288- GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG LÀ
TƯƠNG ƯNG VỚI PHẬT
(1:11:25) Cho
nên đầu tiên quý vị đã nắm được, đã hiểu được là tâm thanh thản an lạc vô sự là
không có tham sân si trong đó. Đây là cái lực mà không tham sân si, đây là
tương ưng với chư Phật. Do khi mà chúng ta giữ tâm không dao động, bất động được
thì chúng ta tương ưng với cái từ trường của chư Phật đang thanh thản an lạc sẽ
tiếp viện cho chúng ta.
Cho nên khi
mà chúng ta, thí dụ bây giờ cái thân này đau mà Thầy ngồi sừng sững vầy tâm
không dao động, thì lúc mà tâm Thầy không dao động rồi, thì cái từ trường mà nó
không dao động ở bên ngoài của chư Phật, của Thầy nó sẽ tiếp viện vô, cho nên
lúc bây giờ chúng ta nghe không đau nữa, chứ một mình sức lực chúng ta sao chịu
nổi. Nó nhờ có sự giao cảm, sự nương tựa vào nhau để vượt qua.
Cho
nên “Đạo cảm ứng giao nan tư nghì”, giao cảm được cái sự khó
khăn của đạo, cho nên giúp cho chúng ta vượt qua những cái khó khăn đó. Cho nên
chúng ta phải giữ tâm tương ưng, cho nên mình biết rằng chư Phật sẽ hỗ trợ
mình, cho nên mình giữ cho tương ưng với chư Phật thì sẽ được hỗ trợ.
Mà tâm mình
dao động, không tương ưng thì mất luôn, không có làm sao mà tiếp nhận được, tức
là mình tiếp viện quân không được, cho nên mình chịu thua. Còn cái này có quân
tiếp viện rồi, bắt đầu mình giải thoát, giải phóng quê hương luôn! Phải không?
Làm chủ. Cho nên tu hành như vậy mới tu chứ.
Sắp sửa rồi
quý vị ở đây cũng có nhiều người sắp già sắp chết rồi, còn ngày hôm nay còn sống,
ngày mai chết chúng ta không chừng. Hôm nay là đầu xuân năm nay, nhưng mà cuối
xuân năm nay, trong cái số người chúng ta sẽ có người mất người còn, vậy thì
chúng ta hãy mất ở trong cái chỗ nào cho xứng đáng làm cái người đệ tử của Phật,
phải không.
Các bác các
cụ lớn tuổi rồi phải lo, thứ nhất là Thầy khuyên cố gắng thường xuyên nhắc tâm
Như Lý Tác Ý: “Tâm thanh thản an lạc vô sự.” Trước ác pháp nhắc: “Tâm
thanh thản an lạc vô sự; tất cả đều là vô thường không có giận hờn, không có
phiền não.” Con cái lớn khôn mặc tình không được rầy rà nó nữa, phải
không? Rầy tức là có giận hờn mới rầy.
(1:13:28) Cho
nên vì vậy mà không giận hờn, dạy bảo khuyên lơn, “con hãy làm cái điều
này thế này” thôi, còn nghe không nghe quyền nó. Còn mình có bổn phận
mình nói thôi, đừng có để cho tâm mình phiền não mà giận hờn mới rầy la nó thì
không được. Đó là tự làm khổ lấy mình.
Cho nên luôn
luôn giữ tâm thanh thản an lạc vô sự. Lúc nào các bác các chú các cụ lớn tuổi rồi,
phải giữ gìn cái tâm này thì sẽ tương ưng với Phật, và đồng thời sẽ không tái
sanh luân hồi nữa. Bởi vì từ trường này nó, khi mà cái tâm này nó thanh thản nó
không tác động được, thì coi như nó bị hóa, nó bị chuyển hóa hết.
Còn nếu mà để
nó tác động chúng ta đau khổ, thì coi như là khi mà thân chúng ta bỏ rồi thì nó
có duyên nó tác động nó đi tái sanh luân hồi, nó tiếp tục nữa. Cho nên nó tác động
mình không được thì nó bị chuyển hóa hết, nó không còn tác động được, cho nên
tâm bất động.
Bây giờ thân
Thầy đau nè, phải không, nó tác động Thầy đó, nó tác động cái tâm Thầy, nó làm
cho Thầy quá sợ đó. Thầy vẫn giữ tâm không sợ, không dao động, nó tác động
không được. Nó tác động không được thì nó không tái sanh đâu.
Cho nên cái
tâm của Thầy bất động rồi, thì cái từ trường của Thầy hoàn toàn nó rất thiện,
nó vô lậu rồi, cho nên Thầy tương ưng chư Phật rồi. Hết! Thầy chấm dứt một cuộc
đời của Thầy không còn tái sanh nữa, vì tái sanh rất khổ, làm thân nhiều kiếp
nhiều đời quá khổ.
Cho nên các
bác các cụ lớn tuổi rồi hãy cố gắng nhớ lời Thầy, Thầy trao cái pháp Như Lý Tác
Ý này để cứu các bác các cụ. Mặc dù tu chưa xong nhưng vẫn giữ tâm
bất động cho Thầy, thì chừng đó sẽ gặp Thầy Thầy sẽ cứu độ cho. Bởi vì tương
ưng với Thầy, dù muốn dù không thì cái lực của Thầy cũng phải trợ à.
Còn không
tương ưng với Thầy bây giờ Thầy có muốn cứu cũng không được nữa. Nghĩa là một
người chết chìm mà không chịu đưa tày thì không bao giờ ai cứu họ được. Mà mình
đang bị chết chìm nhưng đưa cánh tay lên thì cánh tay đó là bất động tâm đó các
con, sẽ có cái lực khác người ta lôi mình lên.
(1:15:22) Bởi
vì mình có cái hướng đi, mình có cái hướng đó rồi, còn mình không đưa tay là
mình chìm, chịu chết ở trong những cái dục lạc thế gian rồi, thì không ai mà cứu
mình được hết, người ta đành bỏ. Thương thì thương nhưng không thể cứu được, bởi
vì cứu được mấy con mang cái tâm tham sân si lên cái từ trường thiện đó chắc là
tiêu tan của người ta hết, phải không?
Mang cái
tham sân si lên đó là tiêu tan sự nghiệp tới đó hết rồi, ai mà dám mang. Trừ ra
mấy con phải bất động thì người ta mới dám mang mấy con chớ! Phải hiểu chỗ đó
chớ. Đó thì phải nhớ nghe.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét