294- PHẢI CÓ SỰ CHỈ DẠY CỦA
BẬC THẦY ĐỂ ÁP DỤNG CHO ĐÚNG
(…)
(1:41:01) Trưởng
lão: Cái sự tu tập như thế này này. Con ngồi xuống đi con, con đừng có
quỳ, mỏi chân! Già rồi mà bắt con hành mà ngồi vậy, quỳ như vậy là tội lắm! Thầy
ngồi mà con quỳ vậy chắc chắn là Thầy làm giống như quan tòa bắt tội lỗi đó,
không được. Con ngồi xuống đi.
Trong cái sự
tu tập thì phải được sự hướng dẫn đúng, chớ không có nghĩa là các con nghe Thầy
nói là một lý đó. Bởi vì thuyết giảng là một cái lẽ nói thôi. Bây giờ trong cái
cơn đau, cái thân mình đau mà muốn chiến thắng được nó thì người ta sẽ trang bị
cho mình những cái cách thức để cho mình tập cho đúng cách.
(1:41:37) Rồi
khi mà mình gặp cái thọ thì mình sử dụng đúng cách đó mình mới đẩy lui nó được,
chớ còn mấy con mà gan dạ mấy con nằm đó chết queo luôn á. Nó đánh mấy con mà mấy
con không có pháp mà để mà đỡ nó, không có cái cách thức nó, thì con chịu đau,
tức là mình chịu đựng đó. Mình chịu đựng đến cái mức độ cuối cùng mình không chịu
nổi nữa thì nó sẽ hoại diệt thân con. Bởi vì mình ức chế nó quá độ, ức chế cái
cảm thọ chớ không phải gì.
Cho nên
trong khi tu tập mà mấy con, thí dụ như bây giờ mấy con ở đây một tuần lễ thì
những cái tu tập Thầy phải kiểm tra Thầy phải hướng dẫn. Bởi vì hồi nãy Thầy có
nói mà, từ cái lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy đều phải có một người đứng lớp để
mà dạy cho mấy con học, rồi dạy cho mấy con tu. Chớ không phải là mấy con muốn,
nói suông rồi về đó tu hay hoặc này kia, không phải được đâu.
Cho nên khi
mà đến đây học, phần nhiều là Thầy luôn luôn Thầy muốn tiếp xúc với mấy con nhiều
lắm. Để làm gì, để hướng dẫn cho mấy con từng hành động tu tập cho đúng.
Đi kinh
hành, nhiều khi cái lúc đi kinh hành đó, bình thường thì nó phải như thế nào,
mà khi bị hôn trầm thùy miên nó phải như thế nào. Nó phải biết thay đổi để mà
phá cho được, chớ còn nếu mà mấy con đi thường thường nó cũng ngủ à, nó không
có dễ đâu!
Rồi cái cơn
đau của mình cũng vậy, rồi từng cái tâm niệm của mình, nhớ gia đình này kia nọ.
Cũng như bay giờ con, cả một cái gia đình con bỏ con vào đây, thì khi mà ngồi
không một mình mình, mình sống coi như độc cư một mình mình, thì nó sẽ hiện ra
những cái niệm, nó làm cho cái tâm con nó xao động, nó làm cái tâm con nó bất
an.
Cho nên do
như vậy đó, khi mà gần thì con mới được hỏi, “bây giờ tâm con nó hiện
ra những cái niệm đó, con khắc phục như thế nào, xin Thầy giảng!”.
Mặc dù trong
kinh nói trên tâm quán tâm để khắc phục tham ưu, cái danh từ nó suông, nhưng mà
khi nó khởi ra cái niệm thì nó có mang theo những cái ưu phiền, lo lắng, thương
nhớ gia đình của mình, con cái của mình, thì lúc bấy giờ đó mình phải khắc phục
nó bằng cách nào? Thì chỉ có ông Thầy người ta biết được cái tâm niệm đó.
(1:43:36) Con
mới trình cho Thầy, bây giờ con bị kiết sử, ái kiết sử, nhớ gia đình như thế
nào, hoặc là con bị những cái hồi ức, những cái chuyện nó xảy ra tranh chấp gì
đó mà họ chửi mắng con quá thậm tệ, những cái lời nói đó nó hiện ra, nó làm cho
con đau nhói lòng của con.
Thì lúc bấy
giờ con đến con trình Thầy, bây giờ trong cái giờ đó con tu, cái niệm đó nó khởi
ra, mong Thầy chỉ cho con cách thức để nhiếp phục nó, để khắc phục nó. Thì lúc
bấy giờ, Thầy bảo con bây giờ phải ôm cái pháp này này, con phải làm như thế
này này. Rồi bắt đầu con làm cho Thầy xem coi.
Nếu mà con
làm đúng, rồi Thầy nói bây giờ con vô thất đi, nó cứ hiện ra là con cứ đập cho
nó một đòn, thì nó bay mất à. Thì như vậy là con sẽ có cách thức, có thầy hướng
dẫn, có cách thức như vậy để trực tiếp trên mặt trận tham sân si của mình, để
mà đấu, để mà đánh nó thì như vậy mới được.
Cho nên mấy
con, thí dụ như mấy con về đây nhập thất có một tuần lễ, Thầy sẽ luôn luôn, chớ
không phải là, bây giờ trong cái bài kinh Thầy dạy là pháp tu đi kinh hành như
vậy, làm như vậy, hít thở như vậy, mấy con cũng làm y như vậy.
Nhưng mà cuối
cùng mấy con áp dụng không đúng cách. Áp dụng không có đúng cái cách thức để
cho mình thực hiện được cái sự giải thoát, thực sự đẩy lui, khắc phục được tham
ưu luôn trên đó, thì cuối cùng mấy con tu nó cũng dậm chân tại chỗ mất! Các con
hiểu điều đó.
Cho nên một
ông Thầy mà dạy người ta tu giải thoát rất là vất vả. Bởi vì cái mặt trận sanh
tử nó đương đầu với họ, ông Thầy phải biết cách đánh, còn mình chưa có biết
cách, cho nên nó đánh mình mặt này, nó đánh mình mặt kia, mình không biết đâu
mình đỡ. cho nên cuối cùng thì mình thua trận. Còn không khéo thì mình chịu đựng,
mình chịu đựng cuối cùng thì coi như là ức chế nó trong đó, nó bung ra còn mạnh
hơn.
(1:45:20) Cho
nên trong khi tu tập là luôn luôn mấy con phải biết rằng, Thầy tuy nói rằng,
ông Phật đã nói rằng 7 ngày, 7 tháng, 7 năm, nhưng mà sự thật phải được cái sự
tận tình, tận tình như ông Xá Lợi Phất ngày xưa mà giúp Phật để giúp cho chúng
Tỳ kheo tu tập. Ông Xá Lợi Phất là người tận tình nhất, luôn luôn sống sát bên
chúng.
Ông Phật thì
giảng ít thôi, nhưng mà ông thì sống sát bên chúng, có hở chút nào thì ông nhắc
nhở chúng phải tu tập cái này đúng, cái kia sai. Cho nên Thầy thấy rằng trong cuộc
đời của đức Phật, là cái người mà cực khổ nhất dưới đức Phật đó là ông Xá Lợi
Phật. Ông Xá Lợi Phất là một người mà đức Phật gọi là đại trí tuệ đó, nghĩa là
lúc nào ổng cũng có sáng suốt để nhận định được cái hướng đi, cái hướng tu tập
của chúng Tỳ kheo trong thời đó.
Thầy thì bây
giờ chưa có, cho nên Thầy sẽ gánh vác hết. Mà gánh vác hết thì cũng không sao,
miễn là chết sớm chừng nào, tốt chừng nấy! Tại sao? Tại vì Thầy đi sớm Thầy
không cực khổ, còn bây giờ tiếp tục sống dài nó khổ. Cho nên mấy con còn thấy
Thầy còn sống là mau mau tìm đến gặp Thầy, mai mốt Thầy ẩn bóng tìm không ra.
Phải không.
Cho nên vì vậy
mà hôm nay con không có đi chơi là hay đó. Đi chơi lên Đà Lạt, đi du ngoạn trên
đó, đi về mệt xác. Cho nên bây giờ vậy, ở đây thất ngồi nghỉ ngơi khỏe, và có
những gì thì hỏi thưa Thầy. Phải không? Tu thì biết rồi, biết những cái pháp
con đọc trên đĩa rồi, nhưng mà để mà ứng dụng đẩy lui được giặc thì cái này phải
hỏi Thầy.
Cũng như mà
ra mặt trận con đánh mà con thấy không thể thắng giặc được thì phải trở về hỏi
bộ tham mưu chớ! Bộ tham mưu mới chỉ đạo, bây giờ phải đánh cái mặt này thì nó
sẽ thắng chứ gì? Thì lúc bấy giờ nó mới đặt ra cái bộ tham mưu, chứ còn nếu mà
không có bộ tham mưu thì con biết gì, đánh sao được, tan hết binh đội đó, tan hết
lính của con à. Phải không? Tan xác nữa chớ ở đó.
(1:47:13) Cho
nên vì vậy khi mà về tu thì phải một tuần lễ, nó không nhiều nhưng mà nó quan
trọng. Bởi vì làm sao cho mấy con tập cho đúng, thực hiện cho đúng, áp dụng cho
đúng, và trước cái mặt trận đối phó cho được, thì cái đó là cái quan trọng. Học
suông không được đâu, mà phải tập luyện và phải ứng phó cho đúng lúc, đúng thời
thì nó mới thắng được giặc. Chứ còn không khéo không thắng nó đâu.
Rồi bắt đầu
bây giờ con yên tâm đi, bữa nay mấy người này đi Đà Lạt chơi đi, lên trển cho
biết, cho mệt, trèo núi trèo non cho mệt, còn con ở lại đây tu tập cho nó, người
nào sướng cho biết! Ăn ngày một bữa sướng hơn là đi chơi. Rồi yên tâm đi. Thôi
rồi bây giờ nghỉ heng! Phải không mấy con, bây giờ nghỉ.
Phật tử: Bạch Thầy có một số người Phật
tử quy y đó Thầy.
Trưởng
lão: À có một số
Phật tử quy y thì một lát nữa Thầy gởi cho một cái điệp phái cho thầy Chân Giác
ghi tên của mấy con vào trong đó heng, rồi chiều Thầy làm lễ quy y cho. Sẵn Thầy
làm lễ quy y cho quý Phật tử ở Hà Nội luôn.
Chớ bây giờ
Thầy không có thì giờ mà ghi cái điệp phái cho mấy con nữa, mà Thầy chỉ ký tên
trong đó, Thầy đóng dấu ký tên thôi, có vậy thôi chớ còn Thầy không có thì giờ.
Bởi vì còn biết bao nhiêu công chuyện Thầy làm mấy con. Hở đây rồi đó thì Thầy
trở lại công việc khác rồi, phải không. Có gì không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét