325- BỐN CHÂN LÝ CỦA ĐẠO PHẬT
(38:37) Về
bốn chân lý: Khổ - Tập - Diệt - Đạo, thì chân lý nào phải hiểu ra chân lý ấy
cho rõ ràng, và thông suốt từng chân lý một phải không?
Ở đây câu hỏi
nói về bốn chân lý, sự thật ra đức Phật có Tứ Diệu Đế, tức là bốn chân lý Khổ -
Tập - Diệt - Đạo.
Bây giờ Thầy
nói cái khổ. Là mỗi con người sanh ai là người không khổ? Không có người không
khổ. Người ta nói một cái gì trái ý mình có khổ không mấy con? Có tức giận
không? Muốn một cái gì đó mà không làm được có khổ không? Khổ! Tất cả những cái
này thuộc về cái đời sống của chúng ta luôn luôn là có khổ. Thì đó là cái
chân lý con người sinh ra là con người nào cũng có khổ hết, không có người nào
không khổ. Bây giờ có ai nói tôi sinh ra mà tôi không khổ không? Không bao giờ
có, điều đó không bao giờ có. Đó là cái chân lý, cái sự thật mà. Chân lý là
một sự thật.
Cái nguyên
nhân mà sinh ra sự khổ thì đức Phật nói đó là lòng ham muốn của chúng ta. Vậy
con người nào mà có ở xung quanh chúng ta, mọi người ở xung quanh chúng ta là
con người, có người nào không ham muốn không? Người nào cũng có ham muốn đó là
cái chân lý của con người chứ sao, cái sự thật của con người, người nào cũng
ham muốn. Hoặc ham muốn nhiều hoặc ham muốn ít, hoặc là ham muốn khéo léo che đậy,
có vậy thôi, chứ người nào Thầy thấy cũng có ham muốn hết. Đó là cái nguyên
nhân, cái sự thật con người nào cũng có lòng ham muốn.
(40:19) Rồi
bây giờ cái chân lý thứ ba đức Phật xác định cho chúng ta thấy một trạng thái,
mà người nào chưa tu cũng có cái trạng thái đó hết: Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Bây giờ chúng ta ngồi đây tâm không có khởi niệm gì hết, nó
không có nghĩ ngợi một cái gì hết, chỉ trong vòng chút xíu thôi, để mà chúng ta
nói cái mà chúng ta nhận. Thanh thản, thì chúng ta thấy có tâm thanh thản không?
Mà ngồi đây mà chúng ta thấy thân có đau, có nhức, có mỏi không? Không có gì hết
thì an lạc chứ sao. Như vậy tâm không có khởi niệm nghĩ ngợi cái này, mà thân
không có làm một công việc gì cả hết, mà đang ngồi đây thì nó là vô sự chứ sao.
Vậy thì mọi người
trong chúng ta đây có cái trạng thái đó không? Có, thì đó là chân lý chứ sao!
Nó có cái gì đâu, nó có gì đặc biệt đâu, ai cũng có. Nhưng mà có ở trong một
phút, một giây chứ nó có nhiều được không? Không có kéo dài được nó. Cho nên đức
Phật nói: Hộ trì và bảo vệ chân lý đó. Vậy thì muốn hộ trì và bảo vệ được chân
lý đó thì phải đi vào con đường Đạo đế.
Đạo đế là một
cái chương trình của tám cái lớp học mới gọi là Bát Chánh Đạo. Tám cái lớp học
từ Chánh Kiến, Chánh Tư Duy cho đến Chánh Tinh Tấn, cho nên đến Chánh Mạng thì
chúng ta thấy rõ ràng, khoảng này từ Chánh Kiến cho đến Chánh Mạng thì chúng ta
thấy rất rõ đây là hoàn toàn là con đường. “Những gì thông suốt cần
thông suốt”, chúng ta phải hiểu tức là phải học năm cái lớp này, năm cái lớp
này cho nó kỹ, thông suốt.
Đến Tứ Chánh
Cần là Chánh Tinh Tấn, là lớp thứ sáu có phải không? Mà Chánh Tinh Tấn là mấy
con mới vào cái pháp tu, “Những gì cần tu tập mới tu tập” thì
bắt đầu người ta đưa vào Tứ Chánh Cần. Cho nên ngăn ác diệt ác, sanh thiện sanh
trưởng thiện pháp. Mà trong khi đó mấy con phải thông suốt được năm cái lớp đầu
tiên tới cái lớp thứ sáu thì mấy con mới biết cách mấy con ngăn chứ, các con hiểu
chưa?
Chứ bây giờ
mấy con không thông suốt thì bây giờ cái niệm nó khởi lên không biết sao đây,
làm sao tôi diệt nó đây? Mà không hiểu thì cái niệm đó bị ức chế, các con không
cho nó khởi thì con bị ức chế niệm, còn con thông suốt nó, nó không thể nào quấy
rầy con được. Cho nên buộc mấy con phải học 5 cái lớp đầu tiên của Bát Chánh Đạo.
Bởi vì chỉ có Bát Chánh Đạo mới có hộ trì và bảo vệ cái chân lý Tâm Bất Động
- Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự mà thôi, ngoài Bát Chánh Đạo là không có thể nào
làm được, nó là cái chân lý, cái chương trình tu học của Phật pháp.
(42:33) Thì
mấy con thấy Chánh Tinh Tấn, tức là Tứ Chánh Cần, phải không? Sau khi ở lớp Tứ
Chánh Cần mấy con ngăn ác diệt ác thì tất cả các pháp thô nó không còn có nữa.
Như mấy con nhiếp tâm và an trú nó không còn niệm, không còn hôn trầm, có đúng
không? Mà bây giờ mấy con tăng lên thì bị tưởng phải không? Cho nên người ta mới
đưa vào Tứ Niệm Xứ để cho mấy con tác ý theo phương pháp của Tứ Niệm Xứ, chừng
đó mấy con mới tăng lên từ 30 phút mấy con tăng lên 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, 6 giờ
đồng hồ hoàn toàn tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mà không bị tưởng,
đó là Tứ Niệm Xứ mấy con.
Tứ niệm xứ
là lớp thứ mấy của lớp Bát Chánh Đạo mấy con? Là lớp thứ bảy - Chánh Niệm.
Các con có
nghe Chánh Tinh Tấn là lớp thứ sáu, là Tứ Chánh Cần, mà Chánh Niệm tức là Tứ
Niệm Xứ, còn Chánh Định là Tứ Thánh Định. Mà Chánh Niệm chưa hoàn thành thì làm
sao nhập Tứ Thánh Định được? Các con hiểu đạo Phật rõ ràng, cụ thể từng lớp một.
Cho nên khi ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu tập 6 tiếng đồng hồ cho đến một ngày, bảy
ngày bất động tâm của mình, thì bảy năng lực của Giác Chi hiện tiền ra. Bảy
năng lực chứ không phải bảy pháp Giác Chi đâu mấy con. Bảy năng lực Giác Chi.
Bởi vậy
trong cái pháp nói về thực phẩm thì đức Phật nói: Thực phẩm của Tứ Niệm Xứ là bảy
năng lực của Giác Chi. Đó mấy con thấy rất rõ mà. Còn Tam Minh là thực phẩm của
Tứ Thần Túc. Mà bảy Giác Chi là bốn năng lực của Tứ Thần Túc. Cho nên Định Như
Ý Túc, muốn định nào thì nó sẽ nhập vào định nấy. Cho nên trong Tứ Niệm Xứ thì
nó thực hiện được Tứ Thần Túc, bảy năng lực của Giác Chi.
Vậy thì khi
mà có được cái năng lực đó rồi thì muốn nhập Sơ Thiền thì thân tâm chúng ta vào
Sơ Thiền. Muốn vào Tứ Thiền thì thân tâm chúng ta vào Tứ Thiền. Chứ không phải
ngồi thiền nhập định mà nhập, chúng ta nhập tưởng chứ nhập cái gì.
Còn ở đây
chúng ta nhập bằng cái lực của Định Như Ý Túc, định như ý mình muốn mà. Mà từ ở
trên Tứ Niệm Xứ nó mới có Định Như Ý Túc, ngoài Tứ Niệm Xứ thì không bao giờ có
định, các con thấy chưa? Cho nên đức Phật mới nói: Giới sinh định. Mà giới chưa
thành thì định làm sao có!? Mà Định Như Ý Túc nó mới là định, mà từ giới nó mới
sinh ra, từ Tứ Niệm Xứ nó mới sinh ra, Chánh Niệm nó mới sinh ra. Các con hiểu
chưa?
Đó thì mấy
con thấy rõ ràng đạo Phật không rời Bát Chánh Đạo, mà nó không lìa 37 phẩm trợ
đạo của đạo Phật, nó không lìa chút nào, 30 pháp tu ở trên Bát Chánh Đạo.
(45:20) Thì
bây giờ mấy con tới Tứ Thần Túc rồi thì nhập định. Nhập định thì thực hiện Tam
Minh chứ sao! Thiên Nhãn Minh, Túc Mạnh Minh, Lậu Tận Minh.
Thì cái minh
mà cuối cùng của nó là cái minh mà đầu tiên chúng ta đang ngồi đây để giữ nó,
chỗ này là chỗ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự không phải là Lậu Tận
Minh sao! Nhưng mà vì chúng ta còn lậu hoặc cho nên nó chỉ có 1 phút giây. Các
con hiểu chưa? Bây giờ ngồi đây bất động, thanh thản, an lạc, vô sự nó chỉ có một
chút nó ngừng niệm, có đúng không mấy con?
Cái pháp mà
đầu tiên chúng ta tu để bảo vệ chân lý thì lại là cái pháp cuối cùng của Tam
Minh. Lậu Tận Minh là pháp cuối cùng mấy con. Các con có thấy đúng không mấy
con? Đầu tiên chúng ta vô ôm cái pháp Lậu Tận Minh để mà tu, bảo vệ được cái Lậu
Tận Minh của chúng ta cho đến cuối cùng nó sống ở trong chúng ta sống với Lậu Tận
Minh. Thì lúc bấy giờ gọi là thể hiện Lậu Tận Minh chứ sao! Các con thấy chưa?
Đạo Phật nó
thực tế cụ thể như vậy. Vì vậy, Thầy bảo đảm mấy con quyết tâm theo Thầy thì phải
sắp xếp hẳn hoi đàng hoàng Thầy sẽ dẫn tới nơi. Thầy biết rõ đường đi mà,
cái ngách nào mấy con tu sai Thầy biết hết, không có làm sao mà tâm mấy con gạt
được Thầy đâu. Thầy bắt mấy con ngồi đó mà Thầy kiểm tra là mấy con không thể
nào mấy con ngồi đó mấy con nghĩ một niệm là Thầy biết liền tức khắc, không giấu
Thầy được đâu.
Tâm của Thầy
nó thanh tịnh, nó hòa nhập với tâm thanh tịnh của mấy con, mà tâm mấy con động
là tâm Thầy biết liền. Còn tâm mấy con động thì mấy con làm sao biết tâm người
ta định được, các con hiểu không? Thầy bắt đầu Thầy ngồi đây Thầy kiểm tra mấy
con thì tâm Thầy luôn luôn bất động, trong khi tâm mấy con động Thầy biết rõ
ràng mà. Tâm động thì nó phải hiện ra cái tướng động nó ở tâm Thầy chứ đâu Thầy
không biết. Cũng như tâm con bây giờ nó hiện ra cái động, thì đang yên tĩnh mà
nó hiện ra cái niệm thì mấy con phải biết nó chứ, con hiểu không?
Cho nên rõ
ràng là mấy con biết Thầy biết chứ đâu phải không biết, cho nên mấy con giấu Thầy
được à? Phải chi tâm Thầy động như mấy con thì Thầy đâu có hiểu được mấy con,
tâm Thầy đâu có động cho nên Thầy kiểm tra mấy con Thầy biết rằng bây giờ phải
tu pháp gì. Tâm còn động thì mấy con phải tu Tứ Chánh Cần chứ, phải nhiếp tâm
và an trú trở lại chứ. Còn tâm mấy con Thầy ngồi đây Thấy thấy rõ ràng là
bất động, đi vào Tứ Niệm Xứ mà tu để nhiếp phục những cái vi tế tham ưu của nó
thì mấy con sẽ được giải thoát. Đó mấy con thấy sự tu tập chưa?
(47:40) Thầy
nói không có người nào mà giấu Thầy được hết, khi tâm Thầy thanh tịnh rồi mấy
con ngồi mà láng cháng nghĩ bậy trong đó là chết với Thầy. Thầy không tha đâu
chứ đừng nói chuyện. Ngồi tu mà nghĩ nhớ nhà hả? Ngồi tu đây mà nhớ vợ, nhớ con
hả? Đi về đi! Thầy đuổi liền chứ đừng nói chuyện.
Thầy đâu có
thần thông gì đâu, tại mấy con khởi cái niệm tầm bậy vậy làm sao mà không muốn
làm cái tâm bất động của Thầy không động trong đó được. Biết liền chứ, mấy con
đừng có. Thầy đuổi đi về đi thăm vợ thăm con đi, dọn dẹp cho đàng hoàng đi, chứ
ở đây mà ngồi đó mà nhớ. Thầy đuổi liền chứ ở đó, phải không mấy con?
Còn mấy con
yên tịnh được thì cho vào tu được rồi, mấy con sắp sửa tới rồi đó. Vô Tứ Niệm Xứ
là bảy ngày, bảy tháng, bảy năm mấy con chứng đạo đấy. Nghe nói mà chứng đạo mừng
lắm ấy, nghe nói được gần Thầy mà tu gần Thầy là (mừng) hết lớn ấy.
Thôi bây giờ
Thầy nói vậy đủ rồi đấy mấy con, cố gắng về sắp xếp cho ổn đi. Nãy giờ Thầy trả
lời những câu hỏi về Bát Chánh Đạo; về Tứ Diệu Đế: khổ, tập, diệt, đạo. Mấy con
hiểu rồi hen. Rõ ràng là Thầy dạy mấy con không sai Bát Chánh Đạo. Thôi bây giờ
Thầy trở ra để Thầy còn lo nghỉ chút để lát nữa Thầy còn viết sách mấy con. Được
rồi, thôi con, Thầy đọc Thầy sẽ trả lời. Rồi mấy con cố gắng con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét