải thoát trong đó quý vị. Chúng ta thấy rõ ràng là mình được giải
thoát.
Bây giờ Thầy
nói như thế này. Trong giới Sa Di có giới cấm ăn phi thời, đây là cuộc sống
hàng ngày của chúng ta mà. Đức Phật ngày xưa ăn ngày một bữa, mà chúng ta ăn
ngày hai, ba bữa thì như thế nào? Bây giờ đồ ăn dư phải ăn như vậy, không phải,
chính chúng ta đang nuôi dục. Vì trong cái dục ăn nó có cái dục chứ đâu phải
không. Chúng ta thấy có món đồ ăn ngon chúng ta vẫn thèm, còn thấy một hạt muối
chúng ta ăn với cơm chúng ta không ăn cơm. Đó là nó có cái dục ở trong đó chứ
đâu phải. Mà nếu mà ăn nhiều bữa là nuôi dục làm sao gọi là ly.
(12:24) Cho
nên một tu sĩ của Phật giáo là phải sống đúng hạnh ly dục, ly ác pháp. Mà ly dục
là phải sống đúng cái hạnh ăn ngày một bữa, không cất giữ tiền bạc, vì tiền bạc
nó sai chúng ta. Ở đây là một sự thật mà chúng ta theo đạo Phật là phải được sự
giải thoát thật sự.
Ăn ngày một
bữa quý vị có thấy sự giải thoát không? Sáng đâu có cần ăn uống, nhai nuốt, ăn
uống, nhai nuốt cũng là một hành động rất cực khổ. Ăn rồi còn phải rửa bát, rửa
chén, còn phải nấu nướng mới có ăn chứ, cực khổ lắm chứ. Chúng ta trưa ăn ngày
một bữa, đi xin ăn ngày một bữa, sống ăn rồi chỉ có cực có một bữa mà thôi.
Thậm chí như
có nhiều người người ta nhập được thiền định người ta đâu cần ăn uống, thiền
duyệt vi thực pháp hỷ sung mãn. Còn chúng ta còn thân, còn sống bình thường còn
ăn được thì chúng ta chọn lấy ngày ăn một bữa mà thôi. Chiều không ăn coi được
không.
Người tu sĩ
không nên phạm giới, vì ăn như vậy là nuôi cái tâm dục của mình. Vậy thì con đường
tu theo đạo Phật biết chừng nào chúng ta được giải thoát? Giải thoát ngay cái
ăn mà không được, giải thoát ngay cái ngủ mà không xong thì làm sao làm chủ được
sự sống chết của chúng ta? Làm sao làm chủ được bệnh tật của chúng ta đây? Chuyện
nhỏ mà làm không được thì chuyện lớn làm sao được?
Mà giới rõ
ràng, Thập giới Sa Di dạy rất rõ ràng, một người mới tu vào … (Không nghe rõ)
thì đã thọ được năm giới rồi. Thọ thì phải sống, sống thì phải sống cho đúng chứ,
sao lại sống sai được. Bây giờ chúng ta chưa sống đúng thì chúng ta cố gắng sống
đúng. Sống như thế nào để đúng là một tu sĩ của Phật giáo.
(14:15) Như
các thầy thấy, như quý cô đã nhìn thấy, Thầy năm nay tám mươi mốt tuổi, từ khi
biết Phật pháp và đồng thời Thầy theo Hoà thượng Thanh Từ tu bên Thiền Tông,
nhưng mà ở nơi đó Thầy cũng thấy rằng giới luật rất là dễ dãi, sáng thì tiểu thực,
rồi trưa thì ăn bữa cơm chính, chiều lại uống bột. Thật ra thì cũng dễ dãi
trong giới nhiều.
Cho nên sau
khi rời khỏi Tu viện Chơn Không, Thầy nghĩ rằng cuộc đời tu sĩ phải lấy giới luật
mà làm hạnh, cho nên Thầy thực hiện sống đời sống giới luật, và nỗ lực tu tập
theo phương pháp của Hoà thượng Thanh Từ để nhập được các định. Nghĩa là tâm
không còn vọng tưởng, rơi vào Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ. Nhưng tâm dục
chưa hết quý thầy, mà Thầy là người giữ giới trọn vẹn, cho đến giờ này mới ngồi
đây được. Thầy như thế này không hề dao động.
Tám mươi mấy
tuổi, từ khi biết Phật pháp, tu hành giữ giới đúng Thầy chưa hề đến nhà thương,
chưa đến bác sĩ chữa bệnh. Thầy nói quý thầy Thầy không bao giờ đi. Thầy vẫn khỏe
khoắn, đi đứng mạnh khỏe, tiếng nói rổn rảng, sức khỏe Thầy rất khỏe. Tại sao
Thầy giữ giới luật nghiêm chỉnh? Một đời người mà làm chủ được thân mình trong
tuổi già, quắc thước, bệnh không đau, có bệnh tác ý đuổi liền.
Quý thầy và
quý cô biết không? Thầy cũng là một người bằng xương bằng thịt, khi trời trở
gió hoặc dầm mưa Thầy cũng bị cảm, cũng bị nhức đầu, cũng như quý thầy, quý cô
không có khác. Nhưng khi bị cảm, bị nhức đầu Thầy bảo: “Thọ là vô thường”, mà
đức Phật đã nói: “Thọ là vô thường” mà chứ đâu phải Thầy nói đâu.
Thầy nói: “Thọ là vô thường, cái nhức đầu này là phải rời khỏi thân
ta”, thì Thầy tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
Thầy không cần lưu ý đến cái trạng thái nhức đầu thì chỉ trong vòng một phút
sau đầu thì Thầy không còn đau nữa. Tại sao? Tại vì Thầy an trú được chỗ tâm bất
động.
(16:43) Thầy
xin nhắc lại bốn chân lý của đạo Phật:
Khổ là mọi
con người sinh ra ai cũng có cái khổ. Đó là cái chân lý thứ nhất.
Cái chân lý
thứ hai là nguyên nhân sinh ra đau khổ là lòng ham muốn của chúng ta. Vậy con
người ai cũng có lòng tham muốn, đó là đúng sự thật, chân lý.
Chân lý thứ
ba là trạng thái giải thoát, tức là Diệt đế. Diệt đế là một trạng thái giải
thoát. Đó là trạng thái giải thoát như thế nào? - Tâm bất động. Quý thầy, quý
cô nhớ kỹ “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” đó là trạng
thái giải thoát.
Tâm thanh thản
nó có khởi niệm gì không? Thân an lạc nó có đau nhức chỗ nào không? Và vô sự, ý
chúng ta có nghĩ ngợi điều này thế kia không? Tức là vô sự. Thân chúng ta có đi
tới, đi lui có làm gì không? Mình ngồi đây bất động tức là vô sự.
Vậy thì cái
trạng thái của thân tâm Thầy thanh thản, an lạc, vô sự chúng ta thấy rất rõ đây
là cái chân lý của chúng ta. Nếu mà không biết được chân lý này thì chúng ta
làm sao mà bảo vệ, giữ gìn cho đúng? Quý thầy có nghe nói rằng trong đạo Phật
có Tam Minh. Tam Minh là Thiên Nhãn Minh, Túc Mạng Minh, Lậu Tận Minh, quý thầy
có nghe ba cái minh này không? Chắc chắn là phải nghe nhiều.
Một người tu
chứng quả A La Hán đều có Tam Minh. Mà hiện giờ cái trạng thái bất động, tâm
thanh thản, an lạc là chân lý, tức là Lậu Tận Minh. Chỗ đó có lậu hoặc không
quý vị? Thanh thản, an lạc, vô sự đâu có lậu hoặc được, thì không phải ngay từ
lúc đầu chúng ta đã thấy được Lậu Tận Minh. Cái phương pháp mà cuối cùng chứng
đạt là người ta đã thực hiện được cái pháp cuối cùng đó là Lậu Tận Minh.
(18:51) Nhưng
cái pháp cuối cùng cũng là cái pháp đầu tiên để mà chúng ta thực hiện. Đó là
cái chân lý Diệt đế, có phải không? Nếu mà chúng ta không hiểu bốn cái chân lý,
bốn cái sự thật của đời người này thì chúng ta khó mà có thể làm chủ sanh, già,
bệnh, chết. Chúng ta hiểu nó rồi, muốn bảo vệ được cái tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự này thì chúng ta phải đi vào Đạo Đế.
Đạo Đế là một
cái chân lý, đó là cái chương trình giáo dục đào tạo để chúng ta vừa học mà vừa
tu. Năm cái lớp đầu tiên từ Chánh Kiến cho đến Chánh Mạng là năm cái lớp đầu
tiên để chúng ta học giới luật, cho nên đức Phật nói: “Những gì thông suốt cần
thông suốt", tức là chúng ta phải thông suốt giới luật, đức hạnh,
phải thông suốt giới luật. Nhờ giới luật đó mới ly dục ly ác pháp. Nếu một người
không thông suốt giới luật thì chúng ta bị ức chế tâm của chúng ta mà thôi,
không thể ly.
(20:05) Cho
nên như hồi nãy Thầy nói: Giới Sát Sanh tức là Đức Hiếu Sinh. Thì
cái hạnh hiếu sinh như thế nào? Cái hạnh hiếu sinh tức là chúng ta không nhai
nuốt thịt chúng sanh, cái hạnh hiếu sinh tức là chúng ta không cầm dao cắt cổ,
nhổ lông gà, vịt, cá, tôm. Đó là cái hạnh của chúng ta mà. Chúng ta không làm
những điều kiện mà giết hại chúng sanh, ăn thịt chúng sanh.
Cho nên tại
sao người tu sĩ chúng ta lại ăn chay? Đó là chúng ta giữ gìn giới thứ nhất.
Nhưng chúng ta phải hiểu cái đức của nó là Đức hiếu sinh. Mà thực hiện đức hiếu
sinh thì chúng ta phải tu tập pháp gì? Tứ Vô Lượng Tâm: Từ, Bi, Hỷ, Xả. Có bốn
phương pháp đàng hoàng. Chứ không phải nói là bây giờ cái đức hiếu sinh như vậy,
cái giới sát sinh như vậy chúng ta học để hiểu thôi.
Nói giới thứ
nhất cấm sát sanh thì chúng ta không sát sanh. Bây giờ ăn chay mà chúng ta
không hiểu gì hết thì cũng giống như một con chim học nói mà không biết cách.
Cho nên, khi mà học giới thì chúng ta phải hiểu cái giới đức, và cái giới hạnh
và cái giới hành. Cái giới hành tức là pháp Như Lý Tác Ý.
Bây giờ muốn
giữ được cái đức hiếu sinh tức là cái đức của giới sát sanh thì chúng ta phải
tác ý. Người chửi mình thì mình phải như thế nào, tác ý: “Người ta đang
sống trong ác pháp, trong nhân quả, chúng ta hãy thương yêu và tha thứ họ chứ
không nên giận họ”, đó là tác ý, đó là giới hành. Muốn thực hiện giới
đó phải có câu tác ý để chúng ta nhắc chúng ta, để tâm chúng ta thực hiện cái
giới hạnh của nó, như vậy mới là học giới. Chứ học giới mà còn không biết áp dụng
để thân tâm chúng ta được giải thoát thì học giới để làm gì? Để trói buộc chúng
ta sao?
(22:04) Đức
Phật dạy, pháp của Phật dạy: “Tự giác, tự nguyện”, quý vị có muốn
tu giải thoát theo đạo Phật thì phải tự giác, tự nguyện chấp nhận giới luật, đức
hạnh. Trong bốn tháng, dù là một cái người ngoại đạo mà đến xin đức Phật, thì đức
Phật vẫn cho vào đạo, vào tu tập, nhưng bốn tháng mà sống được giới luật của đức
Phật và tự nguyện, tự giác xin sống giới luật đó, thì đức Phật chấp nhận cho
gia nhập vào Tăng đoàn của đức Phật. Còn không được thì thôi không ép buộc người
khác, có phải đúng không?
Quý vị đã từng
đọc kinh sách Phật đã thấy hiểu biết được lời dạy này. Đạo Phật không ép buộc một
người nào. Mà chúng ta vào đạo Phật là phải tự giác, tự nguyện, để làm gì? Để
được giải thoát, để sống một đời sống giới luật, đức hạnh là đời sống giải
thoát.
Như hồi nãy
Thầy đã nói: Chúng ta ăn uống phi thời là không giải thoát. Vì bận ăn uống sáng
ăn, trưa ăn, chiều ăn thì làm sao mà giải thoát? Còn chúng ta giữ gìn giới luật
nghiêm chỉnh không ăn phi thời, trưa ăn một buổi, chiều ngồi chơi, sáng ngồi
chơi thảnh thơi, an lạc. Ngồi chơi mà tu chứ không phải ngồi chơi theo kiểu thế
gian nghĩ ngợi cái này nhớ cái kia. Ngồi chơi mà trên Tứ Niệm Xứ để ngăn ác diệt
ác từng tâm niệm của chúng ta. Cách thức ngồi chơi của chúng ta là cách thức lợi
ích rất lớn.
Ví dụ bây giờ
trên tâm chúng ta khởi niệm muốn đi ra ngoài kia ngắm đường một chút để cho nó
thoải mái, để cho nó bớt cô đơn, thì chúng ta nhắc: “Một người tu sĩ
không được đứng ngoài đường như vậy làm mất oai nghi tế hạnh”. Mọi người
qua lại trước cổng chùa thấy chúng ta đứng nhìn người qua kẻ lại, họ đánh giá
trị chúng ta như thế nào? Cho nên dừng lại đừng khởi tâm niệm này, không được,
thì cái câu tác ý đó ngăn chặn chúng ta lại để giữ gìn cái oai nghi của một người
tu sĩ.
(24:20) Cho
nên ở đây, chúng ta học giới luật thì chúng ta phải học đức giới, hạnh giới,
hành giới vậy thì chúng ta mới trọn vẹn. Học một cái giới nó phải có đức hạnh
nó kèm theo đầy đủ. Cho nên, sự tu tập của chúng ta nó phải được đầy đủ giới luật
thì chúng ta mới thấy được sự giải thoát, mới đúng là người tu sĩ của đạo Phật.
Hôm nay Thầy
về đây, được giảng dạy cái lớp này, khi học xong cái pháp hành nó không có thời
gian nhiều, vốn dĩ sự tu học là phải học và phải hành chứ không phải học suông.
Học suông thì chúng ta chỉ nghe rồi biết đó và còn cái hành thì nó không dễ. Học
giới luật rồi, thông suốt giới luật rồi mình phải áp dụng vô cái hành. Vô cái
hành phải tập nhiếp tâm và an trú, nó không phải thiền định.
Một con người
mà giữ giới được nhẫn nhục là phải có tâm định tĩnh, bình tĩnh. Nếu sức bình
tĩnh, người ta mạt sát, người ta chửi mình thì lúc bấy giờ mình chịu không nổi,
mình tức giận liền tức khắc, mình cũng nói lời to tiếng lại, thì như vậy oai
nghi tế hạnh của người tu sĩ không đúng.
Mà muốn được
sức bình tĩnh thì phải nhiếp tâm và an trú mới được bình tĩnh, chứ không phải
chúng ta học rồi chúng ta đi ra lấy sự hiểu biết đó để đưa vào những cái ác
pháp. Cái nghiệp chúng ta, nghiệp sân chúng ta cũng nặng vô cùng, nghiệp tham
chúng ta cũng vô cùng nặng. Nó thấy cái vật gì đó là nó thích là nó ham muốn mà
không ngăn cản nó được nữa.
Một cái cơn
sân khi đối tượng làm cho chúng ta bất toại nguyện là nó sinh ra liền, mà không
bình tĩnh thì chúng ta sẽ lộ ra gương mặt đỏ bừng lên, tái xanh. Rồi lời nói
chúng ta không giữ được nói to tiếng lên, khiến cho con người chúng ta không
còn sáng suốt, u tối làm theo nghiệp lực của chúng ta mà thôi.
(26:45) Cho
nên hôm nay học giới luật là phải học đúng cách của nó, không thể nào mà học
sai được. Đây năm giới đầu tiên của người cư sĩ thọ năm giới. Đó là năm cái đức
nhân bản, năm cái đức gốc con người. Cho nên, đức Phật nói: Chư Thiên là thập
thiện. Một người sống mà đúng mười điều lành là Chư Thiên. Một con người mà sống
đúng năm giới mới thật là con người. Còn một con người mà sống chưa đúng năm giới
chưa phải là con người, còn là bản chất của loài động vật.
Một con người
sao nỡ tâm ăn thịt chúng sanh, thì có phải là một loài động vật không? Như vậy
chúng ta nhìn xung quanh xã hội của chúng ta ai là con người thật của Phật
giáo?
Có nhiều người
Phật tử đã thọ Tam Quy - Ngũ Giới năm ba năm, mười năm mà vẫn chưa ăn chay được.
Thì cái lỗi đó là lỗi của ai? Cái lỗi đó là lỗi của người dạy giới luật. Khi thọ
Tam Quy - Ngũ Giới, quy y Phật, vậy ông Phật nào mà chúng ta quy y?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét