292- QUẢ A LA HÁN Ở TRONG TẦM
TAY CON NGƯỜI
(1:28:30) Cho
nên do cái sự tu tập của chúng ta phải biết được cái pháp đúng pháp sai. Còn nếu
pháp sai thì người ta nói suông suông không à, rồi người ta huyền thoại cái câu
chuyện nghe rất hay nhưng mà sự thật ra không biết cách, không có nắm được ở
trong tầm tay của mình.
Còn đạo Phật
nói chứng quả A La Hán đâu phải nói ngoài tầm tay của chúng ta. Chúng ta nghĩ
quả A La Hán là phải có thần thông, phải có Tam Minh, phải biết chuyện quá khứ
vị lai, đó là ngoài tầm tay của chúng ta. Còn quả A La Hán mà đức Phật nói ở
trong tầm tay chúng ta nắm được, là tâm tôi có tham tôi biết tôi có tham, tâm
không tham tôi biết tôi không tham.
Mà tâm không
tham tức là quả A La Hán tại chỗ này chứ đâu, tôi nắm trong tầm tay tôi được
nè! Mà bây giờ nó có tham tôi biết tôi ngăn diệt nó, tui biết cái cách thức tôi
xả nó rồi thì tôi không tham chứ sao? Thì quả A La Hán ngay ở chỗ bàn tay tôi nắm
được rồi, đâu có cái gì khó đâu.
(1:29:18) Cho
nên Thầy nói quả A La Hán một giây, một phút, có đúng không? Mà trong một giây
một phút đó cho đến khi nó đủ thần thông thì nó hoàn thành được cái quả A La
Hán. Nhưng mà cái thần thông này đức Phật có cần không? Chỉ cần cái tâm không
tham sân si thôi. Như vậy là rõ ràng là cái chỗ A La Hán chúng ta làm được mà!
Bây giờ tâm
quý vị có tham bây giờ không? Có sân bây giờ không? Có đói bụng muốn ăn bây giờ
không? Chưa, không có nè. Thì như vậy là nó đâu có tham sân đâu, thì quả A La
Hán ngay chỗ đó chớ. Ông A La Hán ông cũng giống mình như vậy à, nhưng mà ông
không có lát nữa đòi ăn, còn mình thì khác, chút đói thành ra đòi ăn, còn ổng
thì khác.
Cho nên do
cái chỗ vô lậu chúng ta thấy rõ, mà hữu lậu chúng ta thấy rõ. Có phải không?
Cho nên trong cái con đường tu của đạo Phật rất thực. Nhưng mà chúng ta phải nỗ
lực, phải giữ gìn, phải bảo vệ cái tâm thanh thản an lạc vô sự chúng ta, thì mới
hoàn toàn, mới hoàn thành được con đường mà chúng ta đi, mới hoàn thành được sự
làm chủ chúng ta muốn.
Chớ còn nếu
mà không chúng ta chỉ có một giây vậy, chúng ta nói tui chứng quả A La Hán một
giây rồi thôi, ba bốn giây sau nó thành ra Ngạ Quỷ, nó đi ăn đi uống nó đi chửi
lộn người ta! Trời đất ơi bây giờ A La Hán gì mà nó dữ thế này? Các con hiểu chỗ
đó chưa? Nó dữ quá như vậy.
Cho nên do
cái chỗ mà tu tập của chúng ta phải biết từ một giây đó mà chúng ta huân. Cho
nên đức Phật mới xác định Nhất Dạ Hiền là một đêm chứ gì? Theo bài kinh Nhất Dạ
Hiền chứ gì. Rồi bày ngày chứ gì, rồi bảy tháng chứ gì, rồi bảy năm.
Nếu mà tui giữ
cái tâm tui thanh thản an lạc vô sự trong một đêm, 12 tiếng đồng hồ mà chưa
hoàn thành thì tui tiếp tục giữ nữa. Cho đến bảy ngày, bảy ngày hoàn thành
thôi, mà không hoàn thành tui tiếp tục bảy tháng. Bảy tháng không hoàn thành
tui tiếp tục bảy năm. Nhất định là bảy năm là cái giá chót của thời gian của
chúng ta. Có phải đúng không?
Cho nên vì vậy
mà nó đâu phải là khó đâu, tầm tay chúng ta nắm được cái quả vị đó chớ! Chúng
ta biết rất rõ mà. Cho nên đức Phật ổng mới xác định “Pháp ta không có
thời gian đến để mà thấy”, thấy kết quả ngay liền. Cái câu nói đó, Thầy
nói hay hoặc đức Phật nói? Đức Phật nói.
Cho nên rõ
ràng là Thầy chỉ giải thích cho mấy con thấy cái quả vị A La Hán không phải đợi
chúng ta có Tam Minh mới là A La Hán, mà ngay bây giờ vô lậu là chúng ta có A
La Hán ngay trong một giây rồi.
Nhưng một
giây này nối tiếp giây khác, nối cho tới cuối cùng là bảy năm, chừng nào mà
chúng ta đủ thần lực mà chúng ta làm chủ được sự sống chết, chiến thắng được giặc
sanh tử, thì lúc bấy giờ mới thôi. Còn chưa làm chủ, nhất định là phải giữ cái
quả này, cái quả vô lậu này cuối cùng. Nhớ chưa, mấy con thấy chưa?
Như vậy mới
là thật là người tu, chứ còn nếu mà nó dễ quá, bây giờ tui vô tui nắm được nó rồi
bắt đầu tui chứng. Trời đất ơi, thế gian này A La Hán hết ráo rồi đâu còn, phải
không? Như vậy là A La Hán quá dễ, đâu phải dễ đâu!
Chúng ta đã
từng bao nhiêu đời huân cái tham sân si, bây giờ chỉ một giây mà chúng ta biết
được cái quả của nó là may lắm rồi, có người chỉ điểm, chứ không khéo chúng ta
chưa biết cái giây A La Hán này đâu!
Cái giây mà
chứng quả A La Hán này các con chưa từng bao giờ biết. Thế mà chúng ta biết rồi
chúng ta nắm giữ nó từ một giây đến hai giây có thể được, ba giây có thể được,
bốn giây có thể được. Rồi một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày có thể được chớ!
Từ một cái nắm được thì phải nỗ lực nắm, chứ đừng có thấy đau rồi nằm xuống đó
thì không được.
Phải không?
Cho nên vì vậy mấy con phải nỗ lực tận cùng. Làm con người mà, chúng ta phải vượt
lên chứ đừng có để mà đầu hàng trước cái giặc sanh tử này. Con người phải có
trí tuệ, loài người là phải hơn loài vật ở chỗ chúng ta phải biết.
Mà đã biết
cái đời là khổ rồi, có cái gì đâu mà thật. Thử nghĩ giàu có làm vua, cuối cùng
chết có mang được cái gì không? Toàn là còn lại, để lại những cái nghiệp ác
nghiệp thiện để tiếp tục tái sanh mà thôi.
Một cái đời
nay chúng ta làm tổng thống đi, chết đi biết bao nhiêu mà thân xác người chết,
thì cái người này nọ sẽ sanh cái gì? Đâu phải làm tổng thống nữa đâu! Quý vị cứ
hiểu rằng đừng có nghĩ rằng họ làm tổng thống đời nay mà đời sau họ làm tổng thống
đâu, họ phải trả biết bao nhiêu nghiệp.
Một anh hùng
mà chúng ta ca ngợi, thì cái vị anh hùng này phải trả biết bao xương máu của
người ta không? Mình thắng trận được mình giết bao nhiêu người không? Mình còn
ác nữa, hồi đó nó bắt mình nó đánh đập, bây giờ đó thắng trận rồi giết sạch nó
xuống hết.
(1:33:40) Thì
các con biết những cái người mà làm tướng họ đâu phải là thiện pháp hết đâu.
Cho nên vì vậy mà họ phải thọ cái quả của họ. Họ đâu có phải luôn luôn lúc nào
cũng làm tướng đâu, họ phải chịu biết bao nhiêu cái thân mạng khác để mà trả
cái quả đó. Vay một phải trả mười chứ không phải ít.
Cũng như bây
giờ chúng ta chỉ ăn một con cá lòng tong thôi, ngày mai chúng ta phải sanh ra
mười con cá để chúng ăn mười lần, chúng ta phải chết mười lần, có khổ không? Hồi
đó có một con cá nó khổ có một cái thôi, chúng ta bỏ trong miệng nhai nuốt, sau
này chúng ta làm mười con cá chúng nhai mười lần, có phải đúng không? Đừng có
nghĩ rằng một trả một đâu.
Cho nên
mình, thí dụ như, cái thân của chúng ta nó trở thành cái mồ chôn xác của chúng
sanh, thì muôn đời ngàn kiếp chúng sanh sẽ ăn chúng ta cũng trở thành như vậy
đó, nó không có sai đâu. Cái luật nhân quả nó công minh, nó công bằng lắm, nó
không tha thứ người nào hết. Trừ ra người đó vô lậu là nó không tác động được,
tức là chúng ta chuyển hóa nhân quả, nhân quả không làm chủ chúng ta được.
Cho nên cái
tu tập của các con là cái tu tập làm chủ nhân quả. Làm chủ nhân quả tức làm chủ
sự sống chết. Bởi vì nhân quả nó làm chủ sống chết, nó muốn các con chết là các
con nói bảo cho tôi sống thêm nó không cho đâu! Nó bảo thân con bệnh là con phải
bệnh, nó bảo bệnh nhẹ là nhẹ nó bảo bệnh nặng là nặng con không có từ chối được
nó.
Bây giờ
đương ngồi như vầy, nó bảo là đứt mạch máu não nè, liệt nửa thân là liệt nửa
thân, không có chạy đi đâu được, nằm đó có người đỡ, ăn uống có người đút. Chứ
nó đã đến cái lúc đó là nó bảo như vậy là như vậy chứ không cãi được. Nhưng cái
người tu theo đạo Phật thì không được, anh nhân quả này không được làm chủ cái
điều này!
(1:35:25) Đó
thì các con biết. Bởi vì mình làm chủ nhân quả. Mà nhân quả là một cái môi trường
sống của chúng ta trong vũ trụ, cho nên cái quy luật của nó nó giữ gìn những
cái trật tự của nó ở trên hành tinh chúng ta. Mọi hành tinh, mọi ngôi sao trên
này nó có cái quy luật của nhân quả, cho nên nó không bị đảo lộn, nó ghê gớm lắm.
Vậy mà có người chúng ta làm được như vậy.
Cho nên đức
Phật nói: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.” Phải không? Chỉ
có con người mới làm được như vậy, chứ không phải là ông Phật. Mà ổng nói loài
người chúng ta, con người là làm được điều này, mà ổng là tượng trưng cho một
người đã làm được điều này. Trên trời, dưới trời nghĩa là khắp cùng chứ gì, duy
có con người là duy nhất mới làm được điều này.
Cho nên ông
Phật làm được, Thầy làm được, các con cũng sẽ làm được, không ai không làm được.
Ông Phật ổng đã tuyên bố rồi, có phải cái ngày mà đức Phật tuyên bố trong bài kệ
đó không: “Thiên thượng thiên hạ, Duy ngã độc tôn, Nhất thiết … Sanh
lão bệnh tử.” Có phải không?
Ông Phật đã
tuyên bố cái câu đó mà, cũng như là tuyên bố cái tuyên ngôn vậy, cho Phật giáo
đó. Cái lời đó là lời, cái bài tuyên ngôn của Phật giáo đó. Cũng như Bác Hồ mà
tuyên ngôn độc lập đất nước vậy đó., thì ông Phật cũng tuyên ngôn độc lập của mặt
trận sinh tử đó, con người là sẽ chiến đấu được giặc sinh tử!
Đó là cái
bài tuyên ngôn của đức Phật đó, chớ không phải là thường đâu. Bốn cái câu kệ
tuy ngắn chớ mà nói lên cái vấn đề mà của loài người chúng ta sẽ chiến đấu được
giặc sinh tử đó. Chớ không phải ông Phật ổng vỗ ngực ông xưng tên chỉ có ta,
không phải đâu! Ông chỉ nói là con người, nhưng mà tại chúng ta dịch không sát
nghĩa, không đúng. Con hiểu như vậy.
Cho nên, nếu
mà ông Phật ổng nói có một mình ổng thì Thầy làm sao Thầy làm được? Rồi các vị
khác người ta làm được sao? Phải không? Làm sao có ông Xá Lợi Phất, ông Mục Kiền
Liên ông làm được đâu. Đâu có nghĩa, mình hiểu cái nghĩa đó là mình hiểu cạn.
Con người làm chớ! Thì cho nên vì vậy cái niềm tin, tuyên ngôn như vậy là cái
niềm tin cho tất cả mọi người ai cũng làm được, chỉ là con người làm.
(1:37:25) Hiểu
rồi phải không? Thôi bây giờ chúng ta nghỉ. Được không, hay còn, bây giờ đủ rồi,
ngày mai thì Thầy sẽ mở những cái lớp học, về đây mà học lớp Chánh Kiến, rồi về
đây mà học lớp Chánh Tư Duy, phải không? Phải học, rồi tu, rồi luyện, rồi tập
thì nó mới thành chứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét