314- PHÁP TU TẬP CỦA NGƯỜI
CƯ SĨ
Phật tử
1: Dạ kính thưa
Thầy! Xin Thầy chỉ dạy cho con biết rằng tại sao trong tâm con nó luôn luôn có
cái cảm giác nặng nề và sợ hãi?
(45:56) Trưởng
lão: Rồi, con ngồi xuống đi. À! Những cái cảm giác, những cái sợ hãi của
tâm của mình đó con, thì đều hoàn toàn cơ thể và cái tâm của mình nó đều bị chi
phối của quy luật của nhân quả. Có người, người ta không sợ, nhưng mà người ta
bị những cái chướng ngại pháp khác. Còn con bị như vậy thì Thầy sẽ trả lời.
Ở đây do cái
pháp Như Lý Tác Ý đức Phật đã dạy. Mọi trạng thái nào mà nó làm cho chúng ta sợ
hãi, thì đều là thuộc về cái danh, danh từ mà Hán học thì gọi là "Lậu
hoặc". Mà nếu mà muốn không có lậu hoặc thì pháp Như Lý Tác
Ý: "Lậu hoặc chưa sanh thì không sanh, mà đã sanh thì bị diệt".
Thí dụ như
con thấy trạng thái con hồi hộp, nó nặng nề, thì con bảo: “Cái trạng
thái thân tâm của mình không có sợ hãi, không có nặng nề, bình thường, nhẹ
nhàng, thanh tịnh, an ổn, an lạc”, con nhắc vậy. Rồi ngày nào cũng nhắc
vậy, phương pháp tác ý như vậy thì cái lậu hoặc, cái cảm giác nặng nề, sợ hãi
đó nó sẽ mất đi. Phải ôm cái pháp đó!
Bởi vì đức
Phật đã dạy về lậu hoặc: "Pháp Như Lý Tác Ý khi mình tác ý thì lậu
hoặc chưa sanh thì nó sẽ không sanh, mà lậu hoặc đã sanh thì nó sẽ bị diệt", như
con là nó đã sanh rồi đó. Đức Phật đã dạy như vậy! Cho nên mình cứ tác ý ngay
những cái trạng thái nó làm cho mình thấy nó không bình thường, nó khác lạ, nó
làm cho thấy không có yên ổn, thì mình tác ý đẩy lui những cái đó ra, thì nó sẽ
đẩy lui ra khỏi tâm con như cái pháp Như Lý Tác Ý.
Bởi vì cái ý
thức của chúng ta nó có một cái lực mà gọi là Ý thức lực, cái lực của nó. Mình
không sử dụng nó thôi, mà mình sử dụng, nó trở thành một cái lực của nó, mà các
cái tôn giáo khác người ta gọi là Tự Kỷ Ám Thị. Ám thị cái đó thì nó sẽ làm cho
mình không còn có sợ hãi. Thí dụ như mình sợ hãi: “Không có sợ hãi nữa
nha!", đó là tự kỷ ám thị, mình dặn mình không sợ hãi.
(48:00) Cũng
như bây giờ một người sợ rắn, một người sợ chuột, một người sợ rết, bò cạp, thì
khi đó mình bảo: “Từ đây về sau cái tâm không được sợ hãi những cái loài vật
này nữa nha, thấy chuột không sợ, thấy rắn không sợ". Tác ý như vậy
mãi, tới chừng đó thấy rắn mình lại mình vuốt đầu nó mà không sợ gì hết, chuột
mà mình nắm trong tay mình vuốt vuốt cũng không sợ gì hết. Chứ không thì mấy
con thấy rắn là sẽ hoảng hồn. Phải không?
Mấy con thấy
đó là những cái điều kiện cơ thể của mình, do cái nghiệp của mình từ ở trong
cái tiền kiếp mà bây giờ sinh ra thì mang theo cái sợ hãi như vậy. Thì do đó nó
có những cái gì mà trong thân của mấy con mà không bình thường, không dạn dĩ,
thì mấy con sẽ tác ý.
Ví dụ như
bây giờ trước một cái đám đông như thế này mấy con đứng lên mấy con phát biểu
thì nghe nó hồi hộp, thì mình cũng dùng cái câu tác ý: “Tâm không có hồi hộp,
trước mọi người phải bình tĩnh, không có được hồi hộp", cứ nhắc
nó như vậy. Đến khi mà đứng trước mọi người thì không có hề dao động gì hết, ăn
nói lưu loát không có ngập ngừng, không có gì hết. Đó là mình đã phá đi cái trạng
thái sợ hãi, cách thức nó như vậy. Nó có phương pháp đàng hoàng mà mấy con, mà
phương pháp đó là phương pháp Như Lý Tác Ý, như cái lý tác ý.
Thì đạo Phật
nói cái danh từ Như Lý Tác Ý, nhưng mà có những cái tôn giáo như là Thiên Chúa
Giáo thì nói đó là Tự kỷ ám thị, chứ không có gì khác hết. Bởi vì mình tự mình
nói với mình mà nó làm cho mình được vững vàng hơn, không còn bị dao động đó,
cho nên gọi là Tự kỷ ám thị. Còn trái lại Phật giáo nó có một danh từ dùng của
nó là Như Lý Tác Ý.
Thầy phân biệt
để sau khi mấy con nghe cái danh từ Tự kỷ ám thị và cái danh từ Như Lý Tác Ý,
hai cái nó đồng một nghĩa. Nhưng cái Như Lý Tác Ý của đạo Phật nó trở thành một
cái Ý thức lực, còn cái kia, cái pháp mà Tự kỷ ám thị nó không thành cái Ý thức
lực. Mà cái pháp Như Lý Tác Ý của Phật nó trở thành Tứ Thần Túc - Bốn cái lực
như Thần.
Nghĩa là bắt
đầu chúng ta tu là chúng ta thường nhắc rồi: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Đó là tập luyện cái thần lực của nó rồi đó, luyện cái lực của
ý thức rồi đó. Cho đến khi mà nó đủ cái sức của nó thì nó trở thành bốn cái lực
như Thần.
À! Cho nên
nó không phải là như pháp Tự kỷ ám thị. Tự kỷ ám thị là chúng ta chỉ ám thị nơi
mình mình thôi, chứ không còn cách nào khác, mà nó không thành cái lực hiện
hành như Tứ Thần Túc được. Đó là phương pháp của Phật để đi đến cuối cùng nó trở
thành Tứ Thần Túc thực hiện Tam Minh.
Đó! Thì mấy
con thấy đạo Phật nó đi từ cái thấp dần nó đi lên cái cao, cái nội lực của nó rất
mạnh mẽ. Con hỏi như vậy thì về nhớ tập luyện như vậy thì bảo đảm rằng con sẽ
được bình an.
(50:29) Còn
ai hỏi gì nữa không con? Rồi, Con hỏi. Con cứ ngồi im đi.
Phật tử
2:….
Trưởng
lão: Ừm! Con tu
sao? Bây giờ con tu như thế nào? Con tu nhiếp tâm an trú tâm, hay hoặc là con
tu ngồi chơi như Thầy xả tâm?
Phật tử
2:….
Trưởng
lão: À! Bây giờ
con tu như thế này. Con sẽ tu trong 1 phút thôi. Con có một cái đồng hồ để báo
1 phút chưa? Dường như là thầy Kim Quang có mua một số đồng hồ điện tử, nó báo,
cái đồng hồ mấy con sẽ gắn ở chỗ cổ áo gì cũng được, nó có chút xíu à. À! Khi
mà mấy con muốn 1 phút nó phát ra âm thanh nó kêu, thì mấy con sẽ bấm vào cái
nút thì đúng một phút là nó sẽ kêu tiếng tít tít tít nhỏ như vậy. Thì lúc bấy
giờ con sẽ tu như thế này. À! con nhắc… Con thở hơi thở có bị tức ngực không?
Phật tử
2: Dạ! Con
không dám tu hơi thở.
(52:02) Trưởng
lão: À! Con đừng tập trung ở trên đầu của con. Bây giờ đó con sẽ nhắc
như thế này:
“Hít vô,
tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra", rồi con hít
vô, thở ra.
Rồi con lại
nhắc nữa: “Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra", rồi
con hít vô, thở ra.
Như vậy con
tu 1 phút thôi rồi con nghỉ. Con nghỉ 5 phút, rồi con tiếp tục trở lại tu 1
phút. Ngày nào con cũng tu như vậy, rồi sau này thời gian mà con thấy con nhiếp
được, cứ tác ý nhiếp như vậy 1 phút nó không có một niệm gì trong đầu con nó khởi
ra, thì đó là cái chất lượng con đã đạt được 1 phút. Mà con đạt được 1 phút rồi
thì con sẽ lần lượt con sẽ tăng lên 2 phút. 2 phút rồi con cũng tác ý từng cái
câu, rồi từng hít thở như vậy: “Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết
tôi thở ra", rồi hít vô, thở ra, rồi tác ý nữa, như vậy đến 2
phút. Rồi lần lượt lên 5 phút cũng vậy thì cuối cùng hoàn toàn là 5 phút con
không niệm, thì chừng đó có dịp gặp Thầy thì Thầy sẽ dạy cho cách thức để mà An
trú tâm ở trên 5 phút. Con hiểu không?
Phật tử
2:…
Trưởng
lão: À! Con bệnh
như thế nào con? Cái tay của con hả? Chân?
À! Cái tay của
con, cái bệnh của con là cái tật rồi, đừng có lo, cứ tu đi. Cứ lo cái tâm của
con đi, nhiếp tâm rồi an trú. Sau khi mà an trú được rồi thì con sẽ tác ý, cái
lực của ý thức lực có sẽ phục hồi lại cái cơ thể của con, nó sẽ bình thường lại,
nó không còn đi theo cái tật nguyền của con. Mà nếu mà cái nghiệp của con phải
mang cái thân tật nguyền này, thì càng nỗ lực tu tập hơn để cho mình làm chủ được
cái thân. Sau khi đó mình bỏ cái thân này đi mình đi vào Niết Bàn sướng hơn, phải
không? Chứ để mang cái thân chi, cực lắm! Đó! Nhớ chưa?
Bây giờ, tập
từng phút đi, rồi khi mà xả ra mà nghỉ không còn tu tập ở trên cánh tay nữa,
thì con nên tập xả. Tập xả khi nào có những cái chuyện gì nó buồn phiền trong
lòng con, thì con nói: “Đây là nhân quả, tâm phải bất động, luôn luôn phải
thanh thản, an lạc, vô sự, phải xả tất cả những cái niệm khổ đau này đi".
Hay hoặc là
nó khởi muốn ăn, muốn nghỉ gì đó thì con bảo: “Đây là dục không có được, ở
đây là phải ly dục". Thì con sẽ tác ý nó như vậy thì cái tâm nó sẽ
ly ra và đồng thời cái tâm của con nó bất động. Nghĩa là bình thường lúc nào
con đi làm, hoặc đi kinh hành, hoặc đi đâu cũng được mà nó có cái niệm gì trong
đầu của con thì con tác ý con xả nó ra đi, đừng có để ở trong đầu của con. Còn
hễ khi mà mình ngồi lại tu thì con nhiếp tâm ở trong hơi thở hít vô, thở ra với
hơi thở bình thường, đừng thở dài lắm mà cũng đừng thở ngắn lắm, nó thở bình
thường như con thở, con sống vậy đó, thì nó không sao hết. Mà con đừng tập
trung đâu hết, con chỉ nói rồi con chỉ hít thở 2 hơi thở: "hít vô,
thở ra" thôi, rồi lại tác ý nữa.
(54:23) Tác
ý thì chú ý trong cái câu tác ý của mình. Mà hít thở thì chú ý cái hơi thở: "Thở
ra, thở vô nơi mũi của mình thôi". Chứ đừng chú ý chóp mũi, đừng
chú ý trên đầu, đừng chú ý trên trán gì hết, chỉ biết hơi thở ra vô nơi mũi
mình. "Hít vô, biết hít vô". Mình chỉ hít vô, thở ra
ở mũi, mình biết hít vô thở ra mũi, đừng có chú ý trên đỉnh đầu, đừng chú ý
trên trán, đừng chú ý trên chóp mũi, đừng có nhìn chăm chăm chóp mũi đó thì
không được.
Nghe không?
Con tránh mấy cái chỗ đó hết thì như vậy con tập nhiếp tâm ở trên cái hơi thở của
con như vậy là từ 1 phút đến 5 phút. Rồi từ 5 phút đó mà được rồi, nó không niệm
gì hết trong 5 phút rồi, thì con sẽ cho cô Út hay, rồi Thầy coi có dịp nào Thầy
đi ra ngoài đó thì con sẽ trình cho Thầy, Thầy sẽ dạy cho con.
Phật tử
2:…
Trưởng
lão: Con ráng
tu tập đi!
Có gì đó
con!
(55:36) Ừm!
Rồi còn ai hỏi gì nữa không con? Rồi con hỏi đi. Ngồi đó đi con, không có gì,
con cứ hỏi đi con.
Phật tử
3: Dạ thưa Thầy,
con là phật tử ở Quảng Bình. Tụi vào đây gồm có cha mẹ, anh chị em con…
Thưa Thầy
tha thứ cho con. Thưa Thầy! Thì nói chung Phật tử ở Quảng Bình chúng con cũng mới
biết Thầy, cho nên các con cũng rất còn dại Pháp. Sự mong muốn của tất cả chị
em Phật tử, mong Thầy, cô về Quảng Bình và nhờ thần lực của Thầy để cho các con
tu tập được tinh tấn.
Kính thưa Thầy!
Về bản thân con, con tu tập còn hay bị hôn trầm. Gia đình con đang sống về nghề
nông nghiệp, cho nên vợ chồng con sinh được sáu đứa con nhưng mà đã mất một
cháu từ 2008. Thì cháu bị điện giật bất ngờ quá nên là vợ chồng con cũng định
vô gặp Thầy và cô. Thì Thầy và cô đã cho con những câu tác ý và giảng dạy chúng
con. Và con trong khi tập cũng như trong khi làm việc, cứ khởi niệm nên tâm đau
khổ, con đã nghe lời Thầy tác ý và đuổi kịp thời. Và học về phương pháp của Thầy
là thọ Bát Quan Trai, con đã vượt lên được tất cả. Vì công việc và gia duyên
đang ràng buộc nhiều lắm, cho nên con tu mỗi tháng được một ngày. Mà buổi sáng
con phải đi chợ và lo nấu đám, thì con chỉ nghỉ ngơi và buổi chiều con tu tập
vào chiều thứ 5, thứ 7. Còn ngày thường con lo làm công việc quá cho nên buổi tối
mệt quá rồi cũng không tu tập được.
Dạ! Cho nên
bây giờ vào tại tu viện con cũng rất cố gắng tập, nhưng mà hôn trầm mạnh quá Thầy
ạ! Con quyết đuổi, con cứ tác ý nhưng mà có khi được một phút, có khi không được
một phút là niệm lại xen vào. Dạ! con mong Thầy chỉ dẫn cho con để con tập đúng
và hành đúng hơn. Con xin Thầy!
(1:00:00) Trưởng
lão: Cái hoàn cảnh của con thì phải lao động nhiều quá, thì cái cơ thể
nó bị mệt mỏi, mà nó mệt mỏi thì cái hôn trầm, thùy miên nó phải có. Bởi vì nó
phải ngủ nghỉ, nó phải lấy phục hồi cái sức để hôm sau nó mới làm việc được nữa,
chứ nếu mà nó không ngủ nghỉ thì nó làm việc không nổi. Vả lại thì mấy con tu mấy
con chưa được cái sự an trú của tâm, thành ra tự ở trên cái phương pháp tu nó
chưa có sinh ra cái năng lượng của nó.
Thì cái năng
lượng của mấy con mà làm việc nó bị hao hụt nhiều quá, thì nó chỉ có ngủ để nó
phục hồi lại cái năng lượng nó đã bị mất. Cho nên nó buồn ngủ, hôn trầm thì mấy
con phá không có được đâu. Cho nên vì vậy mà với một cái người mà còn lao động
nhiều quá thì tu khó lắm! Nhưng mà chỉ có cái tu xả thôi, chỉ có tu xả. Cho nên
cái phần nhiếp tâm và an trú nó rất khó với cái người mà còn gia duyên nhiều,
công việc nhiều thì chỉ có xả tâm.
Là vì luôn
lúc nào mấy con cũng có những cái ác pháp, có những cái sự chướng ngại, nó vây
quanh mấy con, nó làm cho tâm mấy con buồn phiền, làm cho tâm mấy con khổ sở,
do đó mấy con cứ tác ý: “Tất cả đều là nhân quả, không có pháp nào là ta, là
của ta. Tất cả đều vô thường hết, không có cái gì là của mình đâu, mà buồn giận
để làm gì đây?”, các con cứ nhắc nó, để mà cho nó xả cho được cái tâm,
nó đừng có bị chướng ngại, nó khổ. Mà cứ xả mãi như vậy, tâm các con sẽ bất động.
Hiểu, nghe
biết hết, ai nói gì cũng biết. Người nói xấu, nói tốt gì mình, mình cũng biết hết,
nhưng mà không buồn giận ai hết. Tập như vậy là giải thoát được cái đời sống rồi
đó, mấy con tập. Còn lo lao động, còn lo gia đình, ăn uống đủ thứ, trách nhiệm
của mấy con còn nặng nề lắm, cái duyên nghiệp của mấy con còn nặng lắm. Cho nên
mấy con phải làm hết cái nhiệm vụ, cái trọng trách của mình trong gia đình, đừng
có bỏ mấy con, đừng có bỏ! Phải làm cho hết bổn phận, bởi vì đó là cái nợ nhân
quả, cái nợ nhân quả của gia đình, cho nên mấy con làm hết sức mình.
Và nông nghiệp
nữa thì nó cực lắm mấy con, làm ruộng rẫy mà làm sao không cực. Lao động, thì cứ
lấy sức của mình ra lao động mà làm mà chứ đâu phải, để mà sống mà, chứ đâu phải
ai đem lại cho mình đâu để mình sướng được con. Cho nên mấy con dùng cái công sức
của mình để sống và biết cách để xả tâm đó là phước lắm rồi đó mấy con. Rồi, lần
lượt mấy con sẽ đọc những sách đạo đức mà của Thầy dạy, mấy con sẽ thêm được
cái tri kiến, cái sự hiểu biết của mình về đạo đức. Để mỗi ác pháp nó đến, mấy
con luôn luôn biết tha thứ và thương yêu, xả ra hết, không cái nào mà mấy con
còn giận hờn, buồn phiền, ham muốn hết, thì đó là được giải thoát. Cái phần đó
là may mắn lắm rồi mấy con.
(01:02:19) Còn
cái phần mà đuổi bệnh, thì lúc nào rảnh rang, khuya mà mình ngủ rồi mình thức dậy,
không phải đợi mà mình sắp xếp như giờ giấc ở trong tu viện, phải từ 7 giờ, 10
giờ, rồi 2 giờ khuya phải thức dậy, tu cho đến 5 giờ. Nó không phải như cái thời
khoá ở trong tu viện là sắp xếp cho những người tu mấy con, còn mấy con ở ngoài
đời thì cái giờ buổi tối đó, mấy con mệt nhọc mấy con cứ đi nghỉ đi, rồi sau
khi nghỉ nó tỉnh táo hết rồi, nó không còn buồn ngủ nữa, thì khi thức dậy, còn
1 tiếng, nửa tiếng đồng hồ nào cũng được, 5 giờ hay là 4 giờ, hay 3 giờ, hay 2
giờ, lúc nào mà thức dậy, mấy con thấy nó không có buồn ngủ thì mấy con tập để
đuổi bệnh.
Tập để đuổi
bệnh bằng cánh tay hoặc bằng hơi thở như hồi nãy Thầy dạy đó, tập để nhiếp tâm
và an trú. Một ngày mấy con tập một lần cũng được chứ không có sao. Bởi vì thời
gian của mình nó bị chiếm về cái đời sống, phải lao động, lo làm để mà sống đó,
nó không còn cái thời gian. Cho nên mấy con tập, thí dụ như một ngày mấy con tập
được 30 phút là cũng quý lắm rồi. Tập cho nó tốt để khi đó thì gặp những cái
cơn bệnh đau thì mấy con sẽ đẩy lui ra. Và đồng thời có một người thân mình ở
trong gia đình, người đó đau, thì mình khuyên cái người đó cũng đẩy lui như vậy
và mình cũng trợ giúp bằng sức đẩy phụ họ.
À! Bắt đầu
bây giờ người bệnh họ nằm đó, thì bắt đầu đó mình sẽ 2-3 người trong gia đình của
mình ngồi xung quanh đó, thì bắt đầu mình cũng dùng cái sức đẩy lui cái bệnh của
người đó. Cái người đó bệnh gì đó thì mình đẩy lui thì cái người bệnh họ cũng
làm theo mình, mình cũng đẩy lui cái bệnh giúp họ nữa, thì bao nhiêu người xúm
nhau dùng cái lực "bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự" là
đẩy lui, dùng cánh tay, dùng hơi thở đẩy lui. Thì bao nhiêu người mà tập trung
để trở thành một cái lực mạnh để đẩy lui cái bệnh đó, thì cái bệnh của người đó
nó sẽ được giảm mau mấy con. Thay vì mình phải uống 1 ngàn đồng thuốc, thì bây
giờ mình chỉ uống có 1 trăm đồng tiền thuốc mà thôi. Nó giảm đỡ cho mình được 9
trăm, chỉ tốn có 1 trăm đồng tiền thuốc, còn 9 trăm nó giảm đi. Không khéo thì
mình phải uống trọn vẹn nó là 1 ngàn đồng tiền thuốc, nó mới hết bệnh.
(01:04:33) Thay
vì mọi người trong gia đình hỗ trợ với nhau để đẩy lui cái bệnh này, thì mình
chỉ tốn một số tiền rất ít, chứ không phải là nói rằng mình tu tập là mình
không uống thuốc. Cứ uống thuốc tự nhiên nhưng mình hỗ trợ cái pháp để đẩy lui
bệnh, để cái số tiền mà uống thuốc đó nó lại giảm đi, gây được cái quỹ của gia
đình của mình.
Còn những
người tu sĩ mà theo Thầy tu đó, một là chết, hai là sống, không có thèm uống
thuốc. Tại vì người ta chọn lấy cái đời sống giải thoát, mà có bệnh là cái đối tượng
của giặc sinh tử, người ta dùng cái đối tượng đó mà người ta diệt, cho nên người
ta không có uống thuốc. Còn mấy con còn gia đình, còn này kia mà mấy con không
uống thuốc thì không được đâu. Phải không mấy con? Cho nên vì vậy đó, ví dụ như
những người mà theo Thầy tu hành mà còn sợ, uống thuốc là mấy người đó dở! Mấy
người này tinh thần con yếu, còn sợ chết nên uống thuốc. Chứ còn theo Thầy, một
là chết, hai là sống, nhất định là ôm chặt pháp.
Và đồng thời
lúc bấy giờ cái cơn mà ngặt nghèo, cái cơn bệnh, thì cái người đó họ đem hết
cái lực ý chí của họ nhiếp tâm, họ an trú thì họ sẽ đẩy lui bệnh rất nhanh. Còn
cái người mà sợ chết…
Và đồng thời
mấy con theo Thầy rồi, Thầy nói như thế này, cái trường hợp như Phước Tồn, mà
Thầy lưu ý, khi mà bệnh đau thì bà con có đến thăm, với những người này, thà
cho họ chết đi chứ đừng có nay ông bác sĩ này, mai ông thầy kia, mai ông thầy
thuốc bắc nọ, thì dẫn đến để trị. Mình đem cái điều đó là đem cái điều tai họa
cho cái người tu sĩ. Người ở đời thì chỉ, người ta còn chạy nhiều thầy nó còn
hư bệnh, người ta nói: "Đa sư hư bệnh". Còn huống hồ
là mình là người tu rồi, mà người nào cũng thấy, mình nhức đầu cái họ
nói: “Có ông thầy này trị hay lắm”, cái chạy theo ông thầy uống vài
ba thang. Cái có người khác chỉ: “Trời đất ơi! Ông thầy này ổng còn tuyệt
vời nữa, ổng chích một mũi là hết”, cái chạy ổng chích mấy mũi. Riết rồi
cái bệnh nhẹ, nó chích riết rồi bắt đầu ông mũi, ông mũi, riết rồi mình muốn liệt
gân mình luôn, chứ đừng có nói chuyện mà chịu nổi.
(01:06:22) Cho
nên ở đây không có nên mà lăng xăng, lo lắng về cái vấn đề bệnh đau. Bệnh đau
là nhân quả, tới cái giờ phút phải trả cái quả đó, thì cái cơ thể nó phải bệnh.
Nặng hay nhẹ là do cái nhân quả của đời trước của mình đã tạo cái duyên ác hay
thiện mà thôi, hơi nào mà sợ. Mà bây giờ mình có những cái phương pháp sống
ngày một bữa, không có phạm Năm giới thì nó đã sẵn sàng chuyển được những cái
quả thiện đó rồi. Nhưng mình vì quá sợ hãi, tinh thần nó yếu kém, thì cái lực của
nhân quả nó mạnh, cái lực nghiệp của nhân quả nó mạnh, khi cái tinh thần mình
nó yếu kém thì nó khiến cho người này chỉ như thế này, người kia chỉ như thế
này, làm cho nó lăng xăng, cho nên nó không có tập trung vào cái chỗ tu tập của
mình được, mà mình bị động.
Ví dụ như
ông thầy này dạy bảo: "Phải uống thuốc này, phải ăn cái này, phải
ăn cái kia". Ông thầy nọ thì dạy: "Uống thuốc này vô
thì không có nên ăn cái gì hết". Rồi rốt cuộc ông thì dạy ăn, còn
ông không dạy ăn, rồi không biết theo ông nào đây? Theo ông mà không ăn thì
cũng chết, mà theo ông ăn nhiều thì cũng chết. Hai ông này, ông ăn nhiều cũng
chết, ông không ăn thì cũng chết. Còn mình là một người tu theo đạo Phật thì điều
độ ăn ngày một bữa, tới giờ ăn là ăn, bệnh đau là mặc bệnh, pháp ôm là ôm,
nhưng mà không sợ. Bởi vì mình đã biết mà: "Cái bệnh nó là vô thường,
bữa nay nó đau, chứ ngày mai nó sẽ hết, nó làm gì mà nó chết mình được". Tại
vì mình sợ chết cho nên mới chạy bác sĩ rồi mình lo, chứ còn sự thật ra cái
nghiệp nó đến đó mà cái nghiệp nó chưa chết thì một bữa, hai bữa là nó hết. Còn
thân mình nó đâu nó đau đâu, cho nên bệnh đau nó vô thường mà. Đụng cái ngày
mai nó đau, mà ngày mai nó đau thì ngày mốt nó phải hết chứ, không uống thuốc
cũng hết nữa.
Thầy nói thật
sự đang bệnh mà cái người gan dạ thì nó sẽ hết. Còn cái người mà không gan dạ,
nghe đau nhức rên ụ ụ, thì mấy người đó thôi đi uống thuốc đi mấy con, không
thì mấy người đó dễ chết lắm. Bởi vì rên là nó thấy mình sợ nó, cho nên nó
hoành hành hơn nữa. Còn cái người mà không rên, coi nó như thường vì vậy mà đối
với cơn bệnh đau, cái người mà coi thường là cái người đó sẽ vượt qua cái cơn bệnh.
(01:08:32) Thầy
nhắc lại có một câu chuyện mà Thầy đã chép lại, một cái bài học. Có một bà lão
102 tuổi, bà bị ung thư trong cái vòm họng của bà. Cho nên bà nói bà nhức răng
thôi, bà đau răng thôi, chứ bà không thấy bà đau ung thư. Mà đến bác sĩ thì người
ta thấy bà bệnh như vậy, mới biết ung thư trong cái vòm họng của bà nên bà đau
như vậy. Mà bà nói bà khoẻ lắm mà, có gì đâu. Cuối cùng đến cái vị bác sĩ ung
thư bà cũng nói bà khoẻ, bà không có chấp nhận trị đâu. Bà nói: "Ta
đau răng chứ ta đâu có ung thư gì". Sáu tháng sau bệnh ung thư bà
lui mất, với cái tinh thần mạnh mẽ người ta không nghĩ người ta ung thư. Còn
mình đau ít, mới có nhức đầu sơ sơ, cảm thôi mà tưởng đâu là nó loạn óc ở
trong, óc của mình chắc nó chảy hết ở trong rồi. Cho nên nhẹ mà mình nghĩ nặng
thì nó thành nặng à. Cho nên vì vậy mà cái tinh thần của mình là cái quan trọng,
nó rất là quan trọng!
Cho nên đối
với cái bệnh gì, mặc dù bệnh gì: "Thứ đồ này mà lo cái gì không biết.
Vô thường! Hôm qua không đau, hôm nay đau thì mày mai phải hết thôi, ăn thua
gì, tao đâu có sợ!". Cho nên vì vậy cứ ăn cơm no rồi ngủ thẳng cẳng
rồi sẽ hết, không có gì phải lo, khỏi cần uống thuốc, khỏi tốn tiền, khỏi đi
bác sĩ, khỏi nằm nhà thương, khoẻ re. Cho nên với cái tinh thần mà mạnh mẽ như
vậy nó cũng là vượt qua rồi. Còn bây giờ, chúng ta lại được Phật pháp, được
phương pháp, cách thức để đẩy lui bệnh, thì có cái gì mà lại sợ?
Còn bây giờ
Thầy dạy mấy con, uống thuốc thì mấy con uống thuốc, đuổi bệnh thì vẫn đuổi lui
bệnh, không có sợ! Cái đồ đó mà lo cái gì, bệnh mà lo cái gì. Thầy nói thiệt
ung thư thì kệ ung thư, lao phổi kệ lao phổi, vi trùng bây giờ có đống đống nó
cũng phải chạy tuốt hết, cái thứ gì mà đuổi không đi. Cái cơ thể này là cơ thể
của nhân quả, mày có chết thì đem chôn xuống đất là xong, chứ có gì đâu phải sợ,
ai đâu mà tiếc, có người nào mà sống hoài được không? Mấy con thấy không? Có
người thì chết trẻ, có người thì chết già. Cho nên mấy con đừng có dao động, đừng
có sợ!
(01:10:15) Còn
về phần con, mỗi một ngày hãy dành ra chừng 30 phút tu thôi, đừng có tu như ở
trong tu viện, đừng có tu như thọ Bát Quan Trai. Khi nào có rảnh thọ Bát Quan
Trai thì mình tập giữ gìn đúng, còn ở nhà mình thì cứ lo xả tâm. Rồi khuya thức
dậy mình tập nhiếp tâm và an trú ở trên hơi thở, hoặc trên cánh tay mà Thầy dạy,
để khi có đau bệnh, mình nương đó mà đuổi bệnh. Không có sợ những cái bệnh, bệnh
gì cũng không sợ hết.
Nếu mà bán
thân nằm liệt đó thì ta cũng dùng hơi thở ta cũng đẩy lui ra hết, không có cái
bệnh nào mà ở trong thân ta được. Còn không ấy thì chết thì cả gia đình đem
chôn, không có lo gì hết. Mà chết mà được ở trong cái tâm bất động, thanh thản
thì vào Niết Bàn. Mà không thì ít ra mấy con cũng đã không còn tham, sân, si,
không còn sợ hãi, thì nó cũng sanh vào những cái người đầy đủ trí tuệ, thông
minh, sáng suốt, sanh lên làm con người có đầy đủ phước báu, cơm không thiếu
ăn, áo không thiếu mặc, nó không cực khổ nữa, thì không phải sung sướng sao?
Thay vì bây giờ mang cái thân này phải đi cày ruộng, phải này kia mới có cơm
ăn, cực gần chết, còn bây giờ bỏ được cái thân này mà giữ được cái tâm không
dao động thì nó lại sanh ra làm con vua chúa, bây giờ mở mắt ra thì cơm ăn, áo
mặc đầy đủ không phải sướng hơn sao? Chứ mang cái thân này, trời ơi quá khổ! Phải
không con?
Từ cái hoàn
cảnh khổ này mà giữ được cái tâm bất động thì mấy con nếu mà còn tái sanh, tức
là còn tham, sân, si, bởi vì muội lược, nhưng nó tương ưng với những cái người
mà đầy đủ phước báu thì mình làm con họ thì sanh ra là mình sung sướng. Các con
thấy chưa? Cho nên ở đây nó lợi ích rất lớn, phải nỗ lực tu tập như vậy. Rồi hiểu
chưa?
Phật tử
3: Thưa Thầy!
Còn vấn đề thứ hai là Phật tử của chúng con thì đại đa số làm nông và một số là
làm ngư. Vì làm nông cho nên là cày bừa, cuốc trồng rau màu, thế làm sao mà
tránh được động chạm đến chúng sinh?
Dạ! Phần mùa
màng thì lúa má thì chuột bọ, sâu keo thì thường xảy ra. Cho nên giờ các con mà
giữ giới luật thì cũng như là thất thu. Mà các con mà giết hại họ thì các con lại
mang nghiệp nhân quả. Dạ! Cho nên là cũng mấy năm nay con thả để cho hắn ăn, chứ
con cũng không dám giết, không dám làm gì cả. Dạ! Thì con xin Thầy giảng dạy
cho con, để con thấu hiểu để con về trao đổi lại với các Phật tử.
(01:12:51) Dạ!
Có hai vấn đề. Một là về làm nông. Hai là các cặp vợ chồng, như người vợ là đi
thọ Bát Quan Trai, nhưng chồng ở nhà là còn phải đi biển đánh cá. Dạ! Vì ở xứ
nào thì phải theo nghề nghiệp của xứ đó. Dạ, con xin Thầy dạy bảo!
Trưởng
lão: À! Bây giờ
Thầy nói về nghề nghiệp. Có sáu cái nghề mà đức Phật đã cấm người Phật tử không
nên làm:
Nghề chài lưới.
Nghề săn bắn.
Nghề buôn
bán thịt sống, thịt chín.
Nghề buôn
bán nô lệ.
Nghề bán rượu.
Tất cả những
cái nghề đó là không có được hành nghề. Tức là không có được buôn bán, làm những
cái nghề đó, thì tìm mọi cách mà thay đổi cái nghề. Ở chợ Tân Bình ở thành phố
Hồ Chí Minh có cái người bán cá. Đến Thầy bảo thôi bây giờ đi bán trái cây đi,
có sao đâu. Thì cái người này mới thay đổi đi bán trái cây, thì bây giờ đi bán
trái cây còn khá hơn là bán cá hồi trước, mà bây giờ nó không tanh như hồi bán
cá.
Đó! Mấy con
thấy không? Mình phải thay đổi như vậy! Nhưng mà vì cái vùng ở biển, nhà mình ở
biển, cha mẹ ở biển vậy thì phải đi biển rồi, chứ mà làm sao mà đi chỗ nào được?
Ruộng không có, mà biển thì làm sao mà có ruộng đâu mà làm, phải không? Mấy con
thấy, nó là một cái khổ! Nhưng mà mình có cái tâm tha thiết theo đạo Phật thì từ
cái chỗ vị trí đó mình sẽ di chuyển, ở trên đất nước Việt Nam có nhiều chỗ rất
là đầy đủ. Ở chỗ biển mà đi chài lưới thì mấy con thấy nó rất là nguy hiểm! Chồng
đi chài lưới vợ ở nhà lo lắng khi nào trở về mới bình an, mà không khéo nó chìm
dưới đáy biển. Biết bao nhiêu người đi biển mà chìm ở dưới, chứ đâu phải là một
người, mấy con hiểu chưa?
(01:14:24) Cho
nên cái nỗi khổ tâm, nỗi lo lắng khi chồng con mà đi ra biển để mà làm cái nghề
sống đó, thì chừng mà trở về rồi thì cũng mừng. Chứ còn không khéo nghe nó bão
tố ở đâu ở trên biển là thấy lo lắng, sống không có an, ăn không ngon, ngủ
không yên cả gia đình chứ không phải là riêng có một người ở trong gia đình,
người nào cũng lo, chừng mà về mà thấy mặt còn sống được thì cũng mừng. Đó là
cái khổ! Khổ cho cái nghiệp!
Cho nên từ
đó mấy con sẽ tìm mọi cách, tìm cái chỗ di cư tránh khỏi cái vùng biển, đừng có
làm cái nghề biển, nghề biển là cái nghề khổ lắm mấy con. Khi đi ra bán cá rồi
nhiều khi bán rồi nhậu nhẹt say sưa sạch hết, không còn, không có làm giàu được.
Con thấy cái nghề biển chứ gì? Khổ lắm! Thay đổi cái nghề, đó là cái thứ nhất.
Cái lời khuyên theo đúng như đạo Phật thì không cho làm cái nghề chài lưới,
không cho làm nghề săn bắn thú vật.
Cái nghề
nông mình làm, nhưng các con sẽ ước nguyện như thế này: “Con sẽ làm và đồng
thời những thóc, lúa mà con làm được, thu hoạch được con sẽ chia cho những cái
loài xung quanh con, chuột, bọ gì ăn cũng phải chừa cho tao mớ, không được ăn hết". Con
ước nguyện như vậy mà nó sẽ ăn nó chừa lại con đó, chứ không phải là nó ăn hết
của con đâu. Con sẵn sàng lấy công của mình để làm bố thí cho những loài vật
đó. Nhưng con không biết những loài vật đó không ai xa lạ, đều là những người
thân của mình trong tiền kiếp, nó có duyên để mà nó bám theo mình để sống.
Mình thấy nó
là chuột bọ, nó phá hoại mùa màng, mình bắt giết là mình giết dòng họ, những
người thân của mình trong tiền kiếp hết đó mấy con. Cho nên mình sẵn sàng bố
thí, sẵn sàng giúp đỡ. Con sẽ làm mà con sẽ giúp đỡ tất cả những cái loài động
vật xung quanh đây, đi tìm cái hạt lúa để sống quá khổ sở! Con là con người con
biết cày cấy con làm nó còn cực khổ. Còn chạy đi tìm kiếm, như nãy Thầy nói, một
con vật mà đi tìm kiếm được miếng mồi mà sống là mừng hết sức. Cho nên con thấy,
cái loài kiến nó tìm được cái nó chạy về nó kêu bầy của nó lại khiêng, xúm nhau
lại khiêng ba cái miếng cơm, miếng đồ ăn của mình đổ, nó xúm nhau nó khiêng về ổ
nó rồi nó xúm ăn. Nó ăn để nó sống đỡ nó vậy chứ còn nếu mà bữa nào không có là
ít bữa mình lại cái ổ nó mà coi, nó nằm láng lênh nó chết đói.
Rồi nó chết
đói rồi sao mấy con biết không? Những con kiến chết đó thì những con kiến khác
nó ăn, chứ giờ nó đâu có gì nó ăn thì nó phải ăn miếng thịt con kiến chết đó chứ,
nó đâu có chôn như mình đâu, để nó tiếp tục sống. Nhưng rồi nó cũng phải chết,
nó khổ lắm! Mà nó ăn rồi nó lại sanh, nó sanh trứng ra, cái lớp cha mẹ nó chết
thì nó ăn, rồi cái lớp con nó lại sinh ra, rồi nó chạy lăng xăng nó đi tìm,
không có nó về nó thịt mấy cái người già cả của nó, nó ăn hết. Mấy con không
quan cái sát loài kiến, cái loài côn trùng nó đang lăng xăng như vậy, mấy con
quan sát, nó khổ ghê gớm!
(01:16:23) Con
người của mình không có khổ như vậy đâu! Mình biết làm cho nó ra cái đó. Còn những
con bò, con trâu, con biết sanh được làm cái loài đó, cỏ rác nó lên tự nhiên
trên đất. Còn cái loài kiến nó chờ cho cái bông cỏ mà rớt xuống, nó chạy ra nó
lượm lên, khiêng nhau về nó ăn. Thiệt, chờ cho nó rớt được thì nó cũng chết đói
cả đám nhau hết, nó đâu có biết làm như mình đâu.
Cho nên vì vậy
đó: “Nguyện tôi sẽ làm nghề nông tôi vừa nuôi gia đình tôi và tôi sẽ nuôi những
cái loài vật xung quanh tôi. Mà xin các loài vật đến đây mà nếu mà có ăn lúa,
những cái kết quả của tôi thì nên chừa cho gia đình tôi". Con cứ
nguyện như vậy đi: "Tôi sẵn sàng tôi bố thí cái này". Mà
năm nào con sẵn sàng như vậy thì năm nào mùa thu hoạch của con đều bội thu hết.
Do cái lòng tốt của con, lúa nó sẽ tốt hơn lúa của người ta, nó sẽ lớn, nó sẽ
sai. Con trồng bắp mà trái bắp lớn, hột nhiều, mà lúa thì nó lại bông nó to ra.
Bởi vì cái lòng tốt của con, cái nhân quả đó mà cái lợi nó rất lớn. Còn cái mà
đi bắt chuột, bắt này, bắt kia, không ngờ cái bông lúa của mình cụt ngủn, con
hiểu không?
Cho nên sẵn
sàng bố thí, người bố thí là cái người sẽ giàu có, còn cái người mà ích kỷ, bỏn
xẻn… Cho nên vì vậy mà nhiều khi mấy con thấy mấy con bỏn xẻn, ích kỷ là coi
như là mình thất bát. Cho nên sẵn sàng làm cho chúng ăn, thà là mình nhịn đói
mà những con vật no mình cũng vui rồi con. Thầy nói làm nghề nông chúng ta sẵn
sàng làm nghề bố thí. Giữ gìn tiếc của làm chi? Thật sự ra thì phần nhiều là
người Việt Nam của mình làm nông nghiệp nhiều nhất. Buôn bán được bao nhiêu người
mấy con? Nhưng mà nông nghiệp chúng ta sẵn sàng bố thí, sẵn sàng giúp đỡ, từng
cái hạt lúa rơi, ước ao cho mọi vật đều đến đây mà tìm những hạt lúa này: “Tôi
làm ra để cho tất cả mọi vật đều sống, chứ không riêng gia đình tôi”. Thì
con ước nguyện ở trong đầu của con như vậy thôi.
Cho nên con
không bao giờ mà có thể nói rằng: "Ờ, thấy chuột đi đó để mình ra
rập bắt nó chứ không thôi để nó ăn". Không! "Ăn chừa
cho tao nha, tao làm cực khổ. Có ăn thì ăn phân nửa là thôi chứ không có ăn nhiều
à nha". Con nói như vậy chứ nó giao cảm được và đồng thời nó
không ăn nữa. Khi mà cái từ trường thiện của mình, cái lòng tốt bố thí của
mình, lúa người ta nó ăn sạch, mà lúa con thì không. Con cứ sống đi rồi con sẽ
biết cái hành động thiện của con.
(01:18:34) Thầy
khuyên, mấy con làm rồi mấy con sẽ thấy, nhân quả thiện nó chuyển ác. Mình sẵn
sàng mình hy sinh, mình ăn cháo mà tất cả chúng sinh đều được no là mình mừng rồi,
đó là cái tâm niệm tốt của mình. Mà thật sự mình tốt thật chứ không phải mình
giả vờ, thật sự thì con sẽ thấy con không bao giờ con đói. Thầy nói cái người bố
thí là không bao giờ bị đói. Và may mắn, trong gia đình con có người hướng dẫn
con đi đến cái chỗ khác làm ăn rất là giàu có, họ sẽ giúp đỡ cho gia đình con,
cái người đó họ sẽ đến họ giúp đỡ cho gia đình. Con cứ làm mà con sẽ bố thí cho
chúng sinh, chuột, bọ, sâu, rầy gì con bố thí cho ăn hết, không vứt con nào hết,
thì mai mốt có người đưa con đi làm cái việc khác. Nó tự nó đưa mình đi đến cái
chỗ bình an hơn, đầy đủ hơn mà không có cực khổ như nhà nông. Mà mình phải sẵn
sàng mình bố thí như vậy đó, thì cái duyên bố thí của mấy con nó sẽ đưa mấy con
đi đến cái chỗ ở nhà cao sang, sạch sẽ, có công ăn việc làm, hằng ngày có tiền
bạc, lương hướng đầy đủ. Thầy nói cái phước báu của cái người bố thí mà.
Rồi con hỏi
gì con?
Phật tử
3: Thưa Thầy
cho con, Trong hai, ba năm trước là con cũng…. Nhưng mà hai năm nay con…
Con ước nguyện
là: “Nếu mà các bạn có ăn lúa thì ăn ít thôi, chứ mình cũng làm dãi nắng, dầm
mưa vất vả lắm, thì có ăn thì chừa cho mình với". Thì mấy năm trước
họ ăn hết phân nửa. Còn năm ngoái, mà nhất là năm nay là con cũng nói như vậy
là họ cũng không phá của con nữa, mà mùa này con rất là bội thu. Còn các năm
trước Thầy giảng đó là những người thân của mình là đi kiếm ăn, có lẽ là cũng
đúng.
Dạ! Xung
quanh là cả cánh đồng rộng lắm, mà của họ không mất, mà của con là phá toang
hoang hết. Cho nên qua Thầy giảng này con nhìn lại, và là con vào đây được 10
ngày thì cô Diệu Quang phát cho chúng con mỗi người một quyển là Rèn Đạo Đức
Gia Đình. Thì con đọc xong con mới ngộ được, đúng là thật là nhàm chán, chán lắm
Thầy! Nhưng mà hoàn cảnh còn con thơ, còn ăn học, gia duyên ràng buộc đang nặng
nề lắm. Cho nên con ước mong rằng là nhờ cái hộ lực, từ trường của Thầy giúp đỡ
gia đình con, để cho vợ chồng con có thời gian học và tu hành. Con xin xá cảm
ơn Thầy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét