287- GAN DẠ TRÊN MẶT TRẦN
SINH TỬ LUÂN HỒI
(1:07:45) Cho
nên ở đây mình phải đi vào con đường nguyên thủy của Phật, mình phải tu cái Thiền
nào để nhắm vào cái chỗ mà làm chủ sanh tử. Chúng ta đối mặt với mặt trận sanh
tử của chúng ta, nó đánh chúng ta gắt lắm.
Các vị tu tập
rồi các vị thấy. Mở mặt trận mà chúng ta đánh nó, tức là ở trên Tứ Niệm Xứ là mở
mặt trận đánh với giặc sanh tử đó, nó đánh chúng ta như thế nào? Nếu nó đánh
chúng ta những cơn đau, nếu mà chúng ta không đủ một cái sức lực, không đủ nghị
lực là chúng ta đầu hàng nó liền, đau quá chúng ta chịu sao nổi. Nhưng mà nó
đánh chúng ta, bởi vì mặt trận sanh tử mà, nó đánh chúng ta cái mặt này.
Nó đánh
chúng ta, rồi nó đánh tâm lý, nó tự nó lý luận nó đối chọi, cho nên trong người
chúng ta nó có hai cái tư tưởng, bắt đầu nó đánh chiến tranh tâm lý. Nếu mà tâm
lý của chúng ta thắng thì nó rút lui nó đi, mà nó bại thì nó xách chén nó đi
múc cơm nó ăn.
Nó luận mà,
ăn để cho mập, ăn cho nó có sức khỏe chứ nếu mà mình cứ khổ hạnh như thế này chắc
nó chết tiêu lấy đâu mà tu. Nghe lý luận cũng tâm lý cũng đúng rồi, bắt đầu nó
đi xách nó đi ăn, có phải không? Tức là thua trận rồi.
Mặt trận tâm
lý của nó nó đánh mình ghê lắm. Giờ này nó buồn ngủ rồi, nó thôi đi ngủ lát nữa
mình dậy mình tu chứ gì? Ôi nó đánh nghe nó ngọt ngào quá, cái đi ngủ, có phải
không? Thua trận rồi đó.
Cho nên ở
đây chúng ta biết được cái mặt trận nội tâm của chúng ta rất rõ, nó đánh về cái
mặt, nó đánh kêu là đánh rát là nó đánh thọ. Ôi thôi nó đau, nó đau, cách gì nó
đau muốn bứt gan bứt ruột rồi, đau bò càng bò nĩa. Thế mà cái người tu người ta
gan dạ lắm, người ta ngồi sững thân lên, người ta không bao giờ mà người ta nằm
xuống đâu.
(1:09:25) Nằm
là đầu hàng nó rồi, ngồi sững lên, không lấy thuốc uống, ngồi đây. “Thọ
là vô thường, rời khỏi thân ta, tao không sợ đâu, nhất định là tâm bất động đừng
có dao động, đừng sợ nó”, cái nghị lực của chúng ta kiên cường, tận cùng nó
nó đi mất. Đó là một cái người mà chiến đấu chiến thắng.
Bởi vì nghe
người chiến thắng, Đức Phật đã nói mà, thắng trăm trận không bằng thắng mình một
trận, phải không? Mà thắng được nó một trận rồi, có kinh nghiệm rồi, sau này
mày đến mày đau là tao đánh mày bay đầu hết. Phải không?
Quý vị Phật
tử mình là con cháu của Trưng Vương, Triệu Ẩu, là con cháu của Trần Hưng Đạo,
Quang Trung, thế mà chúng ta đầu hàng giặc à? Nhất định là chúng ta có những
anh hùng, đất nước chúng ta có những anh hùng, thế là chúng ta cũng là anh hùng
trong mặt trận sanh tử chớ! Đầu hàng trước, giặc chưa đánh mà lo cuốn gói chạy
rồi, thì như vậy là chúng ta dở.
Vì vậy mà từ
đây về sau, các con là đệ tử, quý Phật tử là đệ tử của Thầy là phải những người
chiến thắng như Thầy, không được thua, chết bỏ. Bởi vì bây giờ quý vị không chết
mai mốt cũng chết, thà là mình chết ở trên bồ đoàn, chết trong giới luật hơn là
chết để phạm giới, chết ở dưới bồ đoàn.
Người chiến
sĩ ở ngoài mặt trận người ta chết trên lưng ngựa chứ người ta không chịu chết
dưới lưng ngựa đâu! Còn mình luôn luôn chết cứ nằm, không chịu ngồi, dở quá dở.!
Mà đệ tử của Thầy dở như vậy thì đừng có làm đệ tử của Thầy. Hễ làm đệ tử của
Thầy là phải anh hùng! Nhớ chưa?
Nhớ rồi phải
không? Người nào mà đau bệnh mà nằm xuống là nói “tui không phải đệ tử
của Thầy Thông Lạc đâu nên bây giờ tui phải nằm”. Còn mà nếu đệ tử của Thầy
Thông Lạc, nhứt định là ngồi thiền liền, tức khắc là không sợ, thì người này sẽ
là chứng quả A La Hán. Thầy nói người nào mà gan dạ như vậy là chứng quả, không
có thua đâu.
Đây là mặt
trận sanh tử, mặt trận luân hồi, nếu mà chúng ta thắng được thì chúng ta không
luân hồi, mà chúng ta thắng được là chúng ta làm chủ sanh già bệnh chết, nghĩa
là chúng ta làm chủ bốn nỗi khổ của chúng ta. Chỉ có bấy nhiêu đó thôi không có
gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét