324- CÁCH THỨC TÁC Ý
TRONG TỨ CHÁNH CẦN VÀ TỨ NIỆM XỨ
(32:11) Hôm
nay, Thầy nói như vậy để mấy con hiểu được con đường của đạo Phật rất rõ ràng,
cụ thể, phương pháp rất rõ ràng. Con đường của đạo Phật là Bát Chánh Đạo, ngoài
Bát Chánh Đạo điều là không phải đạo Phật. Người ta cũng dám mượn Bát Chánh Đạo
để người ta vẽ ra điều này thế kia trong đó. Nhưng muốn thực hiện Bát Chánh Đạo
thì phải có ba mươi bảy pháp môn tu tập gọi là Ba Bảy Pháp Trợ Đạo. Cho nên
trong cái vấn đề tu tập thì mình phải hiểu rõ.
Ở đây có một
vị sư muốn hỏi Thầy: Thầy dạy về Định Niệm Hơi Thở khi tác ý: “Hít vào
tôi biết tôi hít vào, thở ra tôi biết tôi thở ra” chỉ để ý câu tác ý
không để ý hơi thở. Còn đếm từ một đến năm có cần phải đếm nữa không? Đây là
câu hỏi.
Từ xưa đến
giờ thì Thầy dạy mấy con tu thọ Bát Quan Trai, thì do đó Thầy dạy mấy con tác
ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi
hít vô, thở ra đếm “1, 2, 3, 4, 5” rồi mới tác ý trở lại, mấy
con nhớ kỹ phải không? Nhưng hôm nay không phải còn ở trên thọ Bát Quan Trai nữa.
Bởi vì mấy con đã trải qua một thời gian dài, mà cứ tu hoài bấy nhiêu đó như vậy
là nghĩa gì, nó phải thay đổi chứ, sao lại tu có nhiêu đó thôi. Đâu phải tu
nhiêu đó là tu tới nơi tới chốn đâu.
Định Niệm
Hơi Thở là phương pháp để chỉ định cho chúng ta tu trên pháp 37 phẩm trợ đạo bằng
Thân Hành Niệm nội, chứ không phải cái pháp Định Niệm Hơi Thở để mà dẫn dắt
chúng ta đi tới nơi tới chốn. Cũng như bây giờ Tứ Niệm Xứ đức Phật xác định một
cái câu Định Niệm Hơi Thở để mà chúng ta thấy cái đề mục rõ ràng: “Cảm giác
toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở
ra”, đó là cái phương pháp để chúng ta tác ý ở trên Tứ Niệm Xứ, để
chúng ta quán trên thân chúng ta. Mà quán thân tức là quán tâm, mà quán tâm tức
là quán thọ, mà quán thọ tức là quán các pháp. Thân - Thọ - Tâm - Pháp đủ ở
trên một cái đối tượng mà. Các con thấy rất rõ đâu có gì đâu khó khăn.
Cho nên cái
đề mục của cái Định Niệm Hơi Thở nó xác định cho chúng ta biết được cái phương
pháp tu trên Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà trong cái Định Niệm Hơi Thở thì mấy con thấy
trong cái Tứ Niệm Xứ nó có nói về hơi thở chứ đâu phải không đâu. Mà nó nói đủ
thứ cái đề mục của nó hết thì mấy con biết như thế nào mấy con tu không? Nếu
không có sự kinh nghiệm tu thành của Thầy, thì làm sao mấy con hiểu được mấy
con biết lôi nó ra mấy con tu?
(35:33) Rồi
trên Tứ Niệm Xứ nó cũng quán nào là bất tịnh, quán đủ thứ loại ở trên đó. Thì ở
trên Tứ Chánh Cần nó cũng vậy, mấy con biết cái nào là tu Tứ Chánh Cần, cái nào
là tu Tứ Niệm Xứ không? Làm cho người ta đọc đến những cái pháp này người ta rối
người ta không biết, cái nào cũng quán, cái nào cũng vậy hết. Nó đâu phải mấy
con, Tứ Chánh Cần là Tứ Chánh Cần, mà Tứ Niệm Xứ là Tứ Niệm Xứ.
Cho nên vì vậy
ở đây bắt đầu bây giờ mấy con là những người quyết tâm chứ không phải là tu thọ
Bát Quan Trai. Thọ Bát Quan Trai là những người Phật tử người ta mới đến, người
ta quy y Tam Bảo rồi, phải không? Người ta quy y Tam Bảo, thọ Ngũ giới rồi bắt
đầu bây giờ mới dạy cho họ thọ Bát Quan Trai trong một tháng hoặc một hoặc hai
ngày để cho người ta tập, để cho người ta làm quen với những cái phương pháp thực
hành.
Cho nên người
ta mới dạy cách thức cho họ hít vô thở ra như vậy, rồi đếm 1, 2, 3, 4 tới 5 hơi
thở rồi mới tác ý một lần để chúng ta tập làm quen; hoặc là đi kinh hành, đi mười
bước đứng lại tác ý rồi hít thở hoặc là ngồi xuống hít thở. Các con hiểu những
cái điều đó là những cái điều người ta tập cho những người sơ cơ làm quen với
pháp tu chứ chưa phải đi sâu.
Bây giờ mấy
con không phải là những người còn tập như vậy nữa, đã tập lâu quá rồi, thọ Bát
Quan Trai nay một năm, hai năm rồi, mà cứ thọ Bát Quan Trai rồi cứ thọ Bát Quan
Trai đó rồi cứ tu như vậy sao? Rồi đi về đâu? Ít ra Phật Pháp nó cũng phải 37
phẩm trợ đạo, chúng ta phải tu cái gì trước cái gì sau chứ. Thì bây giờ tu cái
này rồi thì bắt đầu mấy con quen rồi, bây giờ mấy con phải tu cái gì? Thầy sẽ
hướng dẫn tới chứ.
Bây giờ đó,
nếu mấy con thấy ngồi đây mấy con tác ý như thế này: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi mấy con ngồi im lặng như thế này, không
nương hơi thở, không nương chỗ nào hết. Rồi bắt đầu nhìn coi cái ý của mình có
khởi niệm gì không? Khởi niệm thì tác ý, mà không khởi niệm yên lặng. Mà yên lặng
mà nó cứ kéo hai mí mắt mình xuống, biết là sắp sửa buồn ngủ đứng dậy đi kinh
hành.
Đi kinh hành
cũng giữ cái tâm bất động của mình thanh thản, an lạc, vô sự chứ không phải tập
trung dưới bước chân đi. Đi kinh hành để thân mình động đừng ngủ. Nhưng mà cái
pháp mà cái người mà giữ cái tâm bất động đó là tu Tứ Chánh Cần - Ngăn ác diệt
ác. Người ta luôn luôn người ta nhìn cái ý của người ta coi có từng niệm hay
không, để cho mỗi niệm là người ta ngăn và diệt nó, các con hiểu điều đó. Đó là
người ta tu Tứ Chánh Cần.
(37:39) Còn
bây giờ mấy con nhiếp trong hơi thở nè, rồi mấy con nhiếp như thế nào để 30
phút không niệm nè, rồi người ta dạy mấy con nhiếp như thế nào để an trú được ở
trong hơi thở. Mà an trú được ở trong hơi thở rồi thì phải kéo dài được bao
nhiêu phút nè? Mà khi tu tập được cái thời gian đó rồi, thì người ta xem xét lại
coi như thế nào. Thì trong khi đó người ta cộng với một cái phương pháp là mấy
con tu 30 phút này thì nhiếp tâm thì mấy con phải xả ra, chứ mấy con cứ ngồi
tu hoài sao được.
Mà mấy con xả
ra mấy con tu pháp gì? Có phải mấy con tu pháp Tứ Chánh Cần không? Cho nên mấy
con xả ra mà từng có tâm niệm gì mà xảy ra trong đầu của mấy con thì quán xét
tư duy xả những cái niệm đó cho Thầy. Thì giữa cái Tứ Chánh Cần nó hợp với cái
pháp nhiếp tâm và an trú này, mấy con mới trọn vẹn được 30 phút, từ đó người
ta mới đưa mấy con vào Tứ Niệm Xứ, chứ đâu phải mấy con muốn vào Tứ Niệm Xứ là
vào đại được sao! Cho nên mấy con hiểu chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét