277- GIỚI LUẬT LÀ NỀN TẢNG
VỮNG CHẮC ĐỂ ĐI VÀO THIỀN ĐỊNH
(7:01) Cái
biết đầu tiên của chúng ta để mà nhập được cái Định đầu tiên đó là Sơ Thiền.
Cái Thiền thứ nhất là cái Thiền mà ly dục ly ác pháp, ly dục ly ác pháp là bằng
ý thức của chúng ta, thì cái người đó tu cái pháp môn gì? Tu giới luật. Bởi vì
chỉ có giới luật thì chúng ta mới có ly dục ly ác pháp mà thôi.
Thế cho nên
giới luật của Phật rất nhiều. Đối với Sadi, người mới vào tu thì đức Phật dạy
cho chúng ta có 10 giới Thánh đức Sadi. Một vị tu sĩ theo đạo Phật mà giữ gìn
được những giới luật thì đó gọi là Thánh đức, Thánh hạnh của chúng ta. Một người
tu sĩ phải có hạnh chứ không thể nào mà sống bừa bãi cũng như người thế tục được.
Cho nên giới
luật là một nền tảng vững chắc để cho chúng ta xây dựng mình trên cái hướng đi
vào Thiền Định, nó mới vững chắc. Một vị tu sĩ, một người cư sĩ mà không giữ
gìn giới luật thì chúng ta không thể nào mà đạt được Thiền Định. Ai cũng nghe
Thiền Định nó rất hay nhưng chúng ta làm không được là nhập không được.
Bởi vì ý thức
đầu tiên của chúng ta chỉ có nhập được cái Định của Sơ Thiền, còn Định Nhị Thiền
thì nó thuộc về tưởng thức rồi. Tại sao vậy? Bởi vì khi đó chúng ta phải diệt Tầm
Tứ mới nhập được Nhị Thiền, mà diệt Tầm Tứ tức là ý thức của chúng ta bị ngưng,
không hoạt động, chứ không phải diệt Tầm Tứ là diệt vọng tưởng của chúng ta.
(8:52) Nghĩa
là chúng ta ngồi đây mà không niệm, chúng ta cho là mình diệt Tầm Tứ, không phải,
đó là hiểu sai. “Diệt”, quý vị nghe chữ “diệt” tức là không hoạt động nữa chứ
không phải ly. Cũng như bây giờ Thầy nói như thế này nè. Thầy ly dục ly ác
pháp, có nghĩa là Thầy chưa có diệt dục và ác pháp của Thầy, nhưng mà Thầy lìa
nó ra.
Bây giờ buổi
sáng Thầy đói bụng, Thầy muốn đi ăn cơm hoặc là ăn một cái bánh, thì cái muốn
ăn đó đó là dục. Bây giờ Thầy mới ly nó ra, Thầy nói không được ăn. Một người
tu sĩ như Thầy trưa ăn một bữa trưa mà thôi, không có ăn phi thời như vậy. Do
cái ý thức của Thầy, cái tri kiến của Thầy lý luận như vậy cho nên Thầy dừng lại
Thầy không ăn. Mà Thầy không ăn tức là Thầy ly dục chứ chưa phải hết dục. Con
thấy ly không?
Bây giờ cái
tâm của Thầy nó muốn đi ngủ, cái thân của Thầy thì nó buồn ngủ, cái tâm nó muốn
đi ngủ rồi. Thầy nói ”Giờ này không phải giờ mày ngủ, nhất định là mày
không được ngủ”, bắt đầu Thầy đi kinh hành. Tức là Thầy hành động như vậy
Thầy ly cái si của Thầy, cái tâm si của Thầy gọi là ly dục.
Bây giờ cái
tâm Thầy nó muốn đi nói chuyện, Thầy nói “Không được, mày là người tu
sĩ phải sống độc cư, phải không được hội họp, không được nói chuyện, cấm đó”,
mình không nên cho nó. Đức Phật làm những cái việc đó, đức Phật nói chế ngự tâm
mình.
Còn trái lại
chúng ta dùng một cái phương pháp, một cái câu niệm Phật như “Nam Mô A
Di Đà Phật”, hoặc là một cái hơi thở mà chúng ta tập trung trong cái đối
tượng đó, hoặc là chúng ta vẽ một cái điểm để mà mắt chúng ta nhìn vào cái điểm
đó chúng ta tập trung để cho cái tâm của chúng ta đừng có khởi niệm, thì đó là ức
chế tâm.
Còn bây giờ
quý vị chưa bao giờ ăn ngày một bữa, mà quý vị chưa tập tu quán thực phẩm bất tịnh
làm cho nó nhàm chán đi, mà quý vị cố gắng ôm cái giới luật ăn ngày một bữa,
quý vị bị ức chế, ức chế cả thân và tâm. Vài ba hôm sau thì thân tâm của quý vị,
nhất là cái thân của quý vị bị bệnh làm cho cái tâm của quý vị thối chuyển. Cho
nên nếu không khéo thì chúng ta sẽ tu bị ức chế tâm và ức chế thân làm khổ cho
thân tâm của chúng ta.
(11:08) Cũng
như bây giờ sức chúng ta chỉ ngồi kiết già là khoảng độ chừng 15 phút, nhưng cố
gắng ngồi 30 phút. Khi lúc bây giờ chân chúng ta bị tê, rồi bị đau, nó làm
chúng ta rất khổ sở, nhưng chúng ta cứ ngồi đó mà ráng chịu đựng. Nếu chúng ta
chịu đựng chừng 3 phút 2 phút thì đó là chúng ta chế ngự thân để làm tập cho nó
quen. Nhưng mà chúng ta lại kéo dài cái thời gian chế ngự đó ra thì lúc bấy giờ
chúng ta bị ức chế.
Nó quá cái sức
chịu đựng của chúng ta, cho nên mồ hôi trong người chúng ta đổ ra, cho tới khi
mà chân chúng ta sưng lên thì cái điều đó là cái điều làm chúng ta ức chế thân
làm cho chúng ta khổ. Mà đức Phật không chấp nhận điều đó, gọi là khổ hạnh, làm
chúng ta khổ. Cho nên tu theo đạo Phật phải tu đúng, đừng có tu sai. Bởi vì
chúng ta phải hiểu đúng, rất đúng thì chúng ta tu mới kết quả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét