326- PHẬT TỬ THƯA HỎI
(49:12) Phật
tử 1: Con cũng may mắn được thầy giảng viên cho nghe cuốn băng,
nhờ cuốn băng đó mà con nghĩ nếu mà con biết gặp trước vài tháng
thì con không vô đây, con sẽ học ở đó xong rồi con quyết định tu vô
đây, có hai con đường, một là con đường xin thầy một miếng đất rồi
chết luôn ở đây, chứ không về nữa.
Trưởng
lão: Phải rồi
chọn được cội bồ đề rồi.
Phật tử
1: Con có hứa
với cô Út là con ở đây bốn tháng thì con với cái như ý, thế nhưng mà
con ở được hai tháng, nhưng con nghe cái cuộn băng đó con có cái ý con
trình với thầy Thiện Tâm là bây giờ về để tu dưỡng với cái băng đó, sắp xếp
công việc, con có hai cái quyết định: Một là sẽ không vào nữa bởi vì với
cái tâm đó thì mình làm cư sĩ cũng trọn vẹn, nhưng mà đã vào đây thì chọn cái
chết ở đây.
Trưởng
lão: Đúng vậy rồi,
vào đây là một chứng đạo, hai là chết bỏ.
Phật tử
1: Thưa Thầy,
bây giờ con nên về hay là nên ở cho hết bốn tháng?
Trưởng
lão: Không, bây giờ
về coi sắp xếp gia đình, bốn tháng nó cũng phí thì giờ con, nó cũng chưa có giải
quyết việc gì gia đình được, nó cũng phí uổng đó. Chừng nào mà sắp xếp đoàng
hoàng rồi lên đây lấy cái chết, quyết định cuộc đời tu hành của mình. Còn mà mấy
con quyết định thì mấy con nên quyết định như vậy đấy, giải quyết đàng hoàng.
Bây giờ mấy con còn hỏi xin Thầy gì nữa không?
Phật tử
2: Trình Thầy
con 2006 con ở đây, đến bây giờ về con có nguyện vọng như thế này: Con và cháu
rất muốn tu hành, nhưng con thì có cái vướng là cháu đang ở trong cái trạng
thái có vướng mắc về tư tưởng… Nếu cháu tu được ở đây thì con nguyện tu hành
suốt đời, nếu cháu mà không trụ được ở đây thì con không thể xuất gia để đi được.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái ái kiết sử rồi, cái nghiệp con. Bây giờ thực ra để xem xét cái duyên đó
con, cái duyên rồi Thầy mới giúp cho, chứ cái duyên mà nó chưa đủ mà ép nó cũng
tu không được cũng uổng phí. Con hiểu không?
Phật tử
2: Dạ thưa Thầy
thì hôm nay thì cháu cũng có gửi gắm con: “Mẹ vào bạch với Thầy xem con
có thể tu hành được không?”
Trưởng
lão: Được, để
Thầy xem xét cái ý chí, cái nghị lực của nó có đủ không đó. Vì tu con đường này
là con đường chiến đấu của giặc sinh tử rồi, mà cái ý chí, cái nghị lực của nó
thiếu là nó thắng không nổi cái nghiệp của nó. Thì Thầy bảo phải sống nền đạo đức
thôi, thì theo đạo đức đó mà sống, mà sống ở trong gia đình để đem lại sự bình
an thôi, chứ còn đi sâu nữa thì không được.
(52:15) Để
Thầy xem coi rồi Thầy sẽ góp ý cho mấy con, yên tâm đi con, không có gì đâu. Có
Thầy mà Thầy biết người nào có duyên tu được (hay) không được Thầy biết, chứ
đâu phải dễ đâu con. Coi vậy chứ cái duyên nó tu được ấy thì mình đã sẵn sàng
có những cái ý chí, cái nghị lực không bị lôi kéo, thì Thầy biết cái người này
sẽ được thì Thầy sẽ chấp nhận liền.
Còn người mà
có cái ý chí, cái nghị lực nó không đủ khi gặp những khó khăn, bởi vì cái giặc
sinh tử nó sẽ đứng ra nó cản lối của mình. Nó tạo cái hoàn cảnh rất là ngặt
nghèo, thì lúc bấy giờ ý chí mà không ngút ngàn thì vượt qua không được, mà vượt
qua không được thì phí hết cái thời gian tu tập, mà cuối cùng thì bị chặn lại
té xuống thì uổng phí lắm. Tốt hơn là sống một đời đạo đức là tốt nhất.
Con thì cái
ái kiết sử cũng nặng, bỏ con thì không được, cho nên vì vậy mà tu đâu có được,
vì ái kiết sử còn thì tu không được, nó khó lắm con. Cho nên vì vậy mà cả mẹ lẫn
con đều đi tu được là tùy cái duyên nó đủ. Chứ nó không đủ con nói tu không được,
mà ép buộc nó quá thì nó khổ. Tội!
Phật tử
2: Cháu thì
cháu cũng muốn vào đây để tu hành, thì con có thể đưa cháu vào…?
Trưởng
lão: Nói chung
là Thầy xét được là Thầy cho, con yên tâm đi. Con ngồi đây.
Phật tử 3: … (Không nghe rõ)
Trưởng
lão: Cũng là
cái hoàn cảnh đó con, thì thôi bây gì cứ tập tu cho nó có căn bản trước cái đã,
tập luyện cho nó căn bản, rồi sau khi mà thấy cái duyên nó đủ rồi thì phải vào
được gần Thầy, Thầy hướng dẫn đến cái giai đoạn mà thiền định nó khó, bởi vì nó
bị các cái trạng thái tưởng nó sẽ hiện ra nó làm cho cản đường tu. Bởi vì mình
nhiếp tâm an trú được thì bắt đầu tưởng nó sẽ xuất hiện, cái ý thức của mình nó
dừng thì cái tưởng nó được hoạt động chứ không cách nào.
Mà bây giờ
mình tu để mà dùng cái ý thức của mình mình xả tất cả cái hoàn cảnh, mà mình
làm tròn bổn phận cái người đệ tử đó con, chứ còn bỏ đi thì không được đâu.
Khoan đã, chưa muộn đâu, tôi quyết tâm tu để giải thoát thì nó sẽ có một cái thời
gian đến nó đúng lúc, mà chừng nó đúng rồi thì con sẽ vào đây Thầy nói cô Út chấp
nhận cho hoàn toàn, tiếp vào cái loại mà tu quyết tử thì sẽ làm chủ được sự sống
chết. Những người mà quyết tử rồi thì được xếp loại riêng hết để Thầy sắp sếp
mình quyết tu. Coi như hoàn cảnh nó thuận tiện rồi thì Thầy sắp xếp cho cái số
người mà quyết định.
Con bây giờ
con lo… Thầy sẽ không bỏ con được đâu, ham tu thì có đó, nhưng mà cái duyên của
mình chưa đủ. Còn con thì để từ từ Thầy sẽ giải quyết, Thầy biết cái nghiệp của
con nó cũng còn nặng lắm biết không. Thầy sẽ có cái câu chuyện Thầy đưa, Thầy
viết mấy chữ à, Thầy bảo được là được, mà bảo không được thì phải sống nền đạo
đức.
Còn riêng
con sao? Con cứ trình cho Thầy đi con.
(55:40) Phật
tử 3: Kính bạch đức Trưởng lão. Qua giai đoạn con cũng được học từ lớp
Chánh Kiến, sau giai đoạn đó thì sau một tháng con mắc bệnh, nhưng con cũng
ráng như Thầy định liều chết, nhưng mà con cũng thấy là không ấy được, cô Út
cũng thuốc men cho con, thì sau tan lớp con cũng xin cô Út để con về bên ngoài
cho nó có thuận duyên hơn, thì gia đình đỡ lo lắng.
Sau qua cái
giai đoạn đó thì con về con cũng điện cho cô Út là qua giai đoạn thì con cũng
xin dùng thêm một bữa sáng để dùng thuốc thì con có uống, sau từ cái giai đoạn
4 tháng, 5 tháng con thấy sức khỏe của con nó đã thay đổi, bệnh tình cũng khác
thì con giữ lại bình thường, và con cũng vẫn giữ như ở trong thất con tu hành
nhưng ở tại gia, giờ giấc nó sẽ giảm đi không được nghiêm chỉnh.
Cái duyên
con, con cũng không hay trình về gia đình, nhưng mà bây giờ nói đúng, chúng con
ở cũng đều về hưu hết, thì con vẫn cứ ở trên lầu trên con tu hành, qua giai đoạn
tới đây vừa rồi con cũng nghe thấy thì trước kia thì cũng thấy rằng là ở lớp
trong này học thì có điều kiện như thế nhưng mà gia đình nói là bao giờ khỏi hẳn
mới cho đi.
Thì đến bây
giờ thì con đã cũng cứ nói là khỏi hẳn rồi, thì con cũng không biết thế nào thì
con vẫn cứ dùng cho pháp của mình tu con không có thuốc men gì. Chỉ có riêng
cái là trình Thầy là giờ tu thì phải giảm vì trong gia đình thì bây giờ không
thể dậy hai giờ được, nó cứ lục cục quá nên con dậy 3 giờ con ngồi yên trong
màn chơi, khoảng độ 4 giờ thì con bắt đầu đi ra ngoài…
(57:36) Trưởng
lão: Được rồi con, bởi vì cái hoàn cảnh của con thì khoan đã, chưa có
tu được như trong Tu viện đâu, và đồng thời cái hoàn cảnh cũng chưa mà thân thì
có bệnh, cứ từ từ đã con.
Phật tử
3: Con trình Thầy,
ví dụ như bây giờ con ngồi thư giãn, và ngồi luyện hơi thở, khi nào mà con có
đau thì con tác ý, nhưng mà bây giờ ba tháng nay con không thể tác ý như vậy,
nói chung con chỉ tác ý về tâm thôi ạ! Thế nhưng mà con cũng thanh thản khoai
thai nhẹ nhàng không vướng mắc, con ngồi nửa tiếng mà nếu như tác ý về tâm thì
con cứ đếm đủ nửa tiếng thì con nghỉ con không tu quá, cũng như trước Thầy nói:
Tu nửa tiếng thì phải thôi.
Hoặc là khi
mà con có cái gì về tâm, thí dụ ở trong gia đình không thể hết được ạ, thì con
tác ý thì cái tâm cái thân con nó giảm hết thật, thì lúc bấy giờ chỉ tác ý nó
nhẹ nhàng, khi con ngồi nửa tiếng nó nhẹ nhàng khoai thai con ngồi 5 phút,10
phút con thấy nó nhẹ nhàng khoan thai con thấy nó giảm hết cái sân, cái mệt mỏi.
Còn ăn uống vẫn cứ giữ một bữa như vậy. Từ khi về gia đình đến bây giờ thì con
vẫn cứ giữ một bữa thọ trai một bữa và ăn chay.
Con có một
cái vướng mắc ở cái chỗ này con trình Thầy. Thầy dạy con và cho phép con là
bây giờ con vẫn cứ ở gia đình hay là con nên vào thất mau? Tại vì là cái ăn uống
thì con vẫn dữ được, và hôn trầm con không có, con tỉnh táo được, ngồi thư giãn
thoải mái khoan thai, con tu Tứ Niệm Xứ thì con ngồi nhẹ nhàng con chỉ tác ý đầu
tiên: “Thân tâm thanh thản, an lạc, vô sự” thì con ngồi nhẹ
nhàng.
Con ngồi đến
khi mà con có những cái lúc mà nó thấy, con nhận được thấy trong người nó mà
khác đi một tý chút, ví dụ có cái mỏi một tý thì con nhẹ nhàng con đứng lên,
thì con đứng lên thì con cũng tác ý rằng: “Thân tâm thanh thản, an lạc”.
Con cũng tác ý thế thì con nhẹ nhàng con đi, con đi đủ thời gian mà con tu,
thì con lại chuyển. Riêng cái Thân Hành Niệm thì như Thầy nói là làm quen tập sự
chứ không được tập sâu nữa thì con không tập. Thế còn khi mà an trú con làm được
thì con đứng nhấc chân, nhấc tay nói chung là con điều biết rõ ạ.
(01:00:04) Trưởng
lão: Cái đó là cái tĩnh giác được rồi!
Phật tử
3: Hôn trầm con
không có, con đã trình lên Thầy đúng 2 giờ là tu thì con đều thức lúc 1 rưỡi dậy,
cứ khoan thai thì 2 giờ dậy. Nhưng con có một cái ức chế là ở trong gia đình
thì mình phải nhẹ nhàng, với sợ có những va chạm. Bây giờ con có trình Thầy cái
chỗ này, ở gia đình thì không làm sao mà tránh hết được, nhiều khi mà các vị
xào nấu ăn thì lắm lúc cũng nhức đầu.
Tâm con thì
ngồi thảnh thơi lắm không có nghĩ gì đây là làm mặn, đây là chay, mà riêng cái
phần của con chỉ có thế thôi, thì mọi người cứ cho con riêng hết hẳn cả. nhưng
mà đôi khi nó cũng thấy nhức đầu, cái mùi nó đưa đánh cũng khổ, nó đưa hẳn lên
trên nhà, nhưng con thì con bảo là thôi thì con vào. Nhưng con con nói
là: “Hãy từ từ, thì năm ngoái vào đã bệnh thế rồi thì năm nay cứ từ từ”.
Nhưng con thấy là trong người nó cũng nhẹ nhàng, thì xin Thầy cho phép con như
thế nào ạ?
Trưởng
lão: Thì Thầy
xác định cho con thấy, cái sự tu tập của con, bắt đầu ở trong gia đình của mình
phải xả tất cả những cái gì chướng ngại, tất cả những cái gì đó điều là mình xả
hết đừng để tâm mình chướng ngại. Sau khi mà thấy cái tâm mình không còn chướng
ngại gì, dù là cách thức xào nấu hoặc này kia như vừa nãy con trình đó, như cái
món mùi mặn làm cho con cũng thấy khó chịu thì đó cũng là bị chướng ngại pháp rồi,
tất cả những cái đó là.
Phật tử
3: Tanh lắm! Bởi
vì họ ấy vẫn còn cái mùi tanh.
Trưởng
lão: Thầy biết rồi.
Bởi vậy cho nên, cái người đó họ chưa có hiểu nhân quả, họ mới có những hành động
nói như thế này, làm như thế khác, hoặc là làm họ đâm ra tức giận, thì rõ ràng
là họ ở trên nhân quả rồi. Mà trên nhân quả thì mình bảo họ phải làm đúng mình
đừng có thấy họ sai, tại vì họ đang ở trên nhân quả thì họ phải đi theo cái lộ
trình của nhân quả.
Còn con biết
rằng cái lộ trình đó là cái ác pháp, cho nên vì vậy con đứng ở trong chỗ con mà
con nói người ta sai là con sai. Bởi vì đức Phật dạy: “Thấy lỗi mình đừng
thấy lỗi người”. Bởi vì người ta đang đi ở trên cái lộ trình của nhân quả
ác (thiện ác). Còn mình đi trên con đường mà không nhân quả, mà mình chỉ người
ta thì tức là mình hãy nhìn mình coi mình có đi trên con đường nhân quả không?
Mà chỉ người này sai là mình đang đi trên đường nhân quả.
Phật Tử
3: Dạ không mà
thế này ạ!
Trưởng
lão: Cho nên
vì vậy, mà khi mình thấy nó có cái gì chướng ngại trong tâm thì thấy lỗi mình,
mình đừng thấy có chướng ngại. Vì họ đã đi trên đường nhân quả thì cái mùi đó
nó phải có vậy thôi có gì mà lo.
Phật tử
3: Dạ thưa Thầy
như thế này tức là con không có nói với ai, nhưng con chỉ có lủi con đi lên
trên tầng trên thôi ạ! Thế nhưng mà trong tâm thì con lại phải tác ý là: “Thúi
cũng là mùi, thơm cũng là mùi, mi đừng có để ý đến”.
Trưởng
lão: Cái đó là
con dùng ý vậy là tu đó. Đang tu xả.
Phật tử
3: Con tác
ý: “Mày đừng có ngửi, đừng có hít. Thơm, thối đều như nhau. Đừng có ngửi,
đừng có hít”, khi đó con phải lánh, tức là con phải đi lánh nhiều.
Trưởng
lão: Sự thật là
như thế này nè, bởi vì con phải tu ngay ở trong những cái đối tượng
các ác pháp đó, thì mình phải tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Tất cả đều là nhân quả, tất cả đều là mùi hôi hoặc thơm đều là mùi của
thế gian, mùi của ác pháp”. Chúng ta là những người tu thì chúng ta phải vượt
lên chứ không phải là ở đó. Có là phải có thôi mà mình không bị nó tác động
vào.
Phật tử
3: Tức là
không chạy trốn ạ?
Trưởng
lão: Không chạy
trốn con, con đang chạy trốn, cho nên vì vậy chưa giải thoát
Phật tử
3: Con đang định
thế thưa Thầy…
(01:03:31) Trưởng
lão: Trốn nhân quả, ở đây không có trốn đâu, chỉ lo mà vượt ra thôi.
Ngay đó mình tu nhắc tâm bất động, thanh thản, vô sự. Rồi bắt đầu mình nhắc bảo
cái của tâm mình đừng có vì cái mũi của mình, đừng có vì cái đó mà chướng ngại,
tất cả những cái đó là cái về nhân quả thôi, chúng ta hãy lo nhiếp tâm ở trong
hơi thở thôi. Thì lúc bấy giờ con tập trung trong hơi thở, con biết hơi thở ra
hơi, thở vô hoặc tác ý liên tục để cho nó át đi những cái điều đó chứ không trốn
tránh. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả những cái mùi
này là mùi của nhân quả, mùi của thế gian, không phải là mùi của đường đi của
mày đâu”, mình tác ý vậy rồi hít thở, hít thở rồi tác ý. Nó cứ làm gì
nó làm, nó xong gì nó xong, một lát con an trú con không thấy mùi đó nữa đâu.
Phật tử
3: Dạ con cũng
làm được nhưng ý con xin Thầy là con nên đi vào thất hay là con vẫn cứ ở trong
nhà thưa Thầy?
Trưởng
lão: Hiện bây
giờ đó con cứ nỗ lực ở nhà bởi vì cái người bạn đời của con rất thương con, sợ
con đang bệnh đau mà đi như vậy thì thấy tội con, cái tình thương của người ta
thương con, cho nên con phải thực hiện ở cái tình thương, khi nào mà thực sự.
Con còn đau
mà con nói con không đau đó là không thật, chừng nào mà không đau thực sự, bây
giờ đó thật sự ra là tôi đã hết đau rồi, anh đừng có lo lắng gì nữa. Bởi vì con
đường tu là con đường giải thoát. Thấy thân mình mạnh đau thì xin về Tu viện để
tu tập những cái quãng đường nốt, để cho làm chủ được sự sống chết chứ còn bây
giờ nếu mà không thực hiện được thì coi như là mình tu giữa chừng, rồi cũng như
đi giữa biển rồi cũng sẽ chìm xuống đáy biển.
Cho nên ở
trong gia đình con cái, chồng con đều cảm thông được cái điều này. Mà bây giờ
thân tôi thì nó được khỏe mạnh bình thường rồi, không có sao đâu. Thì con cứ
nói thẳng, nói thật thôi. Chứ bây giờ nó còn đau mà nói nó hết đau rồi, để cho
cái người thân của mình cho mình đi thì con sẽ có sự hối hận. Nó không thật,
con hiểu không?
(01:05:27) Cho
nên Thầy nói thật Thầy dạy mấy con đạo đức thật sự, không có bao giờ mà mình phạm
vào một cái lỗi gì ở trên giới luật của Phật, thực sự mà nói có sao nói vậy mà
không có thì thôi. Mà sống đúng đạo đức, biết cái người đó nói vậy là người ta
thương mình. Bởi vậy Thầy nói, Thầy nhắc đó mấy con, người mẹ muốn tu mà trốn
con thế này thế khác, mà con mà thấy mẹ ăn ngày có một bữa là không có nỡ tâm.
Tình cảm mẹ con rất thương nhau, nỡ nào người mẹ lại ham tu mà làm cho con mình
khổ! Hồi nhỏ tại sao mình ẵm bồng nó được, mình thương nó được, mà bây giờ
trong khi nó thấy mình trong cái cảnh khổ mà ăn ngày một bữa mà nó ăn ba, bốn bữa
nó không nỡ lòng nào nó để cho mình tu tập.
Cho nên
trong cái vấn đề này cần phải có thể giải quyết như thế nào thì bên sau lưng của
các con còn có Thầy trợ giúp những ý kiến để giải quyết, để giúp cho mấy con lần
lượt sẽ được ổn thỏa được cái điều tu tập, chứ đâu vội vàng vậy, vội vàng vậy
làm cho con nó đau khổ vô cùng. Cho nên khi mà người mẹ và các con đều được về
Thầy rất mừng. Đó là thực hiện đạo đức. Còn con cũng vậy con, phải làm như vậy
đúng.
Phật tử
3: Không phải
con đang đau mà con nói dối, tức là ba tháng nay con cũng khoan thai nhẹ nhàng
hoàn toàn, con không có thuốc men gì đâu, nhưng mà nó thoải mái, nhưng mà gia
đình cứ lo như vậy thôi, nhưng mà ngược lại là các vị lại nói chuyện với xung
quanh hết là: “Trời ơi người ta dùng có một bữa mà người ta như vậy, mà
mình ăn ba bốn bữa mà sao mình lại như thế này”, thế cho nên là con cũng có
một cái là…
Trưởng
lão: Nói chung
là cái tình thương con, bởi vì trong gia đình của mình thì mình phải hiểu, khi
mà người ta chồng hay con người ta nói ra lời nói đó nó trái với sự tu tập của
mình, nhưng mà đó là nói lên cái tình thương.
Phật tử
3: Các vị đang
khen là ăn một bữa là thoải mái sung sướng đấy ạ! Thật đấy chứ, người ta cơm nước
ăn còn mình ngồi chơi thảnh thơi thoải mái.
Trưởng
lão: Ráng cố gắng.
Thầy nói bây giờ thì con cứ yên tâm ở trong nhà con tu tập xả tâm, cho đến một
mức độ nào đó cần thiết được vào Tu viện là một là chứng đạo, hai là chết chứ
còn không có lìa nữa. Bởi vì gia đình của mình cũng như con đã biết Phật pháp
cũng lâu rồi thì nhất định, phải quyết định làm cho được, khi đã làm được rồi
thì mình về báo cho gia đình của mình mừng là tôi đã tu xong thì điều đó là điều
hay nhất.
Phật tử
3: Con trình Thầy
là khi năm kia thì con có hơi thở là 7 hơi thở ạ. Bây giờ con vẫn thỉnh thoảng
đeo đồng hồ đến con đo lại hơi thở con, nhưng đến bây giờ là con còn có 6 hơi
thở ạ!
(1:08:05) Trưởng
lão: Thôi con cái đó là hoàn toàn con tập chỉ ở trong cái giai đoạn mới
tập thôi. Chưa, phải về tập lại cho đàng hoàng rồi vô đây nó khác rồi không còn
nữa, nghĩa là thay đổi tất cả toàn bộ con.
Phật tử
3: Bây giờ con
sẽ tu như thế nào, nó lãng phí cái thời gian của con ở nhà thì cũng uổng cho
con. Ví dụ bây giờ con được vào đây thì thi thoảng con được gặp Thầy, con được
thưa trình, con ở ngoài đó thì cũng có thiệt thòi Thưa Thầy thì bây giờ Thầy
cho con xin pháp tu?
Trưởng
lão: Thì bây giờ
con bắt đầu con dùng cái pháp Như Lý Tác Ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra” nãy giờ Thầy dạy là căn bản nhất đó, là rồi hít
vô thở ra rồi tác ý, hít vô thở ra rồi tác ý, rồi hít vô thở ra. Nhưng không được
tập trung chú ý trong hơi thở, mà tập trung trong cái câu tác mà thôi.
Phật tử
3: Tức là mình
nói xong mình nghĩ câu tác ý?
Trưởng
lão: Mình nghĩ
bên trong cái đầu của mình cái câu đó rồi, chú ý cái câu đó rồi, rồi bắt đầu
hít thở một cách nhẹ nhàng, rồi hít thở rồi lại tác ý nữa, hít thở. Cứ tập như
vậy 30 phút, chừng nào hết vọng tưởng thì báo tin Thầy dạy thêm.
Phật tử
3: Đúng 30
phút nghỉ, trong 30 phút không có niệm nào hết?
Trưởng
lão: Liên tục
30 phút không có niệm nào hết, rồi bắt đầu dùng cái pháp đó, bắt đầu con viết
thơ hoặc trở về đây trình lại Thầy.
Phật tử
3: Dạ bạch Thầy
thì con đã chuyển về Sài Gòn đây rồi ạ!
Trưởng
lão: Vậy hả
con, vậy gần đây thì quá tốt rồi còn gì.
Phật tử
3: Vậy là còn
giấy tờ xong nữa là hoàn tất ạ.
Phật tử
4: Thưa hỏi thở
bị khô họng.
(01:09:38) Trưởng
lão: Thở khô họng là tại con thở họng rồi. Thôi bây giờ thực sự ra bỏ
cái hơi thở đi, đừng có tu hơi thở nữa, “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa
tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô” đưa ra, đưa vô, bữa nay tập hai
cánh tay cho Thầy thôi, tập thân hành ngoại. Bây giờ hơi thở tại vì con cứ thở
một hơi bắt đầu thở cổ nó càng khô. Người ta biểu thở mũi không chịu cứ thở cổ.
Bởi vì thở cổ tức là thở miệng đó, thở mũi tức là đi…
Phật tử
4: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Ai biểu
con lấy hơi thở mà tu theo kiểu mà đi kinh hành. Không, mấy con tu vậy trật rồi,
mấy con không biết. Bây giờ kinh hành mấy con đi 20 bước thì được rồi, nó đâu
có rối loạn gì đâu, phải không? Vì hơi thở phải hơi thở bình thường chứ không
khéo thở ngắn quá cũng không được, mà thở dài quá cũng không được đâu. Cho nên
thở hơi thở thì phải bình thường, “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra” rồi hít vô thở ra bình thường, ai bảo ráng thở chậm,
dài, ai biểu thở nhanh chi. Thầy nói thở bình thường thì cứ thở bình thường, có
phải không? Thầy bảo thở mũi thì thở mũi, đừng có thở miệng, thở miệng thì nó
khô cổ mình chứ sao.
Phật tử
4: Dạ thưa Thầy
trước kia thì là mình nín thở mình xong tác ý, nhưng bây giờ mình tác ý thì Thầy
tác ý lại cho con cái chỗ này?
Trưởng
lão: Thầy bảo
bây giờ mình không cần nín thở, mà mình chỉ tác ý ở trong đầu mình: “Hít vô,
hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, nó có nín thở
thì nín mà không nín kệ nó.
Phật tử
4: Con cần đếm
đến 5 hơi không?
Trưởng
lão: Không cần
đếm 5 hơi nữa mà hít vô thở ra rồi tác ý nữa, “hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, hít vô thở ra. Mỗi một hơi thở là một
tác ý chứ không phải như trước. Cứ 5 hơi thở thì tác ý một lần.
Phật tử
4: Bây giờ con
chưa trình được cái vấn đề, con về nhà con mới tu được, sau đó trình Thầy
sau.
Trưởng
lão: Bây giờ mấy
con nhớ nhé, con thì tập cái cách tay, thở nữa thì thở khô cổ khô họng, rồi tập
lại lỗ mũi khó lắm, cứ tập cánh tay cho nó thuần đi rồi Thầy sẽ dạy tới, “đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra” đưa ra, “đưa tay
vô tôi biết tôi đưa tay vô” đưa vô. Rồi tay bên đây đưa tay ra biết
đưa tay ra. Cứ như vậy tập cho đến 30 phút mà nhiếp không có vọng tưởng thì chừng
đó báo cho Thầy, còn có vọng tưởng thì không được.
Phật tử
4: Con trình Thầy
là ví dụ như các pháp khác ví dụ như con là vẫn đi kinh hành,… ngồi thư thái.
(01:12:10) Trưởng
lão: Nó buồn ngủ thì mình đi kinh hành, còn nó không buồn ngủ thì
thôi, coi vậy không buồn ngủ thì ngồi chơi, mà buồn ngủ thì đi kinh hành cho nó
đừng buồn ngủ.
Phật tử
4: Trình Thầy
là có lúc con ngồi 1 tiếng ạ?
Trưởng
lão: Đừng có ngồi
1 tiếng làm chi.
Phật tử
4: Con thấy thoải
mái chẳng có gì cả.
Trưởng
lão: Thoải mái
gì thoải mái. Bây giờ ví dụ như con ngồi 30 phút rồi, bây giờ ngồi thoải mái rồi
thì con ngồi cái tư thế khác, đừng có ngồi yên cái chỗ đó không được, chuyển
qua tư thế khác rồi mình ngồi thư giãn. Con biết thư giãn không? Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự rồi xả từng tâm niệm.
Phật tử
4: Con có tác
ý rồi con cứ ngồi.
Trưởng
lão: Rồi một
chút đến giờ rồi mình sẽ tu tập trở lại, nghỉ xả hơi cho nó khoẻ rồi mình tu tập
trở lại, có vậy thôi.
Phật tử
4: Bạch Thầy,
lúc bấy giờ Thầy dạy là khi đầu tiên tác ý xong là ngồi rồi (lúc ở lớp Chánh Kiến
ạ), khi nào tập Tứ Niệm Xứ tác ý xong cứ thế ngồi thư thái mà mình không có cái
gì cả thì mình cứ ngồi?
Trưởng
lão: Không bây
giờ con tu hơi thở rồi phải không? 30 phút hơi thở rồi, thì bắt đầu bây giờ
con xả ra phải không? Con xả ra thì bây giờ con không có buồn ngủ thì con đừng
có đi chừng nào có buồn ngủ hãy đi. Còn bây giờ nó không có buồn ngủ phải
không? Xả ra, bởi vì 30 phút ngồi đó nhiếp tâm rồi, bây giờ mình phải nghỉ chứ
mình nhiếp hoài đâu có được.
Mình nghỉ
mình xả ra thì giờ mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Rồi mình ngồi chơi chứ không ngồi xếp bằng xếp biết gì hết. Rồi
bây giờ mình nhìn coi cái đầu của mình nó nghĩ niệm gì? Niệm gì đó thì mình khởi
ra mình suy tư cái niệm đó, nó ác hay thiện thì mình ngăn mình diệt nó. Mình nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản” thì bây giờ nó xả ra thì nó trở về bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, thì bắt đầu mình ngồi một chút mình có cái niệm nữa
thì diệt nó nữa. Cứ vậy mà ngăn diệt hoài.
Mà bây giờ
nó là cái niệm thiện đi, “biết rồi niệm đó đừng có nhắc nữa”, bây
giờ niệm thiện nó nhớ: “Bây giờ mình phải tu vậy, nhiếp tâm vậy vậy.
Thôi tao biết rồi đừng có nói nữa”, thì nó đi con, phải không? Đó là
niệm thiện. Còn cái niệm ác: “Biết rồi, mày là kiết sử, ái
kiết sử, mày là ngũ triền cái tham, sân, si. Mà bây giờ này muốn ăn hả!”, con
nạt nó một tiếng nó đi mất. Phải không? Nó vậy đó đó, con ngồi chơi, nhưng mà vẫn
có pháp tu chứ, chứ không phải ngồi chơi như người thường được. Đặng cho nó trở
về với cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của nó,
Phật tử
4: Bây giờ
cái mắt nhìn xa, nhìn thư thái.
Trưởng
lão: Bây giờ
con nhìn đâu cũng được hết, nhưng mà trong đầu có niệm thì không được đó, có niệm
thì phải tác ý nó. Niệm thiện thì “tao biết rồi đừng có nhắc nữa” thì
nó cũng đi liền. Mà niệm ác “tao biết rồi mày ái kiết sử mày đi đi”.
Phải không? Nếu mà ái kiết sử tức là nó nhớ gia đình nhớ này kia. Còn nếu mà nó
khởi cái tham ăn: “Tao biết tâm tham này, giờ này còn ăn uống gì
nữa!”, chửi nó một tiếng nó đi, “tao biết rồi” thì đó nó
đi. Cũng như đức Phật ngồi mà tu vậy đó, ác ma nó đến nó dụ cái này kia, ăn uống, “Tao
biết rồi mày là ác ma đi đi”.
(01:15:04) Mà
bây giờ nó khởi cái niệm thiện: “Tao biết tụi bây là trời, tụi bây đi
đi, tao biết rồi”. Thì con hiểu đó là cách thức tu Tứ Chánh Cần ngăn
ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện. Rồi hết giờ rồi, bắt đầu tới giờ nhiếp
tâm và an trú, nhiếp tâm trong hơi thở, thì tác ý mỗi câu tác ý là một hơi thở,
chứ không phải là tác ý rồi đếm “1, 2, 3, 4, 5”. Bây giờ nó mới
chứ đâu phải cũ nữa, nó tu hoài có một chỗ làm sao đi tới.
Phật tử
4: Dạ trình Thầy
con có đi Thân Hành Niệm?
Trưởng
lão: Không,
không có cần đâu, bây giờ có ai hai pháp thôi một pháp xả và một pháp nhiếp,
nhiếp tâm thôi, còn có buồn thì mới đi kinh hành, không buồn ngủ thì thôi đừng
đi, vậy thôi. Đủ rồi phải không các con. Còn mấy con nhớ đừng có tu hơi thở. Có
vậy thôi có gì đâu mấy con, trời pháp dễ lắm! Rồi Thầy về, nhớ tu tập mấy con sắp
xếp hoàn cảnh cho thuận tiện rồi mới tu tới nơi. Rồi rồi con sắp xếp về con…
bây giờ nó không giải quyết được gì đâu mấy con, nó không tới nơi.
Phật tử
5: … (Không
nghe rõ)
Trưởng
lão: Đúng rồi
vậy đó con, phải hiểu đó.
Phật tử
5: Bạch Thầy,
xin Thầy nán lại đôi phút cho con được hỏi một câu?
Trưởng
lão: Rồi con cứ
hỏi đi. Con cứ ngồi, hỏi đi con, cứ ngồi đây không sao đâu.
Phật tử
5: Đây là cái nỗi
bức xúc cũng như là cái cản trở cho con trên bước đường để mà con tu hành
giải thoát. Con có một cái món nợ rất lớn đối với một vị thầy bên Đại thừa, là
người Việt Nam hiện giờ sống ở Mỹ. Trước kia về nước, người đã gặp con trong
cái sự tình cờ ngẫu nhiên, con không biết cái duyên gì không mà thầy trò gặp
nhau lại cảm thấy mến nhau, rồi gần gũi lâu ngày thì vị thầy ấy mới giúp đỡ con
một số tiền rất lớn để con sửa chữa nhà cửa, giống như vàng, một vài miếng đất
con đã gửi lại cho em con.
Thì con nghĩ
đó là cái lòng tốt của người tu đối với con thì rất là quý nên con trân trọng.
Lâu ngày thì nó lại sinh ra vấn đề là vị thầy đó có bệnh đồng tính luyến ái, là
muốn con là người trợ thủ cho vấn đề đó cho thầy, khi mà con đã phát hiện
ra điều đó, con cảm thấy con rất sợ và con có ý là con không còn muốn kết
giao với vị đó nữa.
(1:18:15) Thế
nhưng con còn mang nợ vị đó một số tiền rất lớn, trước cái áp lực quá mạnh
mẽ con không biết lấy gì để mà trả được số nợ đó, nên con cứ mãi ưu tư trăn trở.
Con bước ra đời kinh doanh đủ thứ chuyện, mà con kinh doanh ở đâu là thất bại
tới đó, càng thất bại nợ nần con càng chồng chất. Còn một việc này trước đây phải
trên một tuần lễ, con có tiếp sóng ở đài phát thanh con nghe trại nấm đông của
cô Trần Thu Thảo (Củ Chi), đã phát biểu những lời đầy tâm huyết giúp cho những
người đang gặp khó khăn. Con mới tìm đến học kỹ thuật trồng nấm đông cô.
Sau khi học
xong con dự định về thì em con là cô… (cũng ở Cái Bè) khuyên con là nên áp
dụng cái giới luật để mà chú nguyện cho được thành công, vào đây xin thực hiện
hạnh độc cư, thực hiện trong bài kinh Ước Nguyện mà con đã đọc trong sách của
Thầy cho. Bây giờ cái công việc sắp tới của con là con sẽ mở cái trại nuôi trồng
nấm đông cô, để mà dùng cái đó giải quyết những cái khó khăn của con với cái vị
thầy đó, để cho con giải tỏa bớt cái áp lực. Đồng thời để thu vén lại gọn những
cái gì mà con vướng mắc.
Con xin thưa
Thầy giúp con làm được điều này, con sẽ cố gắng nghĩa là sau này con cởi bỏ hết
để mà con quyết chí con tu giải thoát. Chứ nếu còn điều này là con còn chậm
bước, mà thời gian trôi qua là con cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Nãy Thầy phát
biểu với cái tinh thần trách nhiệm của một người Thầy thương người đệ tử, không
nỡ để người đệ tử của mình phải bị suy sụp hoặc là thất bại, và hướng dẫn người
đệ tử của mình giống như là người mẹ chăm sóc đứa con, bất giác con cảm động và
rơi nước mắt.
Con nghĩ rằng
đây có thể là nơi con gửi gắm cả thân mạng của mình để mà con tìm đến cái chỗ
giải thoát rốt ráo là làm người không còn khổ nữa. Khi những cái mà con vướng mắc
là những cái con không thể nào cởi bỏ được. Thì xin phép Thầy giảng dạy cho con
một giải pháp nào đó để cho con xả bỏ lúc này. Bởi vì cái bị thầy đó dọa sẽ đưa
con ra pháp luật, con không có thể nào con làm được, cách cho con thoát ra,
Thầy cởi bỏ cho con!
(01:21:03) Trưởng
lão: Thầy sẽ dạy con. Con yên tâm đi đừng khóc con, cái gì cũng do
nhân quả thôi. Nhưng hôm nay gặp được chánh pháp của Phật, con nghe lời dạy của
Thầy con về sống giữ gìn 5 giới con, 5 giới cấm của Phật. Con nhớ 5 giới nghe
không, con phải giữ gìn 5 giới, con sẽ cầm nắm, con sẽ góp lại cái số tiền con
sẽ trả cái nợ cho vị sư đó đi, thì vị sư đó không còn làm khó dễ con nữa. Và đồng
thời con ước nguyện, trong cái thời gian con lo lắng để mà trả cái nghiệp nhân
quả của con, thì con ước nguyện: Con sẽ chọn lấy một cái hạnh tu để giải thoát.
Và hôm nay
con làm cái công việc này mong chuyển cái nghiệp của con, phải bằng con sống 5
giới luật không phạm 5 giới này thì nó sẽ chuyển cái nghiệp của con sẽ làm gặp
may mắn đầy đủ cái số tiền con sẽ trả lại vị thầy, con không tham đắm tiền đâu.
Sau khi trả xong con sẽ rời bỏ cái cuộc đời này theo Thầy tu hành.
Phật tử
5: Thưa Thầy
công việc sắp tới con làm có thành công không?
Trưởng
lão: Con sẽ làm
thành công với cái sự mà con giữ gìn, nếu mà con phạm giới thì không được. Giới
nó chuyển được cái nghiệp của con bởi vì giới là thiện pháp nó chuyển ác pháp,
con sẽ gặp may mắn, trên cuộc đời con sẽ có nhiều sự giúp đỡ, trợ giúp cho con
thành công, để ước nguyện của con đạt thành là tu giải thoát. Nhưng điều kiện
con phải sống đúng năm giới, chứ con sống mà không đúng 5 giới là nó sẽ không
chuyển được cái nghiệp của con thì nó còn kéo dài cái thời gian ra nữa.
Nhớ 5 giới.
Con biết 5 giới của người cư sĩ thọ 5 giới không?
Phật tử
5: Con biết.
Trưởng
lão: Biết, con
giữ trọn đừng có vi phạm 5 giới này, giữ cho trọn. Ăn chay không ăn thịt chúng
sinh, nhất định ai bỏ một miếng mặn nhất định không ăn thịt chúng sinh. Rồi con
sẽ lấy sức lao động của con, con sẽ làm ra của cải trả lại cho nhà sư này, con
gặp may mắn con sẽ làm được công việc này, sẽ thành công. Con nhớ điều Thầy dạy:
Năm giới và ước nguyện con sẽ tu giải thoát. Cái ước nguyện của con là cái hướng
giải thoát cuộc đời của đời con. Sau khi làm xong nhiệm vụ này con sẽ tìm con
đường tu tập giải thoát, không còn ham muốn gì nữa, đời khổ lắm!
(1:23:16) Con
nhớ kỹ lời Thầy dạy, con cứ về sống đúng 5 giới, rồi con làm con sẽ gặp may mắn.
Để mà trả cái nghiệp nhân quả, đây là cái nghiệp nhân quả trong tiền kiếp, mà
kiếp này nó còn đeo mang con đó. May là đồng tính luyến ái chứ cỡ mà khác phái
nhau thì con biết làm sao, khổ bao nhiêu. Cho nên nó khiến gặp nhau trong cái
hoàn cảnh éo le như vậy. Mà bây giới mình sống 5 giới để cho mình thực hiện được
cái điều kiện trả cái nghiệp nhân quả, chuyển cái nghiệp nhân quả bằng cách con
sẽ gặp may mắn làm ra tiền, chứ không khéo thất bại con sẽ trả không được, rồi
kéo dài nữa. Thôi nhớ (bấy) nhiêu lời Thầy dạy đó con, rồi sau này có duyên còn
gặp lại Thầy trên con đường tu giải thoát. Con xá Thầy thôi con.
Phật tử
5: Lời của Thầy
đã góp ý cho con, con sẽ cố gắng đem hết sức lực … để con thành công. Chỉ có
nơi đây con mới có thể cởi bỏ thôi! Nếu con làm không thành công thì con không
có làm gì để trả số nợ rất lớn, phải nói là rất lớn chứ không phải nhỏ.
Trưởng
lão: Không phải
nhỏ. Thầy hiểu biết con sẽ làm trả được cái số nợ nếu mà con nghe lời Thầy dạy
giữ gìn 5 giới được hẳn hoi hoàn toàn con sẽ làm gặp may mắn, nó sẽ thành công,
viên mãn. Con xá Thầy thôi con. Thầy sẽ hướng dẫn cách thức (giữ gìn) ý chí của
con. Thôi Thầy ra mấy con.
Phật tử: … (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Rồi thôi
Thầy nhận… mấy con, được rồi. Rồi Thầy xin nhận.
Phật tử
5: Nghe lời Thầy
buông xả hết là không làm ăn cái gì nữa thành ra thực sự có tu thôi đấy ạ!
(01:25:15) Trưởng
lão: Ráng cố gắng rồi Thầy sẽ… , còn cái nghiệp chút ít, rồi sau đó mấy
con sắp xếp ổn định gia đình vui vẻ hết và con sẽ trở vào đây. Chỉ có nơi đây mấy
con mới thực hiện được mấy con mới thực hiện được sự giải thoát mà thôi, Thầy
biết không có chỗ nào nữa hết, ở đây chỉ còn sống độc cư để mà hàng ngày mà
quét tâm thôi.
Phật tử
6: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Rồi phải
đi nữa con, bây giờ đó mới là giải thoát được cái giai đoạn đầu, còn giai đoạn
sau nữa.
Phật tử
6: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Cái duyên
nó chuyển.
Phật tử
6: Cho nên cái
bổn phận chúng con là đi chỉ, như cái người vừa rồi nói bây giờ đi vào vài
tháng rồi ra, xong rồi vào vài tháng ra.
Trưởng
lão: Cái tình.
Phật tử
6: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Đúng rồi,
được rồi con, phải nỗ lực tập chứ, được ngày nào tốt ngày nấy mấy con.
Phật tử
6: Tối này con
sẽ luyện tập cái cách vừa rồi Thầy cho.
Trưởng
lão: Để mà tập
coi được hay không rồi báo cáo cho Thầy biết chứ. Mà phải tác ý như thế này nè:
“Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi
hít vô thở ra, rồi tác ý nữa: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi thở ra”.
Phật tử
6: Lúc đấy mình
lại tác ý tiếp, cứ một hơi một thôi?
Trưởng
lão: Tác ý tiếp.
Cứ mỗi hơi một là tác ý một câu, mà tới 30 phút. Cứ siêng năng tác ý chứ lười
biếng mà tác ý một cái bắt đầu hít thở lia lịa.
Phật tử
6: Bây giờ con
tính ngồi nửa tiếng.
Trưởng
lão: Ngồi hoàn
toàn nửa tiếng.
Phật tử
6: Ví dụ con
tác ý, ngày xưa con bệnh trước thì đưa tay đưa chân… Ví dụ nửa tiếng rồi con đứng
lên con đi nhẹ nhàng.
Trưởng
lão: Còn bây
giờ chỉ duy nhất cái hơi thở thôi, để xem coi rồi có gì báo cáo lại Thầy. Có
nhiếp được không, có vọng tưởng hay không, có hôn trầm không? Báo cáo lại rõ
ràng. Rồi có những cái tưởng gì mà xảy ra không? Cái này coi vậy chứ nó không
đơn giản đâu, con nhiếp vậy, tác ý vậy đó, chứ mà nó sinh tác ý những câu khác
là nhất định là không tác ý, một câu này mà thôi, bảo: “Hít vô biết hít vô,
thở ra biết thở ra.”
Phật tử
6: Bây giờ con
sẽ về con luyện tập khoảng một tuần, hai tuần, nếu được thì con lại vào.
Trưởng
lão: Được rồi.
Phật tử
6: Có một đêm
hôm nay thì ăn thua gì đâu mà trình Thầy, bây giờ con ở Sài Gòn rồi!
(1:27:37) Trưởng
lão: Vậy đó con. Được rồi thì con mới lên trình bày là con tu được như
vậy rồi thôi.
Phật tử
2: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Đúng rồi
con, phải tập cho nó thuần con.
Phật tử
2: Con cảm thấy
là … (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Được rồi
con. Đừng có lo, bởi vậy Thầy nói đó là cái duyên, cái ái kiết sử của con. Con
chỉ lo mà xả tâm con, rồi vấn đề đó thì sau này coi cái duyên của cháu có đủ
không.
Phật tử
6: Ý cô ấy nói
không rõ là bây giờ muốn xin cả hai mẹ con.
Trưởng
lão: Muốn xin
hai mẹ con nhưng mà bây giờ nó chưa muốn tu mà ép nó thì nó khổ lắm.
- Phật tử 2:* Ham tu, rất ham
tu, trước kia là cháu nó có … (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Sợ nó có
cái là nếu mà ép nó vô đây ở đây độc cư nó tu thì nó bị lọt tưởng.
Phật tử
2: Anh ta lại
muốn chỗ nào vắng lặng để tu.
Trưởng
lão: Thì vậy nó
mới bị lọt tưởng, do chỗ đó người ta mới sợ đó. Cho nên nó ở trong cảnh động để
mà xả tâm trước cái đã. Thầy biết mà, hôm đó Thầy biết cháu mà, đâu phải Thầy
không nhớ sao! Nó ham tu cái kiểu đó nó lọt tưởng nó mới chết đó, thà để cho nó
từ từ nó xả, bởi nó ham tu là bắt buộc nó ở ngoài cảnh động đó nó xả được cái
tâm nó, để rồi Thầy xem xét rồi Thầy cho mới được chứ. Bây giờ để xả chứ, để
khép nó vô đây nó độc cư nó nhiếp tâm nó lọt trong tường. Còn hôm đó nó ở đây
chứ nó bị, Thầy biết nó mà chứ đâu phải Thầy không biết, mấy con làm sao mà giấu
Thầy được đâu, Thầy biết hết chứ, Thầy biết để cho nó xả tâm từ từ.
Phật tử
7: Con có một
người mẹ già, … (Không nghe rõ).
(01:30:00) Trưởng
lão: Thì được rồi con nhắc trong lúc đó thì mẹ con giữ được cái tâm bất
động thì tốt, mà giữ không được thì nó tiếp tục tái sanh, nhưng mà nó cũng gặp
được cái duyên Phật pháp, con nhắc nó cũng được tốt chứ có gì đâu con, đừng có
lo cái vấn đề đó.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Coi như là
nói chung Thầy đều ước nguyện để cho những người mà gặp được Phật pháp sanh ra
để một cái ngày kế tiếp được gặp cái chánh pháp, được gặp Thầy. Thì cái duyên
đó, ví dụ như bây giờ con cúng dường con một cái bộ kinh, hoặc cái bát cơm hoặc
một cái cây cúng dường cho Thầy, Thầy đều ước nguyện cho những người cúng dường
Thầy, những người thân của con hoặc của những người mà đã cúng dường Thầy sẽ sớm
được gặp Thầy. Thì một ngày nào đó, một người lạ nào đó, một cháu bé nào đó mà
đến gặp Thầy, không biết chừng là những người này là những người thân của mấy
con, nhưng mà Thầy không nói ra thôi.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Biết rồi
Thầy hiểu rồi. Thầy không nói, nhưng mà điều kiện đó là tiếp tục tái sanh, bởi
vì cái nghiệp. Nhưng mà điều kiện có gieo với chánh pháp thì có gặp, chứ nếu
không thì không gặp. Yên tâm, mấy con lo mấy con tu cho nó xong, còn đừng có lo
xa quá, cái ơn hiếu hạnh của mấy con là đúng rồi khi mà con theo Phật.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Mấy con
vướng nhiều quá. Làm cái gì, bây giờ mấy con tu là chuyển mẹ con chứ sao, bởi
vì mình chuyển nghiệp cả chùm nhân quả mình, chứ đâu phải chỉ riêng con đâu.
Con phải nỗ lực con tu con xả tâm con sống đúng giới luật là con chuyển cả gia
đình con thì trong đó có mẹ con. Có gì đâu.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng lão: Con đừng có lo, Thầy bảo mấy
con tu là mấy con chuyển nhân quả, chứ còn mình cứ nói hoài cũng không hết đâu,
cứ ráng mà tu, cứ ráng giữ giới là nó sẽ chuyển nhân quả của mình, yên tâm đi,
đừng lo.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Cứ sống đúng
giới rồi tu tập, rồi tự nó nó chuyển cái nhân quả. Các con trước thì có đứa nó
ngoan có đứa nó không ngoan thì bây giờ đứa không ngoan nó sẽ ngoan…
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Không
con, bây giờ Thầy bận công việc dưới kia nhiều lắm, ưu tiên mấy con nhiều quá
quý thầy người ta còn…, mấy con ngồi đây mấy con biết, hay khổ quá, họ nói:
Sao mà ưu tiên mấy con dữ vậy? Nãy giờ mấy con nhiều nhất.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
(1:33:09) Trưởng
lão: Cho nên Thầy giải thích mấy con: Phải ráng tu thì chuyển nhân quả, đừng
có lo xa, đừng có hỏi cái chuyện lặt vặt mà chỉ cứ lo cái hành động tu của mấy
con thôi.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Thôi bây giờ
con quyết tu làm chủ không hay là con chỉ tu sơ sơ thôi xả tâm thôi?
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Thôi bây
giờ chồng con gì đây, có bệnh thì đuổi bệnh thôi. Bây giờ con đuổi bệnh, con thở
có rối loạn hô hấp không? Mấy chục bệnh cũng được, Thầy không cần thiết.
Rồi, Thầy biết
rồi, bây giờ cái bệnh gì cũng được hết, nhưng mà bây giờ Thầy hỏi con: Bây giờ
hơi thở con không thở có mệt tức không?
Không thì được
rồi thì bắt đầu. Thôi thôi, nói cái gì cũng sẽ được hết, cái gì cũng tốt hết.
Thầy ở đây không quan trọng vấn đề gì, miễn là con còn sống, con còn biết, còn
hiểu, còn tác ý được thì Thầy dạy thôi. Bây giờ: “Hàng ngàn các thứ bệnh
trong thân này theo hơi thở mà ra” thì con hít vô, “thân không
bệnh này theo hơi thở mà vào” thì con thở ra rồi con hít vào, phải
không? Rồi con mới bảo: “Hàng ngàn cái bệnh ở trong thân này theo cái
hơi thở này mà ra” hít vào thở ra, và con nhớ tác ý bao nhiêu đó thôi
chừng nào mà hết.
Bảo: “Cái
thân không bệnh nó vào, còn cái thân bệnh phải ra” rồi bấy nhiêu đó
thôi.
Phật tử
7: … (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Thì tu vậy
thôi, bệnh cho hết bệnh rồi mới tu. Cứ đuổi chừng nào hết bệnh, chứ bệnh thì tu
cái tu gì được. Không có tu cái gì nữa hết, bây giờ tu đuổi bệnh.
Phật tử
7: Con có cần
tu Định Niệm Hơi Thở hay Định Vô Lậu không?
(01:35:50) Trưởng
lão: Con không có Định Niệm Hơi Thở gì nữa, không có Định Vô Lậu gì nữa
hết, bởi vì lậu hoặc nó hiện ra cái bệnh rồi còn gì mà lậu hoặc nữa.
Cứ đuổi bệnh
chừng nào mà thân hết bệnh rồi tính cái chuyện tu khác, thân con bệnh là còn lậu
hoặc rồi thì không có tu cái gì khác được hết. Bây giờ cái bệnh nó rõ quá mà,
bây giờ con đủ cái thứ bệnh phải không? Thì: “Cái thân mà có bệnh này
theo hơi thở mà ra, cái thân không bệnh này theo hơi thở mà vào” rồi thở
ra, rồi hít vào, rồi tác ý nữa, rồi hít vào thở ra, rồi tác ý nữa, hít vào thở
ra 30 phút nghỉ. Thở tới 30 phút thôi, thở rồi tác ý, thở rồi tác ý tới 30
phút rồi mới nghỉ. Nghỉ rồi khỏe tu tập lại, nghỉ 30 phút hay 1 giờ gì đó rồi
tập lại.
Trong cái thời
gian nghỉ đó mà cái tâm nó suy nghĩ cái gì đó thì xả cái tâm đó đi, tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.”. Cái niệm này là niệm
gì? Niệm ái kiết sử, niệm lo bệnh này kia “đi đi, ở đây không phải chỗ
mày ở”, đuổi nó đi đi bằng câu tác ý.
Rồi tới chừng
mà tu về cái hơi thở thì tác ý từng cái bệnh của mình: “Cái thân bệnh này, một
trăm thứ bệnh ở trong thân này theo cái hơi thở này mà ra, còn cái
thân không bệnh này theo hơi thở mà vào”, đó tác ý vậy, rồi hít vô thở ra
tác ý, hít vô thở ra tác ý. Cứ tác ý chừng nào hết bệnh thôi, rồi mới tu cái gì
thì tu nữa, chứ bây giờ cái bệnh mà còn thì tu cái gì giờ. Tu cho hết bệnh đó
là mừng.
Thôi rồi
nhé, Thầy ra. Bây nhiêu đó đủ rồi con, thôi Thầy đi ra, thôi Thầy về.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét