293- CÁCH DẠY CON CÁI ĐÚNG
ĐẠO ĐỨC GIA ĐÌNH
(1:37:42) Phật
tử 1: Bạch Thầy, lúc nãy Thầy có giảng là trong gia đình, con cái mà
nó làm gì, mình dạy nó mà nó không nghe thì phải làm gì bây giờ? Thôi thì việc
của nó nó còn mình lo việc của mình, cứ như vậy đó. Nhưng mà trong này nó vẫn
đau, nó vẫn hư, Bạch Thầy. Cái điểm thứ hai nữa, là nếu như mà nó làm gì kệ nó,
mình lo phần việc của mình thì có phải là mình thiếu từ bi và mình thiếu tình
thương không?
Trưởng
lão: Không phải,
thiếu đạo đức, chớ không phải thiếu từ bi. Bởi vì nó con của mình mà mình mặc kệ
nó đâu có được, phải không? Cái này là cần phải học hỏi thêm chớ còn không có
nói ngang như vậy được.
Bởi vì đây
là một cái đạo đức gia đình, con của mình, mình sanh nó ra, mình có bổn phận,
nhưng mà không được áp đặt nó. Con áp đặt nó bảo nó “mày phải làm vậy
làm vậy, mẹ nói sao phải nghe” thì đó là áp đặt, không được.
Đó như vậy
là phải học đạo đức làm người đối với gia đình. Chừng, chắc có lẽ là cuối năm
nay, nếu mà cuốn sách “Đạo đức gia đình” mà Thầy ra thì con sẽ học cái đạo đức
này, thì con sẽ biết cách đối xử với mấy con, cách thức của người mẹ, người cha
phải làm sao, phải dạy con như thế nào. Không được quyền áp đặt chớ. Rồi con
cái thì dạy như thế nào, đó là đạo đức gia đình.
Bây giờ Thầy
nói nó dài quá, nói không hết đâu. Thôi để rồi chừng đó Thầy viết rồi học, đọc
rồi những cái mà cần hiểu biết thì cái gì mà bây giờ, ngay bây giờ trong gia
đình có những cái khó khăn đó, viết bức thơ, “Thầy làm ơn Thầy trả lời cho”
rồi coi theo thơ đó mà giải quyết.
Còn để sau
này nó có những cái bộ sách đạo đức để dạy chung hết chớ. Con có nỗi khổ, mấy
người kia người ta cũng có con cái người ta cũng khổ y như con vậy chớ không
hai đâu. Cho nên Thầy phải lo chung chớ không lẽ mà lo từng cá nhân.
(1:39:27) Bây
giờ cá nhân là như thế này. Con viết bức thơ hỏi Thầy, Thầy trả lời, bây giờ
con phải dạy con như thế này, dạy nó như thế này nó không nghe, mình phải cách
thức này cách thức kia thì nó sẽ nghe. Mình biết mình là một người có trí tuệ
mà. Mình hướng dẫn nó mà, nó đâu khôn hơn mình đâu.
Cho nên cuối
cùng nó phải thuần phục mình, mà không áp đặt nó chút nào hết, tự nó nó tự tâm
nó phát hiện, tự tâm nó thấy rằng cái điều nó sai. Mình làm giúp cho nó thấy,
làm cho nó cởi mở nó thấy được cái sai của nó, thì nó sẽ nghe lời con. Còn cái
này con bảo nó làm vầy vầy mà con áp đặt nó, con rầy mắng nó, nó càng làm sai
luôn, nó chống lại con, phải không.
Phật tử
2: Mô Phật…
(Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Rồi con, nếu ở
đây tu thì coi như là Thọ Bát Quan Trai, Thầy sẽ giúp đỡ cho, cô Út sẽ giúp đỡ.
Con ở lại phải không, rồi. Đi cho mệt chứ làm gì con. Ở đây trong một tuần lễ
mà mình giữ gìn tâm thanh thản an lạc, biết đâu chừng mình chứng quả A La Hán
luôn rồi sao? Cũng sướng chớ!
Không, một
tuần lễ đức Phật nói mà, mà nếu mà mình nỗ lực mình tu mà. Con thấy con sắp sửa
chết rồi còn cái gì nữa mà ở đó không lo? Cho nên luôn lúc nào cũng giữ tâm
mình thanh thản an lạc vô sự, ba cái thằng giặc này vô là tao đuổi ra hết. Tao
không sợ, bệnh đau tao không sợ này, tâm tham sân si không sợ, đuổi ra hết. Thì
trong một tuần lễ xong à.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét