316- ĐỨC SÁNG SUỐT VÀ ĐỨC
HIẾU SINH
Phật tử
5: (…)
Trưởng
lão: Bây giờ
sao? Bây giờ tới cái phần Quy y phải không con? Rồi, con nói đi con!
(01:30:33) Phật
tử 5: Kính thưa Thầy! Dạ con đã Quy y rồi. Nhưng mà hồi nãy nghe Thầy
dạy đó, thì con còn làm việc mệt, thành ra con còn phải uống trà, uống cà phê,
thành ra nãy giờ con cũng đang băn khoăn, không biết là con có giữ được cái giới
hay không?
Trưởng
lão: À! Thật sự
ra khi mà con đã Quy y Phật rồi thì phải thọ Năm giới liền, không bao giờ mà
quy y Phật mà không thọ Năm giới. Mà thọ Năm giới thì phải sống cho ra thọ, vậy
mà có thọ đâu. Bây giờ con thấy rằng trong cái vấn đề đó, khoan hãy Quy y đã.
Bây giờ con phải học năm cái giới đức của Năm giới, tức là Năm cái đức của giới
đó:
Đức hiếu
sinh
Đức ly tham
Đức chung
thuỷ: Tức là đạo đức gia đình đó
Đức thành thật
Đức minh mẫn:
Tức là cái đức sáng suốt, để mà học xong thì mình quán xét được cái gì như cà
phê, thuốc lá, hay hoặc là trà, tất cả những cái này nó sẽ tai hại như thế nào.
Để rồi trong cái bộ sách Đạo Đức Minh Mẫn nó sẽ chỉ cho mình biết cách. Từ cái
nước tương mà những cái thuốc chống mốc Thầy cũng vạch ra hết, bởi vì mình minh
mẫn là mình phải sáng suốt để mình tránh không có ăn những cái đồ độc. Chao là
đồ chay chứ không phải không, nhưng mà nó ủ những cái men của nó, nó sẽ độc như
thế nào, Thầy sẽ nói rõ ra hết, để cho thấy rằng người mà sáng suốt thì không
bao giờ mà ăn những cái chất độc. Có nhiều đồ chay nhưng mà mấy con ăn đồ độc,
rồi mấy con bệnh, rồi mấy con chịu chứ ai chịu cho. Cho nên vì vậy thì phải ăn
như thế nào đúng, ăn như thế nào sai. Ăn có điều độ như thế nào đúng, đó là những
cái giới luật, đức hạnh, cái đức điều độ, cái đức sáng suốt để không nhầm lẫn
những cái đồ độc để mà đem vào trong, con hiểu không?
(01:32:14) Cho
nên đây là những cái sách đạo đức. Mà sau khi học rồi đó, thì các con biết là
những cái bệnh ghiền gì đi nữa thì họ cũng sẽ bỏ hết. Đọc sách Thầy rồi thì người
ta sẽ bỏ hết, bởi vì những cái này là những cái tai hại, đem đến cho bản thân
mình chịu lấy. Cũng như bây giờ cà phê thì thấy đâu có sao đâu, nhưng mà bỏ
không được, nó quen rồi, cũng thấy nó buồn buồn cho nên nó cũng phải đòi hỏi,
cũng phải uống thôi. Hoặc là những cái chất mà mình ăn chay, như tương, các con
ghiền tương chứ đâu phải không đâu, bữa ăn chay nào mà thiếu nước tương là chịu
không nổi, lấy muối lên bỏ ăn thì ăn không vô. Đó, thì tất cả những cái này đều
thuộc về cái bệnh ghiền. Có nhiều người ghiền ớt nữa mấy con, tới bữa cơm mà
không ớt coi bộ ăn cơm không được, phải có trái ớt, đó cũng là cái bệnh ghiền.
Cho nên ở
đây, cái người mà thông minh, sáng suốt người ta không để ghiền, không để nghiện.
Thầy nói đó là những cái vật, chứ không phải mà đợi rượu, hay thuốc lá đâu, mà
những cái vật ăn bình thường nhưng không để ghiền. Có ăn không có thôi, không
có quan trọng cái vấn đề đó. Cho nên vì vậy mà cái Đức Minh Mẫn, tức là cái Đức
Sáng Suốt, con người hãy soi tất cả những cái sự sống hằng ngày để chúng ta biết
cái nào đúng, cái nào sai, cái nào tai hại.
Cho nên ở
đây những cái sách đạo đức Thầy chưa làm xong là tại vì Thầy bận nhiều quá, chứ
lẽ ra mà Thầy không tiếp khách, không này kia, thì chắc là cái bộ sách đạo đức
của Năm giới Thầy đã viết xong rồi. Và Thầy còn viết cái bộ sách mà Tam quy nữa,
cái đức hạnh của Phật như thế nào, rồi những cái phương pháp Quy y Pháp là những
cái phương pháp nào để mà hằng ngày chúng ta sống để đem lại sự bình an cho
chúng ta, đó là quy y Pháp.
Quy y Tăng
là những vị Tăng nào mà chúng ta nương vào để mà trở thành những bậc thiện hữu
tri thức, những bậc thầy, để khi chúng ta gặp những hoàn cảnh gì đó, thì chúng
ta nhờ cái vị thầy chúng ta liền tức khắc, để người có đủ trí tuệ giải quyết,
giúp đỡ ý kiến của chúng ta để chúng ta giải quyết được việc của chúng ta. Vậy
mới quy y Tăng chứ, chứ đâu phải quy y Tăng rồi để đó rồi thôi đâu, cho có hình
thức hay sao, không phải đâu!
(01:34:02) Là
một vị thiện hữu tri thức, là người thầy của mình đó là quy y Tăng. Mà chọn cái
vị thầy đó phải chọn như thế nào? Một vị thầy đó phải giới luật nghiêm chỉnh, đức
hạnh phải hoàn toàn mình mới nương vào cái vị thầy đó, người ta mới đủ sức mà
người ta giúp mình. Còn những vị thầy phạm giới, phá giới, đức hạnh không có, mấy
con nương vào thì họ có làm gì mà họ chỉ mấy con được cái gì đâu. Cái gương hạnh
đã không có, thì làm sao mà có những cái gì mà họ sẽ giúp đỡ.
Cho nên vì vậy:
Quy y Phật, Quy y Pháp, Quy y Tăng. Đó là nương vào ba cái ngôi Tam Bảo này là
đem lại lợi ích cho mấy con trong cái đời sống. Rồi kế đó là Ngũ giới, mà thọ
Ngũ giới là phải sống chứ không phải thọ ngũ giới mà thọ để có thọ. Thường thường
Phật tử người ta thọ Tam Quy Ngũ Giới rồi thì thọ đó mà 3-4 năm sau thì giới ra
giới, mà Phật tử thì ra Phật tử, nó không ăn nhập vào chỗ nào hết. Thì đó là
cái sai đó mấy con!
Cho nên hôm
nay, đối với Thầy thì không được. Hễ thọ Tam Quy Ngũ Giới mà trong vài ba tháng
mà Thầy hỏi thăm mấy con thọ mà có pháp danh Thầy đặt rồi, có ăn chay không
đây? Hay là còn ăn thịt cá mà nói đệ tử của Thầy là không được đó! Các con hiểu
không? Cho nên mấy con mà Thầy cho pháp danh, cho mấy con cái điệp phái rồi thì
coi chừng Năm giới ở trong đó Thầy nhắc ly dục, ly ác pháp, bên dưới có hàng chữ
ly dục, ly ác pháp đó. Ly dục tức là lìa cái lòng tham muốn ăn uống của mình rồi
đó, ăn để sống chứ không có phàm ăn. Cho nên ở đây, theo Thầy thì bao giờ cũng
phải là giới luật, sống bình đẳng trong cái sự sống của muôn loài, chứ không phải
riêng có con người với con người không đâu, mà đối với sự sống của chúng sinh,
cái đức hiếu sinh.
Cho nên ở
đây Thầy dạy mấy con mà hễ theo Thầy, làm đệ tử của Thầy rồi thì giới luật, đức
hạnh hẳn hoi hoàn toàn. Càng ngày nó càng… cái tri kiến của chúng ta, những hiểu
biết của chúng ta về cái đức hạnh, đạo đức càng ngày chúng ta sống thấy cái đời
sống thoải mái, dễ chịu với cái lòng thương yêu của chúng ta, với cái đức hạnh
của chúng ta, không có gì mà chúng ta không làm được. Mà cái hành động sống hằng
ngày thì rất là tuyệt vời, chỉ có con người mới làm cái chuyện này. Thầy khích
lệ, sách tấn để sống được.
Đó, thì các
con yên tâm! Những cái gì mà Thầy sẽ giúp đỡ và làm, thì bây giờ chưa được
nhưng mà ngày mai Thầy sẽ chấp nhận. Khi mà con thấy cần, được rồi, thì lúc bấy
giờ đó thì Thầy sẽ…, Sớm muộn rồi thì cũng là đệ tử Thầy, không có chạy đâu khỏi.
Phật tử
6: Như trong
băng, trong sách học thì Thầy có dạy (…)
(01:37:05) Trưởng
lão: Cái tập sách mà Đạo Đức Hiếu Sinh tập 3 đó, thì Thầy có nói về
cái nghề giáo nhiều. Vừa dạy học thì trong các môn học như: toán, sử, địa… đều
là mình có cách thức sáng tạo ra, để làm cho cái bài học sống động, cho các em
thích thú. Thì nó càng thích thú học thì nó lại càng nhớ dai và nó thực tế, nó
cụ thể. Thì do đó, chỉ có cái tình thương của người đem tặng cho các em cũng
như con của mình, thì lúc bấy giờ nhờ cái tình thương đó, nó thương thầy cô và
thầy cô thương nó, như vậy giữa hai bên đều là sống trong cái tình thương yêu
nhau, thì do đó mình truyền đạt những cái tư tưởng về các cái môn học, làm cho
các em thích thú học, để giúp cho các em sẽ trở thành những con người sau này
lên đại học trở thành có tài, có đức.
Thì cái bài
pháp kế sau này thì mấy con sẽ được học, thì đó là những cái bài pháp mà Thầy
đã in và Thầy sắp sửa Thầy gửi vào cho mấy con. Là coi như là cái tập 3 của Đạo
Đức Hiếu Sinh, trong cái lòng thương yêu đó có thương yêu của thầy và cô giáo.
Nói về cái trách nhiệm của thầy cô giáo mà đứng lớp dạy đó, thì cái tập 3 đó Thầy
nói rất nhiều. Bởi vì nó có những cái mẩu chuyện của một ông thầy giáo, ổng
sáng tạo rồi ổng chấp nhận trên cái vấn đề mà trường học không có chấp nhận ổng
cái kiểu cách mà dạy nó mới mẻ như vậy, cho nên ổng chấp nhận ổng đi. Thì tất cả
học trò và phụ huynh ở đó rất là mến thương ổng, nhưng mà ổng làm người chấp nhận,
hoàn toàn ổng không chống đối, ổng không xách động học sinh và phụ huynh học
sinh biểu tình, ổng không có chấp nhận cái điều đó, mà ổng chấp nhận đi cái trường
khác. Nhưng mà cái trường nào mà nghe những cái sự sáng tạo mới mẻ của những
cái môn học về sử mà ổng sáng tạo ra, thì người ta nghe ở đâu đó thì người ta
biết ổng ở trường.
Thì đó là
cách thức để mà nói cái người mà đứng lớp để dạy đó, thì dù là giảng viên ở
trong trường học, dù là một giảng viên ở cái trương trình giáo dục văn hoá của
các cấp trong ngành giáo dục, thì người ta cũng phải biết sáng tạo từ cái môn học
để làm cho các em hứng thú trên cái môn học, linh động. Dù là cái môn toán, lý,
hoá khô khan, nhưng nó vẫn có thể sáng tạo, nó linh động mà làm cho các em
thích thú. Bằng chứng là trong những cái câu chuyện toán học thì mấy con thấy rằng
nó có những cái nhà khoa học về toán học nó rất là đặc biệt mà chúng ta nêu lên
những cái điều kiện mà toán học chúng ta sẽ nhắc khéo. Thì những cái người mà
toán học, những nhà khoa học như vậy, thì các em nó sẽ có cái hướng để nó nhắm
vào cái bài toán khô khan của nó mà nó trở thành thích thú. Và đồng thời mình
biết cách giải trình nhiều cái mặt ở trên những cái bài đó, thì các em sẽ thích
thú vô cùng. Do đó thì Thầy chỉ gợi ý lên những cái điều này thì Thầy cô giáo
sáng suốt và biết sáng tạo ra nhiều cái phương cách ở trong những cái bài học,
để cho các em tiếp thu một cách dễ dàng.
Thì sau này
khi mà sách đạo đức của Thầy ra rồi thì sẽ giúp biết bao nhiêu cái nghề nghiệp
về giảng dạy. Bây giờ thì Thầy cũng như là lần lượt từ từ Thầy mới gửi vào, lâu
lâu mới có, những cái bài đó thì nó rất là xúc tích về vấn đề đó. Cũng là nhắc
nhở các Thầy cô giáo, những người mà đang đứng lớp dạy là Thầy cũng đào luyện
cho mấy con ở trong cái tu viện để mấy con đứng lớp giảng dạy. Sau này vừa thân
giáo mà vừa thuyết giáo.
(01:40:20) Sách
của Thầy sau này Thầy sẽ gửi hết, coi như là các cái trường học Thầy cũng sẽ gửi.
Bởi vì vừa rồi thì các con được nghe cô Út nói đó, thì cái thư viện mà quốc gia
ở Hà Nội đó họ xin Thầy là bộ Đường Về Xứ Phật là 150 bộ và Đạo Đức Làm Người
100 bộ và tất cả những sách đều là 100 bộ hết. Thì do đó thì những cuốn sách mà
đã xin xuất bản rồi thì cô Út chiều nay thì có thể ở tu viện mình chuyển ra Hà
Nội. Rồi trên tàu hoả đó thì từ cái Thư viện quốc gia đó, cái ban giám đốc đó họ
sẽ cử người đến nhận cái sách đó từ tàu hoả trở về Thư viện quốc gia. Rồi ngày
mai có thể họ làm một cái lễ để nhận cái số sách đó.
Xong rồi thì
sau này họ sẽ tiếp tục họ xin những cái bộ sách đạo đức của Thầy, họ không phải
để trong Thư viện quốc gia một cái số sách mà nhiều như vậy, họ sẽ gửi đi tất cả
những cái thư viện khác ở trong các tỉnh ở trong nước của mình, họ gửi ngay cả ở
trong các trường học nữa. Sách của Thầy hiện bây giờ thì coi như là Nhà nước
đang chú ý, cái vấn đề đạo đức rất là quan trọng, cho nên Nhà nước đang chú ý về
cái bộ giáo dục, đang chú ý. Cho nên thư viện quốc gia nó cũng đang chú ý về
cái số sách này.
Vì vậy khi
mà Nhà Xuất Bản Tôn Giáo đã gửi, khi mà Thầy xin phép rồi đó, thì mỗi lần mà in
ấn ra rồi thì Nhà Xuất Bản Tôn Giáo mới xin 25 bộ. Thì xin 25 bộ thì nó gửi cho
thư viện quốc gia 1 bộ, 2 bộ gì đó thôi, gửi biếu cũng như bạn bè vậy vậy thôi.
Nhưng mà không ngờ là ở trong đó người ta đọc rồi người ta thấy nó quá hay, cho
nên vì vậy mà người ta tha thiết, người ta mong sao được cái số sách này ở
trong các cái thư viện của Nhà nước, nghĩa là thư viện quốc gia đó, nơi nào
cũng có được những cái bộ sách này. Vì vậy mà tu viện sẵn sàng cung cấp cho một
cái số ở trong các thư viện để mọi người, người ta đến nghiên cứu, và gửi vào
trong các trường học nữa.
(01:42:16) Tại
thư viện quốc gia, những cái người mà lãnh cái nhiệm vụ đó, họ sẽ gửi vào Bộ
Giáo Dục, và từ Bộ Giáo Dục đó họ sẽ gửi vào các cái trường học, bất cứ một cái
trường học nào của Nhà nước thì họ sẽ gửi những cái bộ sách này, nhất là cái bộ
sách Đạo Đức Nhân Quả, tới đây họ sẽ gửi. Cái bộ Đạo Đức Làm Người đó, mà hiện
bây giờ là họ sẽ xin Thầy sau này, cái điều kiện họ sẽ in ra một số họ gửi đi ở
trong các trường học. Thì như vậy là Thầy thấy cũng là cái duyên thôi mấy con,
cái duyên nó cũng tạm đủ.
Phật tử
7: Dạ, cô Năm
có ý kiến gì không?
Trưởng
lão: Có gì
không con? Hết rồi phải không con?
Phật tử
8: Dạ thưa Thầy
(…)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét