315- XỔ SỐ VÀ ĐỨC LY THAM
Phật tử
4: Kính thưa Thầy!
tụi con có (…)
Thì người
bán vé số họ có, thì hôm nay họ nghe, thì theo như Thầy thì cái nghề bán vé số
họ là (…)
Tại vì ở nhà
thì là người cư sĩ (…)
(01:22:42) Trưởng
lão: À! Bây giờ mà để mà tạo được cái duyên mà phước báu cho những cái
tập sách mà của những người bán vé số đó phải không con? Họ sẽ gửi để mà cúng
dường cho tu viện chứ gì? Thầy sẽ nhận tất cả những cái lộc cúng dường đó. Mà
muốn được cái lợi ích lớn cho những người mà bán vé số này, thì Thầy thấy mình
nên giúp trẻ em nghèo được đi học. Thì coi như là Thầy nhận cái lòng cúng dường
của những cái người mà bán vé số. Họ bán vé số cũng rất là vất vả để mà ki cóp
được chút ít tiền để mà làm việc bố thí. Đó là cái tâm thiện cũng lớn lắm, tâm
bố thí cũng lớn lắm.
Mặc dù là tiền
vé số mình cứ nghĩ rằng, người mà mua vé số là cái người phải tham muốn, bỏ một
đồng mà muốn có nhiều đồng. Tức là có lòng tham trong đó rồi mới mua vé số chứ,
còn không có lòng tham ai mua vé số làm gì? Như Thầy bây giờ mà đem vé số tới
Thầy cũng không có mua đâu, có trúng tỷ bạc Thầy cũng không có mua đâu, Thầy
đâu có tham cái đó đâu.
À! Do đó,
cho nên với cái đồng tiền mà bán buôn vé số mà tiết kiệm như vậy được, mà để gửi
cho các em mà học tập, Thầy thấy đó là một cái rất là hay mấy con! Để cũng là tạo
một cái duyên cho những cái người đó, họ sẽ được cái phước sau này, mà không có
còn ở trong cái nghề nghiệp đó nữa. Thầy mong rằng cái nghề mà bán vé số sau
này sẽ không còn cái người mà làm ra vé số, bán cái điều đó cũng là tạo cái
lòng tham cho cái người khác. Người ta muốn bỏ ra mười đồng mà kiếm một triệu đồng,
hai triệu đồng, năm bảy triệu đồng mới mua tấm vé số đó. Vì vậy, cái tâm tham
đó nó sẽ lớn dần.
Cho nên cái
người mà in vé số ra người ta không có hiểu. Mà cứ để cái lòng tham giữa con
người như vậy thì họ tham mua vé số thì họ phải…, nó không bao giờ, bởi vì cái
cái tham. Hễ cái này không được thì họ phải tính cái khác, cái lòng tham nó cũng
từ cái chỗ này.
(01:24:43) Cho
nên ở đây cái Đức Ly Tham là Thầy sẽ dạy, sau này cái tập 2 mà cái Đức Ly Tham
thì Thầy sẽ dạy cho mấy con thấy rằng, từ cái bài bạc cho đến vé số đều là nói.
Mặc dù là cái vé số là một cái kiến thiết cho quốc gia mà làm cái chuyện đó.
Nhưng mà một đất nước, mà Thầy nói thẳng ở đây cho mấy con nghe, một đất nước
mà vẫn nuôi cái lòng tham của dân như vậy, thì rất khó mà xây dựng cái nền đạo
đức cho dân tộc.
Mà trong Năm
giới của Phật cái Đức Hiếu Sinh là cái đức thứ nhất. Cái đức thứ hai là cái Đức
Ly Tham. Ly cái lòng tham của chúng ta thì nó không còn tham lam, sẽ không còn
tội ác, sẽ không còn tham muốn cái này, cái kia, mà nó chỉ biết cần lao để đem
lại, cái sức tài ba của mình, đem lại cái sự giàu cho đất nước, đem lại cái sự
bình an cho mọi người, chia sẻ những cái sự mà đầy đủ của mình cho những người
bất hạnh. Chứ không phải là cái người mà ly tham là tiêu cực, không làm việc.
Mà trong cái ly tham là không tham, nhưng đem mồ hôi, sức lực mình ra làm việc
để xây dựng quê hương của mình, xây dựng cho con người của mình đầy đủ tốt đẹp,
tiện nghi hơn, đầy đủ trong cái cuộc sống, chứ không phải ly tham là không làm.
Cho nên ở
đây cái nền Đạo Đức Ly Tham mà Thầy sẽ viết cái bộ sách này ra nói thẳng, nói
thật. Mặc dù Thầy biết rằng vé số là do Nhà nước in ra, nhưng mà vẫn là nuôi dưỡng
lòng tham của dân. Chứ nếu mà người không có lòng tham thì ai mà mua, Nhà nước
in làm chi? Dẹp rồi! Không bao giờ, vì bán ai mua, phải dẹp! Nhưng mà vì bây giờ
mọi người, người ta đang làm cái nghề đó, mà lại biết tiết kiệm từng cái đồng
đó để mua sách cho trẻ em nghèo để mà có tập vở. Mua những cái tập sách đó để đến
đây cúng dường cho các cư sĩ tu học về cái đức, về đạo đức.
(01:26:22) Mà
thật sự ra thì Thầy không nhận thì tội, mà Thầy nhận thì không đúng pháp. Bởi
vì đó là tiền của bao nhiêu người tham tập trung vô đây mới có ra để mua những
cái tập vở này chứ gì. Cho nên vì vậy đó, Thầy nhận để tạo cái phước cho những
người mà có cái lòng tích góp để cúng dường, Thầy nhận. Nhưng mà các tập giấy
này thì đương nhiên cho các em nghèo, giúp cho các em nghèo. Đó, thì Thầy
khuyên mấy con nên dùng cái số tập vở này để giúp cho các em trong các trường,
mỗi đứa một tập, hai tập trong một cái lớp học nào đó cho các em. Con giúp thay
Thầy!
Còn ở đây,
tu sĩ thì đương nhiên là không có tập giấy mà học, Thầy sẽ xin Phật tử với đồng
tiền khác, để cho các tu sĩ. Cái phước của mình chưa đủ, còn đang tu học mà nhận
lãnh cái này cũng như nhận thêm cái tâm tham, thì không được. Cho nên vì vậy mà
Thầy phải xin cái người Phật tử khác để mà cho các tu sĩ. Chừng nào mà các tu
sĩ này tu xong rồi, nhận lãnh cái số tiền cúng dường này để làm cái gì? Cũng
như Thầy bây giờ Thầy nhận là do cái tâm của Thầy ly tham rồi, Thầy nhận. Thầy
sẽ biết cách thức là để đem cái số tiền này làm gì cho những cái người mà đã
cúng dường Thầy, để được phước báu, cho đúng cái nghĩa của cái sự bố thí đó.
Cho nên con
thay Thầy giúp đỡ cho những em nghèo thì cái đó là cái hay nhất. Nhất là tập vở
đó con.
Phật tử
4: Dạ kính thưa
Thầy! Dạ, con xin nói rõ là như vừa rồi thì con có định…, thì con sẽ đem những
cái tập này về trường học, thầy cô, giáo viên đang dạy ở trường. Cho nên có bao
nhiêu học sinh nghèo ở trong lớp thì mình lại đó.
Thì con nghĩ
rằng nếu mà không trình lên Thầy như vậy, nếu mà mình làm như vậy, thì người
bán vé số người ta biết được người ta buồn. Cho nên nếu mà cúng dường bên đây
thì Thầy nói rõ Thầy đã nhận tấm lòng tốt của những người đó, nhưng mà đem phân
phát cho những học sinh nghèo, cũng giống như là những lời mong ước của đại lý
đó…
(01:28:54) Trưởng
lão: Đúng vậy con! Thay vì bây giờ con dạy ở trong trường thì con sẽ
biết rõ ai, con thay Thầy con chuyển cái số sách, trao tận tay cho các em
nghèo, đúng cái đối tượng sẽ nhận, thì hay nhất. Vì mình dạy học ở trong trường
thì mình phải biết ai nghèo, cho nên con thay Thầy con làm giúp cái điều này. Bởi
vì những người đại lý vé số đó họ đem cúng dường cho Thầy, Thầy nhận. Bây giờ
Thầy biết cái này phải làm cái gì cho lợi ích cho những người bán vé số để có lợi
ích cho đúng nghĩa của cái sự bố thí của họ. Do đó thì Thầy sẽ giao con cái phần
mà lo các đối tượng mà chuyển đến cái tay của người nhận là đúng đối tượng người
nghèo.
Thầy sẽ viết
mấy chữ, Thầy gửi, bây giờ Thầy nhận cái sự cúng dường đó rồi, nhưng mà cô Út sẽ
giao lại số sách vở này cho con để đem về tìm những học sinh đúng đối tượng để
mà bố thí cho các em đó, như vậy mới được. Coi như là gửi cô Út là Thầy đã nhận
rồi đó, tu viện đã nhận rồi. Rồi bắt đầu bây giờ đó là từ tu viện mới chuyển lại
cho con, rồi từ con mới tìm đúng cái đối tượng để cho mình trao cái phần quà
này, cái phần bố thí này cho các em nghèo. Thì đó là trao lại cho con rồi, thì
cái nhiệm vụ của con. Còn bây giờ là Thầy viết thư Thầy gửi cô Út là cái nhiệm
vụ của Thầy. Đó là xong.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét