322- TRÁCH NHIỆM CỦA
THẦY
(15:53) Cho
nên đầu tiên mấy con sắp xếp cho ổn định gia đình, quyết định là làm chủ sự sống
chết của mấy con là hạnh phúc nhất cho một cái người theo đạo Phật. Ổn định gia
đình xong thì Thầy sẽ sắp xếp cho mấy con tu tập những pháp nào pháp nào. Bây
giờ mấy con yên ổn rồi mấy con đến chùa cũng như là gia đình của mấy con rồi, một
cũng như bây giờ đức Phật đã chọn được cái bồ đề rồi. Cho nên đức Phật phát
nguyện như thế nào? - “Thà chết mà không chứng đạo thì nát xương ở cội
bồ đề chứ không đứng dậy”. Có phải không mấy con?
Thì bây giờ
mình cũng vậy chứ, khi mà mình đến Tu viện sắp xếp cho ổn rồi, đàng hoàng rồi: “Thà
chết chứ nhất định là không lìa Tu viện Chơn Như”. Có như vậy Thầy mới hướng
dẫn mấy con tới nơi tới chốn chứ. Ý chí quyết liệt và nó quyết định được sự tu
tập của mấy con. Chứ còn mấy con mà không có quyết chí thì Thầy nói làm sao tu
được mấy con?
Cho nên mấy
con yên tâm đã có Thầy thì Thầy sẽ dẫn, cái trách nhiệm bổn phận của Thầy không
để một sinh mạng, một cái người khác mà theo Thầy mà làm không được việc. Cái
trách nhiệm bổn phận của Thầy là mỗi sinh mạng của các con theo Thầy là Thầy phải
bảo vệ cái sinh mạng đó, dẫn dắt mấy con tới nơi tới chốn. Là một vị Thầy mà, mấy
con là người con của Thầy thì Thầy phải thương mấy con! Bỏ hết cuộc đời của
mình đến đây để làm cái gì mà cuối cùng là đi ra hai bàn tay không!? Chết ở trong
bệnh đau, chết ở trong nhà thương à? Cái mục đích đó đâu phải là của Thầy.
Cho nên đến
đây Thầy nói thật sự ra mấy con sắp xếp ổn định hoàn toàn thì cái Tu viện của
chúng ta nó sẽ an ổn, Thầy nói cô Út lo lắng giấy tờ cho mấy con hoàn toàn ở
đây tu tới nơi tới chốn. Mà người nào được như vậy thì Thầy sẽ lôi ra cái khu vực
của Thầy hoàn toàn, tu ở trong này được cái trạng thái chỗ nào thì Thầy sẽ lôi
ra ở gần bên Thầy.
Cất một dãy
thất, nhà của Thầy ở đây, hai dãy thất hai bên. Thầy luôn ngồi đây mà Thầy quan
sát mấy con hết, người nào mà tu sai Thầy đến Thầy lôi ra liền. Lôi ra tới đây
Thầy tập luyện trở lại, chứ không có ngồi trong thất mà tu cái kiểu này thì
không bao giờ được. Cái trách nhiệm, cái sinh mạng của mấy con là ở trong cái
bàn tay của Thầy, mà để mấy con oan uổng một cuộc đời tu hành của con vậy sao!
Cái sức lực hàng ngày của mấy con bỏ ra mà nó vô ích như vậy sao! Cái trách nhiệm
của Thầy ở đâu!?
(18:45) Phải
thấy được cái trách nhiệm bổn phận của một vị Thầy hướng dẫn tu giải thoát chứ.
Một ông thầy giáo dạy học trò là trách nhiệm truyền đạt cái văn hóa, cái môn học
làm cho học trò dễ hiểu và thích thú tu học mới là ông thầy giỏi. Chứ ông thầy
giáo gì mà dạy học trò tu riết rồi nó nghỉ hết trơn hết trọi, chán ngấy nó
không muốn học nữa. Thì ông thầy đó dạy như thế nào đây?
Còn Thầy dạy
mấy con tu phải được kết quả chứ. Phật pháp là như vậy. Tu bữa nay thấy tâm
mình xả như vậy, ngày mai phải thấy nó thưa vọng tưởng ra chứ, tu hoài mà vọng
tưởng cứ còn hoài như vậy là tu làm sao!
Cho nên cái
trách nhiệm của một vị Thầy lớn lắm mấy con. Đã không mở Tu viện ra thôi, đã mở
Tu viện là coi như công sức của mấy con về đây tu tập, và sinh mạng của mấy con
bỏ hết những cái điều ở ngoài đời vào đây, thì cái công sức và sinh mạng của mấy
con phải ấy được cái chỗ nào chứ, đâu phải đến đây để chơi, đến đây để rồi được
không có gì hết.
Về nhà lại
có chuyện gì lại sân giận, tức giận la lối lên còn hơn cả hồi chưa tu nữa, thì
thôi thiệt là cái nhục nhã. Tu theo Thầy mà giờ về nhà, trời ơi chồng con nói
cái gì cũng la lối um sùm. Thôi, trời đất ơi! Tu sao mà bây giờ dữ như chằn
tinh vậy? Thì thôi rồi còn cái gì. Đó là một cái điều mà Thầy muốn nói với mấy
con.
Bây giờ mấy
con cố gắng, người nào quyết theo Thầy mà làm chủ bốn sự đau khổ, thì hãy lo sắp
xếp xong xuôi, đăng ký hoàn toàn cho Thầy rồi Thầy sẽ biết các con cái số lượng
người như thế nào, xong xuôi Thầy dạy. Bây giờ thân mấy con đang có bệnh, Thầy
sẽ chỉ dạy trên cái thân bệnh của mấy con ôm pháp này mà đối trị cái nghiệp của
mấy con, để mấy con vượt qua cái nghiệp này làm chủ bệnh mấy con, xả sạch cái bệnh
này ra để mấy con yên tâm tu hành.
(20:23) Chứ
không phải nói bệnh đi nhà thương, mai đi bác sĩ, mốt uống thuốc rồi về tập tu
cầm chừng, cầm chừng như vậy tới chừng nào tu cho được. Người nào bệnh Thầy sẽ
cho vào một khu vực Thầy đến trực tiếp Thầy dạy mấy con.
Chứ vừa rồi
Thầy nghe cô Quảng Kính ở đây thật đau lòng! Cha mẹ không biết gì Phật pháp hết
mà vô nuôi Quảng Kính như vậy làm tâm loạn động, làm sao ôm được pháp mà vượt
qua những cái nghiệp của mình? Chỉ có Phật pháp mới vượt qua biển khổ này mà
thôi, không có Phật pháp là không có phao để mà vượt bờ biển.
Phật pháp
cho chúng ta cái pháp Như Lý Tác Ý; cho chúng ta được cái trạng thái bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự thì ôm chặt cái trạng thái bất động và cái phương
pháp Như Lý Tác Ý luôn luôn tác ý, ôm chặt không sợ đau, không sợ khổ nữa,
chết bỏ thì người này sẽ vượt qua biển khổ của nghiệp.
Mà Thầy đã
căn dặn hết sức, nhưng mà mọi người xung quanh không hiểu biết, cứ tác động làm
cho tâm dao động. Thầy biết bệnh ung thư, bệnh gì chúng ta cũng vượt qua được
chứ đừng nói. Không có sợ cái thứ gì hết. Nghiệp là do ác pháp, do nhân quả nó
mới có thân có bệnh, mà thân bệnh thì phải ôm pháp Phật mà chuyển nghiệp, thì
nghiệp phải sạch.
Tại sao không
tin lời ông Phật? Mà tại sao không tin lời Thầy? Thầy là người làm chủ, từ khi
Thầy tu xong Thầy có đi bệnh viện, có đi bác sĩ không? Có nhìn thấy Thầy đâu phải
là con người bằng sắt, bằng đất, bằng cây, bằng đá cho nên không đau, không bệnh.
Nhưng mà tại sao Thầy là người như vậy mà Thầy không đau, không bệnh, mà hở một
chút nào thì đuổi bệnh mai mất hết đi. Tại sao Thầy làm được?
Thầy có phải
con người Thiên thần ở đâu đâu, rõ ràng Thầy cũng là con người cha sinh mẹ đẻ ở
tại hành tinh này, trái đất này, ở đất nước Việt Nam này, có cha, có mẹ hẳn
hoi, cũng sinh ra giống như mấy con chứ không có khác chút nào. Chứ không phải
Thầy sinh ra trong miệng, Thầy không phải sinh ra trong nách, Thầy không phải
sinh ra ở trên đỉnh đầu, mà Thầy sanh ra như mấy con đã cha mẹ sanh ra. Các con
hiểu chưa? Mà Thầy làm được thì các con phải làm được chứ.
(22:43) Cho
nên cái huyền thoại mà đức Phật sinh ra trong nách là không thật. Đã có cha, có
mẹ sanh thì làm sao sinh trong nách??? Chuyện vô lý, nói không có đúng khoa học
chút nào hết. Ai mà tin được cái điều này? Thế mà ca ngợi một đức Giáo chủ
như vậy mà tin được à. Thầy, bởi vì bản thân của Thầy cha mẹ sanh ra như mấy
con đã được cha mẹ sinh ra, thì Thầy cũng như vậy. Mà tại sao bây giờ Thầy làm
chủ được? Thì Thầy mới nghĩ được đức Phật ngày xưa đâu phải là sinh nách, sinh
ra, cha mẹ rõ ràng mới sinh ra đức Phật chứ. Nếu mà không có vua, không có
hoàng hậu thì làm sao mà có đức Phật được. Ông ở trên trời ông xuống à? Chuyện
đó chuyện quá! Không có.
Đó, như đức
Phật Di Đà là không có cái hộ khẩu ở trên hành tinh này, chúng ta đi tìm đi.
Cái danh sách của đức Phật Di Đà ở đâu? Nhưng mà chúng ta tìm được Phật Thích
Ca có danh sách, có hộ khẩu ở trên cái hành tinh này, là con người Ấn Độ đàng
hoàng mà, có cha, có mẹ ở trên hành tinh này mà. Còn bây giờ tìm Thầy có
không? Có chứ sao không. Bây giờ đi lên xã Lê Linh, huyện lục bộ coi thử coi có
Thầy không? Có chứ đâu phải không. Thầy đã sinh năm nào, ngày nào, tháng nào nó
có đủ hết. Thì như vậy Thầy con người ở trên hành tinh này chứ đâu phải con người
tưởng tượng.
Thầy nói thật
với mấy con, thật thẳng như vậy, để mấy con thấy rằng cái pháp Phật thật sự là
đức Phật ra đời giúp chúng ta thoát bốn sự đau khổ của con người. Thế mà có
phương pháp tu, có cách thức tu, có cách thức sống đạo đức không làm khổ mình,
khổ người tại sao chúng ta không làm? các con thấy chưa?
Bây giờ Thầy
về đây Thầy thăm mấy con, Thầy nhắc nhở, khuyên lơn mấy con sắp xếp ổn đi Thầy
sẽ dẫn dắt, không uổng cuộc đời mấy con đến đây với Thầy, không uổng chút nào
đâu mấy con. Một cuộc đời cha mẹ sanh ra, các con nhớ mẹ mình cực khổ, mang nặng
đẻ đau, rồi ôm ẵm mình bao nhiêu năm tháng để cho mình lớn lên, tập mình đi từng
bước, tập mình nói từng lời nói, bây giờ chúng ta nói lưu loát được như thế
này, đi mạnh dạn như thế này, công ơn của cha mẹ chúng ta lớn lắm mấy con. Nếu
mà sinh ra mà quăng chúng ta ở ngoài chắc chắn chúng ta sống không nổi đâu. Cái
công ơn này lớn lắm. Thế mà chúng ta được cái thân này, được cha mẹ nuôi lớn,
được đi học được gặp chánh pháp như thế này mà không tu tập quá phí cuộc đời
chúng ta, quá phí công lao của cha mẹ chúng ta.
(25:00) Thầy
nói hôm nay thu băng mấy con còn nhớ kỹ tất cả những cái gì Thầy nói còn đây. Một
thân chúng ta sinh ra là cha mẹ chúng ta quá cực khổ. Mỗi lần đau ốm mẹ ôm ẵm
chúng ta không lìa, người mẹ cực khổ với con vô cùng mấy con. Bởi vậy Thầy
nghĩ đến những người phụ nữ ở Hà Nội rất vất vả con, nghèo khổ mà vẫn nuôi con
đi học trên Đại học mấy con, các bà thật là tuyệt vời, người Bắc thật tuyệt vời!
Người Nam chúng ta con học thì cho học mà không học thì thôi, chứ người Bắc
thì không được mấy con, họ khổ mà chấp nhận sự khổ của họ mà họ cho con họ đi học.
Thầy nói hôm
nay mấy con đủ duyên được gặp Thầy nhắc nhở mấy con tu, không phí cuộc đời mấy
con đâu, theo Thầy mấy con quyết định: “Tôi sẽ chết theo Thầy tận cùng,
không lìa khỏi Tu viện”. Sắp xếp hẳn hoi hoàn toàn, những người được sắp xếp
hẳn hoi hoàn toàn Thầy kiểm tra từng chút, Thầy không phí bỏ cái công phu của
Thầy, cái công lao của Thầy giúp đỡ mấy con, chứ không khéo Thầy dạy dỗ mấy con
ít bữa mấy con đi ra, ít bữa mấy con vô, trời đất ơi! Cái công Thầy dạy dỗ uổng
lắm mấy con, cực khổ lắm mấy con!
Dạy mấy con
như một người mẹ mà tập mấy con bước đi từng bước mấy con, chừng con mình bước
đi được mới mừng, nói được tiếng nói kêu “ba”, kêu “mẹ” thiệt
nó thấm thía tình mẹ con, cha con vô cùng. Đứa con mà gọi ba, gọi mẹ là cái người
mẹ thấy nó thỏa mãn an lòng, sung sướng lắm mấy con. Thấy con mình bước đi chập
chững họ vui mừng lắm mấy con. Mà Thầy thấy con Thầy đem Thầy so sánh, thấy mấy
con chập chững nhiếp tâm được, an trú được, xả tâm ly dục ly ác pháp được an ổn
Thầy mừng như là con của mình bước từng bước đi mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét