323- NỖI LÒNG CỦA THẦY
(27:22) Cái
tình của người mẹ sánh với tình của người Thầy thương con Thầy thấy y như nhau
mấy con. Mấy con hãy ráng đừng phụ lòng Thầy! Thầy thương mấy con là Thầy
thương mọi người trên hành tinh này hết, đều là con cháu của Thầy, họ khổ là nỗi
khổ của Thầy.
Cho nên Thầy
đã nói Thầy cặm cụi viết từng trang đạo đức để lại cho loài người là vì nỗi
lòng thương yêu của Thầy, chứ tuổi đời của Thầy hiện giờ thật sự ngồi thanh thản,
an lạc, vô sự là hạnh phúc vô cùng, giải thoát vô cùng. Có gì mà Thầy phải chịu
khổ mà ngồi cặm cụi từng cây bút, ngồi từng trang ở trên máy vi tính mà chỉnh sửa
thành trang sách như thế này cho mấy con!
Mỗi lần những
trang sách mà Thầy gửi về cho mấy con học, mà mấy con hiểu biết được là nỗi mừng
trong lòng của Thầy vô cùng. Thầy hiểu, Thầy biết mấy con hiểu được trong trang
sách của Thầy viết là hiểu được lòng Thầy. Là làm được những gì Thầy mong muốn
cho mấy con sống để đem lại sự an vui, hạnh phúc cho mấy con, cũng như một người
mẹ thấy con mình đã tập, đã đi siêng năng cần mẫn học tập là cha mẹ mừng, rất
là mừng.
Còn con mình
lười biếng, con mình không chịu đi học, bê tha vui chơi bè bạn thì cha mẹ khổ
tâm vô cùng. Nhất là xã hội chúng ta đang xuống cấp đạo đức mấy con. Ở xa cha mẹ
ở đây nơm nớp lo: “Không biết con mình có vui chơi với bạn bè mà bỏ học
hay không?” Khổ tâm lắm mấy con! Mấy con làm cha mẹ rồi mấy con biết
những nỗi khổ này. Thì nỗi khổ của Thầy thương mấy con cũng như vậy, từng phút
từng giây.
Thầy thương
nhất là những người ở ngoại quốc, họ khổ lắm mấy con. Thầy chịu khổ bao nhiêu
thì mấy con cũng chịu khổ bấy nhiêu Thầy biết. Thầy biết mấy con tha thiết bỏ
bên kia về bên đây để sống cùng Thầy tu tập, mà làm sao bảo vệ cho mấy con được
an ổn! Thầy biết không bao giờ có một người nào làm chính trị mà về đây ở đây
được.
(29:13) Ăn
một ngày sống một bữa, rồi chẳng dám vui chơi với ai cả, chỉ âm thầm một mình một
bóng trong thất cố hàng ngày quét tâm mình ly dục ly ác pháp, tất cả những các
chướng ngại pháp để tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Là một cố gắng
hàng ngày ý chí ngút ngàn mới làm được chuyện này chứ không phải dễ đâu mấy
con.
Mỗi giờ mấy
con ngồi trong thất tu tập là mỗi lần Thầy phải chia sẻ từng khổ đau của mấy
con. Những vọng tưởng, những hôn trầm đánh gục mấy con là đương nhiên coi như
nó là nó xẻ da, xẻ thịt của Thầy mấy con. Thầy biết mấy con gục xuống một cái
là Thấy xót xa vô cùng! Nhưng nghiệp của mấy con mà làm sao Thầy cứu được?
Chỉ cần gặp
mấy con, sách tấn mấy con, khích lệ mấy con, đi kinh hành hoặc ngồi tác ý phải
chuyên cần phải tập cho có căn bản để chiến đấu phá giặc sinh tử. Đó là giặc
sinh tử đó mấy con. Từng tâm niệm, từng hôn trầm thùy miên, từng cảm thọ trên
thân đều là bọn giặc sinh tử. Nó chặn đường, cản lối không cho mấy con làm chủ
sự sống chết đâu mấy con, luôn luôn lúc nào nó cũng hiện tiền chống lại mấy
con. Mà thiếu Thầy thì mấy con sẽ đầu hàng giặc không thể nào thắng nổi.
Cho nên Thầy
quyết định giúp đỡ mấy con, từ đây về sau mấy con đã có Thầy, thì mấy con phải
cố gắng khắc phục gia đình bằng đạo đức chứ không phải làm bằng cách làm cho
gia đình mình buồn khổ là không đúng. Nói thật, khuyên lơn, nói thẳng, nói thật
cho họ biết. Tình thương của họ đối với mấy con là thật sự thương.
Cho nên vừa
rồi có một người phụ nữ đến đây mà Thầy đi Thầy gặp. Nghĩa là bà muốn tu lắm,
nhưng con bà thấy bà ăn ngày một bữa rất là xót xa khuyên bà nên ăn hai ba bữa,
và đồng thời tìm cách để giữ bà không cho bà đi sợ bà đau, tình của con thương
mẹ như vậy đấy mấy con. Và người mẹ quyết tu lại muốn trốn con, bỏ con mà đi
tu. Trời ơi! Thầy thấy giữa cái cảnh này xót xa Thầy lắm mấy con! Thầy khuyên
cô phải trở về với gia đình bằng những dòng nước mắt của Thầy. Con của Thầy mà
gặp những hoàn cảnh khổ đau như vậy Thầy chịu sao nổi mấy con!?
(31:03) Nghĩa
là tất cả mấy con đều là con của Thầy, đứa nào gặp hoàn cảnh khổ là trong đó có
Thầy. Cho nên Thầy dùng tất cả những điều an ủi khuyên lơn mấy con vượt qua những
cái khó khăn. Thầy xác định cho mấy con đó là nhân quả, đó là thế này thế khác
để giúp cho mấy con yên ổn, để cho tâm mấy con bất động được nhân quả của
mình. Khó khăn lắm, gia đình khó lắm không bao giờ có sự hợp, có sự hòa hợp
trên một cái vấn đề.
Bởi vì Phật
pháp có những điều ê chề làm cho người ta nghi ngờ, làm cho người ta không hiểu.
Cho nên mình trách gia đình mình sao được mấy con? Người ta thương mình, người
ta sợ mình không hiểu mình bị các Thầy lừa đảo, gạt gẫm rồi cuối cùng được những
gì đây? Thầy nói thẳng, nói thật để cho mấy con thấy cả một niềm đau của gia
đình mình chưa? Vì thương mình, chứ đâu phải. Chứ sự thực ra người ta hiểu
đúng, người ta hiểu thật thì người ta khích lệ cho mình chứ. Đã là gia đình của
mình, đã là cha, là chồng, là con cái, là cha mẹ mình mà làm sao nỡ bỏ con được???

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét